Tiểu Cố bình tĩnh ôn nhu ngồi cùng tiểu Thích nói chuyện chia tay.)
“Chính ngươi đã muốn quên.”
Cố Tích Triều thản nhiên đáp:” Ngươi muốn quên ta đã giết hại trại binh ở Liêu Vân trại, ngươi muốn quên ta đã từng giết phụ nữ và trẻ em ở Lôi gia trang, ngươi muốn quên ta đã tàn sát dân lành vô tội trong vòng ba ngày ở Hủy Nặc Thành, và quan trọng nhất chính là ngươi muốn quên đi ta là địch nhân muốn đuổi giết ngươi cả đời, tay đã dính không ít máu của những người khác.”
Đúng vậy, hắn muốn quên, Thích Thiếu Thương không phải không có chút đau buồn mà suy nghĩ, nhưng nhớ lại những kí ức thảm thống bi ai kia, ai mà muốn nhớ được chứ?
Thích Thiếu Thương nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra:” Ngươi còn sống mới là quan trọng nhất, vì chỉ cần trong tương lai cố gắng quên đi những bi thảm đã qua đi chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ta không thấy việc đó không hợp.” Cố Tích Triều lộ ra nụ cười thản nhiên, ôn nhu nói:”Ta chỉ cảm thấy rất vớ vẩn.”
Vớ vẩn? Đối với người mà mình phong hoa tuyết nguyệt cả đời ngàn dặm đuổi giết chỉ là vớ vẩn.
Thích Thiếu Thương cười xuy một tiếng ngữ khí thì có hơi chút chua sót:”Ta đã nghĩ muốn quên đi quá khứ của ta cùng với ngươi để cùng tiến tới tương lai của chúng ta, có điều ngươi lại cảm thấy vớ vẩn, có phải ta đã làm gì sai hay không?”
Ngoài dự kiến của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều ôn nhu phủ nhận:”Không, là ta sai.”
Thích Thiếu Thương giật mình trợn tròn hai mắt, Cố Tích Triều đối đáp rất lanh lẹ, lanh lẹ giống như đang châm chọc hắn.
A, lòng người thật kì quái, nếu Cố Tích Triều nói đúng, là do ngươi sai, Thích Thiếu Thương cảm thấy hắn đã phụ đi thực tâm của y, nhưng Cố Tích Triều rõ ràng nói là y sai, Thích Thiếu Thương lại cảm thấy y đang giễu cợt hắn.
Lần theo con đường dẫn ra huyết hải thâm thù từ người chết nhưng quyết không nhận sai lầm của Cố Tích Triều không lí do gì mà lại đi nhận sai, Thích Thiếu Thương nhịn không được truy vấn:”Vì sao?”
Đúng vậy, ta đã đáp ứng cùng ngươi ở chung một chỗ, cho nên ngươi muốn quên đi khoảng thời gian bi thảm, còn muốn quên, ta, ngươi sở dĩ chọn người này, từng là một người ngoan độc cỡ nào. Chính là ta không thể nào có thể bỏ đao xuống được, theo ý nguyện của ngươi mà làm một người lương thiện. Cố Tích Triều dừng lại, ngữ khí châm chước, sau đó kiên định ôn nhu nói:”Ta không phải đã từng ngoan độc, ta vẫn sẽ mãi ngoan độc, cho nên dù ngươi có quên cũng chẳng có ích gì đâu.”
Bị đập một gậy vào đầu có phải hay không cũng là cảm giác này? Đầu tiên là ngẩn ngơ, chết lặng trong chốc lát, sau đó thì đau đớn đều vỡ ra ùa đến, dù ngươi kêu đau cũng không hết.
Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện, khi hắn còn tại vị ngày đó, là ai không muốn tính toán nợ nần, Cố Tích Triều rõ ràng đã muốn đốt hết đi tất cả.
Suy nghĩ trong chốc lát, Thích Thiếu Thương bình tĩnh nói:”Tích Triều,có thể ngươi ngoan độc, nhưng lương tâm của ngươi vẫn chưa mất hết. Ta không cần ngươi phải trở thành một người thiện lương, ta cũng không nhất thiết bắt ngươi phải phóng hạ đồ đao, ta chỉ hy vọng ngươi có sử dụng lương tâm của ngươi để phán đoán, đao trong tay ngươi có nên cần phải hạ xuống hay không.”
Tuy bị Thích Thiếu Thương chặn đường một chút, nhưng cần phải đi thẳng vào vấn đề, Cố Tích Triều vẫn có thể làm được. Chính là y bỗng nhiên thấy lưu luyến giờ phút này, tựa như khi đó, y đối với Thích Thiếu Thương ngàn dặm đuổi giết, đuổi đến điểm cuối cùng, bởi vì không biết sau này còn có cơ hội để gặp lại cùng nói chuyện với nhau nữa hay không, cho nên y đem hết mọi chuyện nói ra, cùng hắn nói nhiều trong chốc lát vô nghĩa.
Cố Tích Triều cười:”Ta biết mình còn chút lương tâm, nhưng chỉ sợ không được nhiều lắm, chỉ có thể vì người đặc biệt, không giống ngươi tình yêu chan chứa, giống như phát cháo cho những người ở ven đường mỗi người một bát.”
Thích Thiếu Thương hơi biến sắc, lần này hắn mới phát hiện, đã hơn một tháng qua, hắn thấy Cố Tích Triều chỉ im lặng, nói chuyện đã là tốt lắm rồi. Hắn nghĩ y đang tu tâm dưỡng tính, nhưng trên thực tế, Cố Tích Triều chỉ là đang chịu đựng không muốn nói mà thôi.
“Lời này rất khó nghe có phải không? Nhưng ngày sau nếu chúng ta vẫn còn oán hận lẫn nhau, thì có thể sẽ càng khó nghe hơn.”Cố Tích Triều chậm rãi nói, cân nhắc từng câu từng chữ, ôn hòa nói:”Ta không biết ta có thể sống bao lâu, nếu một năm sau ta chết đi, ta sẽ sống cùng một chỗ với ngươi, an phận thủ thường, mỗi ngày tự mình sám hối về những việc đã qua, làm một ngươi lương thiện. Nhưng nếu ta sống đến hơn năm mươi tuổi, muốn ta trở về để sống hơn hai mươi năm như vậy, ta không cam lòng.”
Cố Tích Triều trầm mặc trong chốc lát, vừa cười, vừa xinh đẹp lại trấn tĩnh nói:”Thời điểm ngươi theo ta nói muốn chúng ta ở chung cùng một chỗ, ta thật cao hứng. Nhưng trên thực tế, chúng ta không có khả năng ở chung một chỗ, ta đối với ngươi đã làm nhiều việc cực kỳ xấu xa, lại không có chuyện có thể vẫn hồi, ngươi hẳn là nên giết ta đi, nhưng ngươi lại không làm vậy, ta hẳn là nên biết ăn năn hối cải, đối với ngươi không thể hối hận, hội hận cũng không giải quyết được việc gì cả. Cho nên, thực xin lỗi, ta không thể vì ngươi mà thay đổi. Như vậy ta và ngươi, nếu ở cùng một chỗ, chỉ biết vĩnh sống trong bóng tối, không cần đến cả đời, chỉ cần thời gian vài năm là có thể khiến ta và ngươi oán hận lẫn nhau. Cho nên, ta hết thảy có thể thay đổi hay không, hay trở nên xấu xa hơn hay không, chúng ta cứ xa nhau đi.”
.Chính Văn hoàn.