[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Edit: Tiếu Tử Kì

Thiết Thủ dưới sự dẫn đường của tiểu nhị, đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một cảnh như thế này. Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương bị châm ghim như con nhím dường như không thể cử động được, mà trong tưởng tượng của hắn thì không khác gì so với xác chết ngoài đường, mà Cố Tích Triều cũng ở trong tình trạng không khác là bao, dù không phải sinh long hoạt hổ, nhưng ít nhất thần thái sáng láng, tay bắt ngân châm nhắm ngay mi tâm của Thích Thiếu Thương. Tư thế kia hẳn là phi thường không có hảo ý.

Cố Tích Triều nghe tiếng mở cửa, trong lòng biết đó là khách không mời mà tới, nhưng cũng không thềm đếm xỉa tới, tay giữ chặt ngân châm hướng mi tâm của Thích Thiếu Thương đâm xuống.

Thiết Thủ vừa thấy, nhanh chân đên chặn trước người Cố Tích Triều, một phen bắt lấy cổ tay y, trầm giọng hỏi:”Ngươi đang làm gì đây?”

Cố Tích Triều nhìn thấy các khớp xương ở cổ tay của mình bị một bàn tay to lớn nắm chặt, có điểm buồn cười nghĩ, hôm nay là ngày gì, thế nào mà mình lại bị người khác nắm cổ tay đến mấy lần?

Nghĩ như vậy, Cố Tích Triều lại gương mắt nhìn Thiết Thủ, trên mặt hiện lên nụ cười có vẻ không thích hợp, nửa đùa nửa thật nói:”Như ngươi đang chứng kiến, ta đang muốn giết người.”

Thiết Thủ hơi nhíu mày, ngón tay chụp lên cổ tay của Cố Tích Triều, dần dần tăng thêm lực đạo. Cố Tích Triều cảm thấy đau, nhưng còn nhịn được, chính là cứng rắn không có ý buông tay. Chuyện tới nước này, y chỉ có thể phó mặc số mạng cho cừu gia, không thể tự theo mình, vẫn là lao mình vào tử lộ. Kỳ thật cũng không có gì, y sớm đã là người đứng trên vách đá vạn trượng, bất quá không có quyền lợi được nhảy xuống thôi.

Cố Tích Triều có thói quen lộ ra nụ cười không có chuyện gì cả, thả lỏng tay, ngân châm rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng nhỏ.

Thiết Thủ đi ngược về hướng Thích Thiếu Thương, thấy ngoại trừ trên cằm hắn có một vết thương nhỏ do đao gây ra, còn lại toàn thân xem như hoàn hảo. Chính là, nếu  như hắn đến chậm một bước  thì Cửu Hiện Thần Long ngoại trừ chết ra không còn gì đáng lo.

Yên tâm rồi Thiết Thủ có chút kinh ngạc, hắn một đường tìm tới tửu lầu, chỉ thấy chuyện của hai người gây ra, nói bọn họ là cừu nhân thề không đội trời chung thì không ai tin a. Cùng nhau uống rượu, cùng nhau ăn cơm, cuối cùng còn nghỉ ngơi cùng một chỗ, giống như chuyện cừu nhân vẫn thường làm hay sao? Chẳng lẽ bệnh mất trí nhớ cũng có thể lây, chẳng lẽ  Thích Thiếu Thương cũng thiếu cái gì đó trong đầu rồi sao?

Thiết Thủ cảm thấy khả nghi, nhưng không biết nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, đã thấy Thích Thiếu Thương nở nụ cười, kinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói:”Nhất thời không bắt bẻ, lật thuyền trong mương, đã làm cho Thiết huynh che cười rồi.”

Thiết Thủ mở miệng đáp:”Người không có việc gì là tốt rồi.” Trong lòng lại thầm nghĩ, nhất thời không bắt bẻ này, nội dung không khỏi có chút phong phú. Tuy nói rằng ngươi đang phiêu du giang hồ, nào có không ai đao, nhưng Thích Thiếu Thương ngươi đâu phải là người mới vào giang hồ, mao đầu  tiểu tử, không có gì để nói, vẫn là tên đối thủ một mất một còn này của ngươi, nội lực còn thừa không nhiều hơn Cố Tích Triều là bao nhiêu, vậy thì trong đó có điểm nghi vấn, mà ngươi lại nói một câu lật thuyền trong mương đơn giản như vậy. Nhưng ý định của Thích Thiếu Thương mập mờ, hắn cũng dường như không như các bà ba hoa nói nhiều truy vấn không ngớt. Bất quá, việc hôm nay, ngày sau ngăn chặn Cố Tích Triều gặp Thích Thiếu Thương, quan tâm một chút chắc cũng không có gì xấu.

Nghĩ đến đây, Thiết Thủ nói:”Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi vẫn là nhanh trở về đi, miễn để cho Mục đại trại chủ phải lo lắng.”

Thích Thiếu Thương nhìn kĩ thần sắc của Thiết Thủ, nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì. Không biết lời nói của mình có thể lừa gạt hắn mấy phần, có lẽ chia ra cũng không lừa được. Nghĩ muốn cùng Thiết Thủ là cộng sự được một thời gian, chỉ cảm thấy người này tâm tư kín đáo, khó nói, không biểu lộ thanh sắc, ngầm kéo tơ bác kiền, không biết hắn trầm mặc do việc gì cũng không biết hay việc gì cũng đã biết cả rồi.

Nhưng nghĩ lại, nếu hắn muốn tra, có cái gì mà không tìm ra được đâu? Hắn cũng không phải ở trước mặt Thiết Thủ mà khen ngợi Cố Tích Triều. Kiến thức cùng với một người kinh tài tuyệt diễm như vậy, lại nhìn người bên ngoài, liền cảm thấy không vui. Tình cảm của hắn đối với Cố Tích Triều mà nói chỉ là kinh diễm cùng tiếc hận mà thôi, nếu chỉ có như vậy, cần gì phải giấu diếm chứ.

Vì thế, Thích Thiếu Thương liền thản nhiên nói:” Muốn gỡ chuông phải có ngươi buộc chuông, chỉ sợ làm phiền vị công tử này giải giùm tại hạ huyệt đạo mới được.”

Cố Tích Triều mỉn cười, mặt mày loan loan nói:Ngươi cứ để như vậy mà chết cũng rất đẹp, lẫm liệt một đời mà chết không có chứng cứ như vậy thì như thế nào?”

Thích Thiếu Thương cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nhìn qua Thiết Thủ. Thiết Thủ nghĩ thầm, sớm không nói cho ngươi gặp, ngươi càng muốn gặp, hiện tại gặp thì phiền toái rồi, không thu thập tốt rồi lại đến tìm ta. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cha của Cố Tích Triều sao, nói cái gì hắn đều nghe theo và vân vân sao. Huống hồ Cố Tích Triều là loại người mà người khác nói liền nghe theo hay sao.

Oán giận và oán giận, nhưng cũng không làm Thích Thiếu Thương thay đổi đạo lý cả đời. Không nói đến Tức Hồng Lệ ở ngoài ngàn dặm xa xôi, không coi ai vào đâu là Mục Cưu Bình phiền toái. Cân nhắc lợi hại trước sau, Thiết Thủ ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Tích Triều, hảo hảo khuyên bảo nói:” Cũng đã trễ thế này, ngươi cũng nên thả hắn đi, chính mình cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.”

Cố Tích Triều lạnh nhạt cười nói:”Ý đại nhân là, ta không thả hắn thì sẽ không cho ta trở về sao?”

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút căng thẳng, cũng may ngày thường miệng lưỡi bén nhọn của Cố Tích Triều, Thiết Thủ cũng được lĩnh giáo không ít, cũng không biết đường đột, chính là hôm nay có ngoại nhân ở đây, liền ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng vẫn ôn hòa nói:”Không, ý ta là, ngươi  đã muốn buông tha hắn, cũng nên theo ta trở về.”

Cố Tích Triều cúi đầu trầm ngâm một lát nói:”Nếu ta lại muốn giết hắn, cũng không muốn theo ngươi về thì sao?”

Thiết Thủ theo bản năng nở nụ cười, cười đến cạn, chính là Cố Tích Triều không có nhìn đến. Hắn nghe thấy y nói rõ ràng:”Điều đó là không có khả năng.”Thanh âm trầm thấp, bên trong còn có cả sự ngạo mạn cùng tự tin.

PS: Chương sau Cố Mỹ Nhân bị bạo hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui