[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Thời điểm Thiết Thủ đến, Cố Tích Triều đang tắm, nhưng nước quá nóng, liền dựa đầu vào thừng gỗ ngủ quên lúc nào không hay. Vì vậy, tuy rằng Thiết Thủ thấy áo khoác, trung y cùng áo lót treo trên bình phong, nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng nước, dựa theo thói quen của Cố Tích Triều, chắc là đang chuẩn bị tắm hoặc là đã đi ngủ mà chưa kịp thu dọn, nhưng cũng không nghĩ tới thế nào mà người nọ có thể đang ngủ trong bồn.

Lúc vòng qua bình phong nhìn thấy, Thiết Thủ như đám thiếu niên xông vào khuê phòng của nữ tử, lập tức mặt đỏ tía tai mà đi ra, (Thiết nhị gia a, ngẫu nhiên cho thị giác của ngươi hưởng thụ chút thôi a). Cố Tích Triều đang ngủ ngon, vừa nghe thấy tiếng va chạm vào y phục liền tỉnh dậy. Tuy nói là tỉnh, nhưng vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, không có chút kinh hoảng nào của người đang tắm rửa mà bị người khác quấy rầy, chỉ miễn cưỡng hỏi một câu: “Là Tễ Nguyệt đó ư? “. Vừa hỏi vừa nghĩ, ở chung với nữ nhân vẫn là bất tiện quá đi.

Thiết Thủ ho nhẹ một tiếng:” Là ta “.

Cách bình phong, tựa như nghe thấy người kia đang khẽ cười, vừa trầm thấp lại mềm mại, tuy là cười hết cỡ nhưng lại có cảm giác đa phần là từ yết hầu truyền đến, giống như đang cười bên tai người, cảm giác tê dại trong lòng, ( Thính giác còn được hưởng thụ, thế này không được coi là bạc đãi ngươi nha):” Như thế nào lại kích động như vậy, làm ta còn tưởng đâu là Tễ Nguyệt.”

“Thực xin lỗi, tại ta không nghe thấy có âm thanh, không biết ngươi đang tắm.” Thiết Thủ suy nghĩ, rồi thản nhiên nói.

“Cũng không phải là chuyện gì, ta cũng không phải là nữ nhân.” Thanh âm trong trẻo hòa lẫn với tiếng nước, làm Thiết Thủ phải tập trung tinh thần lắm với có thể nghe ra.

Chợt nghe rầm một tiếng, sau đó lại im lặng trong chốc lát, trên bình phong xuất hiện đôi tay bạch ngọc, ngón tay thon dài, cổ tay mềm mại mỏng manh, chỉ chợt lóe lên để giữ quần áo rồi lại thu về.

Thiết Thủ không khỏi nhớ đến một chút da thịt trắng nõn trên lưng của người nọ, nổi bật trên một mảnh gỗ đen, giống như vết mực phảng phất ở trên tuyết, lạnh thấu xương khiến con người ta hít thở không nổi.

“Đại nhân hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?” Cố Tích Triều vừa hỏi vừa từ sau bức bình phong thong thả đi ra. Có lẽ là vì vừa tắm xong, vạt áo trước cũng không được kín kẽ như mọi ngày. Chính là y phục rộng thùng thình không che đậy được mấy, có thể thấy được khuôn ngực trắng nõn cùng xương quai xanh mảnh khảnh.

Thiết Thủ bất động thanh sắc, tiến đến sửa lại vạt áo trước cho Cố Tích Triều, nói:”Trời lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh. Mấy ngày nữa ta phải rời kinh một chuyến, có thể sẽ khá lâu, ngươi cần chú ý nhiều hơn.”

Cố Tích Triều vừa nghe vừa cười:”Nói cách khác, nếu ta chọn thời điểm này để ra đi, thì ngươi còn lâu mới phát hiện ra được?”

Thiết Thủ cũng cười, chậm rãi hỏi:”Đương nhiên. Nhưng rời khỏi nơi này ngươi làm gì có nơi nào để đi đâu?”

Cố Tích Triều cười thâm trầm nói:”Chỉ cần có nơi dừng chân an ổn là được rồi. Đi nơi nào không quan trọng.”

Tuy nói rằng không tệ, nhưng với người chưa bao giờ có thể ngủ thẳng giấc tới bình minh mà nói, thì chỗ an ổn này ở đâu?.

Thiết Thủ nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra. Hắn nghĩ không muốn thấy vẻ mặt trống rỗng kia một lần nữa, giống như trên thân thể của người này đã có một phần nào đó chết đi, không thể vãn hồi được.

Cho nên, hắn chỉ yên lặng thay Cố Tích Triều sửa sang quần áo, sau đó nhẹ nhàng sờ đầu y:”Ngươi cảm thấy như vậy được thì tốt rồi.”

Cố Tích Triều đột nhiên kéo cái tay trên đầu mình xuống, một bên cười hỏi:”Đại nhân hình như rất thích sờ đầu ta?”

Thiết Thủ cười, tay kia lại đặt lên đầu của Cố Tích Triều, làm bộ không phát hiện ánh mắt bất thiện của y, ôn hòa nói:”Ta giúp ngươi hong khô tóc.”

Cố Tích Triều vốn có ý định phế cánh tay kia, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người nọ tỏa ra quang mang mềm mại khiến y do dự. Y không phải là người không hiểu quý trọng của người khác, hết thảy đều quý trọng mọi hảo ý, nếu như có thể làm rõ được.

Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều tuy rằng đã cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn ngồi trên giường mà nhìn mọi vật xung quanh.

Thiết Thủ vừa mới vén một lọn tóc của Cố Tích Triều, chợt nghe người nọ nói:”Tuy nói rằng là làm phiền đại nhân ngươi, nhưng nếu ngươi chân tay vụng về làm đau ta, ta sẽ …”

Thiết Thủ hỏi: ” Sẽ như thế nào?”

Cố Tích Triều khẽ cười “Đánh ngươi ”

Thiết Thủ sửng sốt một chút, cười rộ lên:”Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ đau.”

Hắn nhớ rõ lúc hắn bẻ thẳng đoạn xương gãy của Cố Tích Triều, người nọ đau đến hôn mê bất tỉnh nhưng cũng không rên một tiếng. Khi đó ý định ban đầu của hắn khi bẻ gãy cánh tay của Cố Tích Triều, là muốn dùng đau đớn để làm Cố Tích Triều khuất phục. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy y nhẫn nhịn chịu đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, hắn cảm thấy trong lòng mình đột nhiên xoắn lại.

Cố Tích Triều yên lặng buông mắt xuống, miễn cưỡng nói:” Có thể chịu đau và không sợ đau là hai việc hoàn toàn khác nhau.”


Thiết Thủ dùng nội lực vừa phải trên tay, hỏi:” Một khi đã là như vậy thì ngày đó vì cái gì mà cố ý chọc giận ta?”

Cố Tích Triều suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên:”Bởi vì  rất thú vị. ”

“ Thú vị?” Thiết Thủ mở to hai mắt nhìn:”Ngươi có phải đã nghĩ hôm đó ta cho dù không giết ngươi, nhưng cũng sẽ làm ngươi bị thương hay không?”

Nghĩ tới đó, Cố Tích Triều thản nhiên nở nụ cười:” Chính xác, toàn bộ cục diện ngày hôm đó đều là do một tay ta tạo thành. Nhưng lúc đó ta thật sự nghĩ không ra vì cái gì mà phải ẩn nhẫn, thuận theo. Gần như là vì chưa giải quyết rõ vấn đề khi còn sống sao? Không, nếu là như vậy thì nhân sinh thật  sự quá dài.”

Thiết Thủ bỗng nhiên cảm thấy lạnh. Cố Tích Triều là một phần tử điên cuồng và nguy hiểm, y không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích, một lần rồi lại một lần, đem tính mạng của mình cùng y còn có tính mạng của các bá tánh khác trên cùng một lúc trên con đường sinh tử, điểm ấy Thiết Thủ đã biết từ đầu. Bất quá, lúc trước như thế nào hắn lại dính vào, tốt xấu gì cũng sẽ kiêng nể Vãn Tình.

Nhưng mà hiện tại, khi Cố Tích Triều bình tĩnh mỉn cười, bề ngoài lại bất động thanh sắc, tâm của hắn  cảm thấy tốt lên giống như đang cởi cương cho một con ngựa hoang không chịu ràng buộc. Chỉ cần một chút kích thích, hắn chỉ sợ nhất thời khoái ý giống ngày đó, thì hậu quả có thế nào cũng nhanh chóng được định đoạt. Chẳng sợ phải tan xương nát thịt, chỉ cần hắn không bỏ cuộc, hắn sẽ kiên trì tới cùng.

Thiết Thủ bỗng dưng cảm thấy ngực mình đau xót, có điểm bi ai.

Vì ai?

Là vì  chính mình tùy thời tùy chỗ mà có thể buông tha cho tính mạng của Cố Tích Triều  sao?

Không, hắn đối với mình nói không, Cố Tích Triều đối với ta mà nói chỉ là trọng trách được cố nhân giao cho trước khi mất. Ta cảm thấy bi ai, không phải là sợ hắn chết, mà là ta sợ lại một lần nữa cô phụ Vãn Tình, chỉ như vậy mà thôi.

Thiết Thủ lấy từ trong ngực ra một ống trúc, đưa vào tay Cố Tích Triều:” Nếu gặp chuyện gì bất trắc, hãy dùng cái này  phát ra tín hiệu, cho dù ta không có ở đây, nhưng nếu ngươi của Lục Phiến Môn nhìn thấy, nhất định cũng sẽ tới tương trợ.”

Cố Tích Triều nhìn ngắm ống trúc, ngón tay trắng nõn đan xen với màu vàng xanh của ống trúc, bộ dạng không biết tại sao có chút buồn bực:”Nghe có vẻ ngang ngược nhưng cũng rất thú vị.”

Thiết Thủ ít nhiều gì cũng hiểu tính tình của người này, nhân tiện nói:”Sử dụng càng thú vị, sinh động như ảo thuật thì sẽ có nhiều người chung quanh đến  khi có cơ hội, ngươi nên thử một lần xem sao.”

Cố Tích Triều nhìn Thiết Thủ liếc mắt một cái, nhẹ giọng cười rộ lên:”Ngươi là bộ đầu mà cùng người bán hàng rong bên đường không khác gì nhau cả.”

Thiết Thủ nói: ” A, thật không? Như vậy phiền khách quan tính nên trả bao nhiêu tiền đây?”

Cố Tích Triều sợ run một chút, làm bộ khó sử:” Ta không có tiền a, tặng không không được sao?”

Thiết Thủ bày ra một bộ dạng hung tợn: ” Không có tiền cũng được, nhưng phải trả trước cái gì đó.”

Cố Tích Triều cười ngưỡng một lần nữa ” Muốn cái gì?”

Thiết Thủ hai tay chống nạnh, đánh giá Cố Tích Triều cao thấp một phen, thấy vạn áo của Cố Tích Triều buông xuống chân, lộ ra ngón chân xinh đẹp.

Thiết Thủ khẽ cười, bày ra bộ dạng giảo hoạt hiếm thấy, nhẹ nhàng chạm vào trung tâm bàn chân của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều vốn đang ngồi kiểu thiền, việc làm của Thiết Thủ khiến y làm sao mà có thể khí định thần nhàn giống như phật Như Lai được, kinh động, cười té ngã trên giường. Trong khoảnh khắc, Cố Tích Triều, vừa mới động mình, quay đầu lại muốn mắng Thiết Thủ: ” Ấu trĩ “, nhưng lòng bàn chân lại thấy ngứa, bèn ngả trở về, một bên vất vả nhịn cười, một bên hối hận vì sao mình lại không mang tất. ( Vốn định để cho Thiết Thủ làm gì lòng bàn chân nhiều một chút, thừa cơ áp đảo tiểu Cố, sau lại cảm thấy với thân thủ của Thiết Thủ, nói năng không cẩn thận sẽ dễ bị nghi ngờ, thì sẽ không ăn được đậu hủ của tiểu Cố).

Một lát sau, Cố Tích Triều vất vả hít thở, đột nhiên cảm thấy mắt cá châ nminh bị người khác chế trụ, nghĩ thầm, tên Thiết Thủ này đúng là chán sống mà, quay đầu lại trừng.

Không ngờ người nọ lại cười đến xán lạn, lại không quấy nhiễu chân y nữa, mà kéo chân y lên, đem tất của chính mình đi vào chân y, vừa mang tất cho y vừa nói liên miên:” Chân để lạnh sẽ bị đau, thời tiết này mà tắm xong mà không mang tất thì làm sao được?”

“Chân kia đâu?”

Cố Tích Triều oán hận nhìn hắn, không nói lời nào.

Thiết Thủ cười cười: ” Cánh tay của ngươi không nhanh như vậy mà khỏi được, ít nhiều cũng có chút bất tiện đúng không.”

Cố Tích Triều tiếp tục trừng.


Thiết Thủ cười ôn hòa như trước, không nói lời nào, nụ cười bao dung kia ẩn chứa sự nhẫn nại. Cố Tích Triều bỗng cảm thấy mình như là đại nhân đang tức giận tiểu hài tử, phi thường phi thường khó coi, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.

Có người hầu hạ thì có gì mà không tốt, huống chi là được đích thân tứ đại danh bộ đi tất cho ngươi, ngươi hẳn phải đắc ý lắm mới đúng chứ. Cố Tích Triều nghĩ đến đây, mới đem cái chân còn lại cho Thiết Thủ mang tất dùm.

Thiết Thủ cúi đầu nhìn cái chân trên chân mình kia, tái nhợt lại tiêm gầy, giống như chân của tiểu bạch điểu, bộ dạng im lặng cùng yếu ớt, còn có ánh mắt hung ác của Cố Tích Triều, không khỏi buồn cười.

Đi tất xong. Cố Tích Triều ngồi xuống, nào ngờ vừa mới định đứng dậy, liền thấy da đầu đau nhói, liền lại ngả về.

Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một nắm tóc con vướng vào khe hở của tay vịn của giường, chắc là trong lúc làm ầm ỹ lúc nãy, lơ đãng bị vướng vào. Chỉ nhích nửa người, nhưng tóc lại vừa mền lại mỏng, gỡ một lát, lại thấy càng gỡ càng rối, dần dần cảm thấy khó chụi. Vừa đúng lúc Thiết Thủ thò người lại: ” Làm sao vậy? “.

Cố Tích Triều tức giận nói: ” Mang kéo đến đây “.

Thiết Thủ thấy chẳng qua là bóc bị vướng, liền cười nói:”” Gỡ ra là được, làm gì mà cần phải cắt “. Nói xong liền hạ một chân trên giường xuống, quỳ nửa người ở chỗ Cố Tích Triều ngẩng đầu lên.

Móng tay của Thiết Thủ thật tròn, như hình được vẽ sẵn. Ngón tay thon dài, nhưng khớp xương nhô ra, trên mu bàn tay hiện lên các tĩnh mạch phập phồng như ngọn núi.

Cứ như vậy, đôi bàn tay to lớn kia đặt vào trong mớ lộn xộn màu xanh đen, mặc dù không được linh hoạt, nhưng cũng không đến nỗi không được việc gì, rất có kiên nhẫn.

Gỡ trong chốc lát, Thiết Thủ ngẩng mặt, sờ đầu Cố Tích Triều:”Ngươi trước hết nằm xuống đi, khi nào gỡ xong, ta sẽ gọi ngươi.”

Bỗng nhiên Thiết Thủ cười:”Ta quên mất, ngươi không thích người khác sờ đầu mình.”

“Đúng vậy không thích “. Cố Tích Triều nằm xuống, trầm ngâm một hồi, rồi trở mình một cái:” Cũng thỉnh thoảng “.

Thiết Thủ sững sờ một chút, rồi cười rộ lên, một người như vậy sao lại có nhiều điểm y như hài tử vậy chứ?

Mùa thu không phải là thời gian thích hợp để ngủ gật, bởi vì lạnh. Nếu cảm thấy lời nói như vậy là ấm áp, thì có phải hay không đang ngủ giữa mùa thu lạnh lẽo tiêu điều xơ xác?.

Người ở phía sau có cảm giác, làm cho Cố Tích Triều cảm thấy ấm áp an tâm, thời điểm y đang ngủ rồi đột nhiên hoảng hốt tỉnh dậy đã qua, đột nhiên cảm thấy lạnh, kì thực cảm giác này đối với y mà nói không hề xa lạ chút nào.

Cố Tích Triều xoay đầu lại, nhìn thật lâu, mới ý thức được trong phòng chỉ còn một mình y.

Chẳng lẽ vừa lúc nãy tất cả đều là ảo giác sao? Cho dù là vậy, vì cái gì không thể tồn tại lâu hơn một chút, chỉ thiếu chút nữa y có thể tưởng rằng mình đang ngủ.

Chỉ còn chút xíu nữa.

Chỉ còn thiếu chút nữa, là bộ xương khô của mỹ nhân không thể sống lại một lần nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, vàng bặc cháy rụi cùng ngọc nát và hoa rơi bị tán thành bùn.

Cố Tích Triều chậm rãi ngồi xuống, vẫn thấy tóc bị cuốn, liền cứ như vậy mà cắt đi. Không phải là không đau, chính là so với vận mệnh tần nhẫn và gian trá, đau đớn kì thật không tính là gì, không là gì cả. Cố Tích Triều bắt đầu cảm thấy lạnh, y sờ ngón tay của mình, nghĩ muốn hấp thu một tia nắng ấm, nhưng kết quả chỉ là một làn hơi lạnh lẽo.

Chuyện của những người đó, cứ mơ hồ ngăn cản ở trong cổ họng, muốn nói ra, y liền quật cường nuốt trở về, có thể chỉ cười, khi hằng năm sự sống đều lặp đi lặp lại như nhau, ít nhiều gì tiếng kêu đau đớn vang khắp trời đất sẽ ít đi.

Nhưng trên gương mặt tươi cười của y lại không thể nào thấy lại được, bất quá chỉ là một cuộc đời quá quyết tuyệt. Đột nhiên trong lúc đó, y cảm thấy mệt mỏi, theo bản năng lui về phía sau, muốn tìm chỗ nào để chống đỡ một lát. Trong hoảng hốt, y nghe thấy có người hô lên, một tiếng hô lên rồi lại biến mất, xâm chiết vào máu thịt của y, hóa thành bụi gai bám vào linh hồn của y.

“Kẻ điên, còn không mau chạy đi.”

“Kẻ điên, còn không mau chạy đi.”


“Kẻ điên, còn không mau chạy đi.”

Cố Tích Triều co đầu gối lên, ôm chặt chính mình, nhẹ nhàng hỏi ” Ngươi bảo ta phải chạy tới nơi nào đây? “.

Thiết Thủ nghĩ Cố Tích Triều đang ngủ, sợ y cảm lạnh, liền đi đến phòng ngủ lấy chăn từ trên giường mang đến. Thuận tiện mang thùng tắm bị đổ nước, thu dọn đơn giản rồi ôm chăn bước vào thư phòng.

Vừa thấy Cố Tích Triều muốn ngồi xuống, lui vào trong góc, ôm đầu gối, đầu cúi thấp, im lặng đến quỷ dị. Thiết Thủ buông chăn, đi qua hỏi:” Làm sao vậy?”.

Không thấy trả lời.

Đã thấy cánh tay phải của Cố Tích Triều bị ngón tay bấu đến xuất huyết, Thiết Thủ cả kinh, một bên gỡ ngón tay của Cố Tích Triều ra, một bên nâng mặt y lên. Chỉ thấy Cố Tích Triều gắt gao nhắm mắt, môi run rẩy, tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó. Thiết Thủ ghé sát vào, mới nghe được thanh âm nhẹ nhàng,”Lạnh quá”.Giống như hít thở không thông, không được bình thường, có cảm giác đang gần chết.

Thiết Thủ nhanh tay ôm Cố Tích Triều đến nơi sáng sủa, đắp thêm chăn cho y. Kì quái là, gây sức ép như vậy nhưng Cố Tích Triều cư nhiên không có tỉnh lại, chỉ thấy mí mắt mỏng manh run rẩy kịch liệt, giống như đang trải qua một cơn ác mộng đáng sợ nhất vậy, mà điều đáng sợ hơn là, y chưa có tỉnh lại.

Thiết Thủ tính thử vỗ hai má của Cố Tích Triều, không thấy chút phản ứng nào, Thiết Thủ hung dữ ra tay mạnh hơn, Cố Tích Triều vẫn bất tỉnh.

Thiết Thủ suy nghĩ một lát, vòng tay đem bả vai của Cố Tích Triều dựa vào ngực mình, bàn tay đặt trên trán lạnh lẽo của Cố Tích Triều, chậm rãi phả vào từng hơi thở ấm áp.

Thiết Thủ nhớ rõ, khi mới cùng Cố Tích Triều gặp mặt, y cũng là từ từ nhắm hai mắt, rõ ràng vận mệnh chạy theo một đường, lại không có nửa vẻ sợ hãi, bên trong sự ẩn nhẫn lộ ra quyết tâm kiên cường quyết không thỏa hiệp.Trong phút chốc, hắn cảm thấy khâm phục sự gan dạ sáng suốt của y, chính là sự khâm phục này như đóa phù dung sớm nở tối tàn, trong nháy mắt liền trôi theo huyết hải  thâm thù của Cố Tích Triều.

Còn lại chỉ có chán ghét.

Ấn tượng ở người nọ tuy rằng đánh bại một lần rồi lại một lần, không làm cho hắn thấy uể oải mà buông tha, luôn kiêu ngạo ngẩng đầu, lại tới một lần nữa.

Vì tính xấu của y rất cố chấp, Thiết Thủ rất ghét, lại có chút hận.

Chính là hiện tại, hắn thấy bả vai của người nọ tiêm gầy, sự chán ghét trước kia, lại cảm thấy thay đổi rất lớn. Giống như người trong ngực hắn là một hài tử tứ cố vô thân, không nơi nương tựa bên đường, cùng nam tử ra tay giết chóc tràn lan chỉ biết máu và lửa không có một chút quan hệ.

” Cố Tích Triều “, hắn gọi đích danh của y, lần đầu tiên dùng thanh âm ôn nhu trầm thấp, ” Tỉnh tỉnh “.

” Cố Tích Triều “, ngón tay thô ráp thương tiếc mơn trớn vẻ mặt không chụi khuất phục ” Tỉnh tỉnh “.

” Cố Tích Triều “, ngón tay dừng trên mí mắt mềm mại của y, vuốt ve qua lại, lo sợ bất an phỏng đoán nếu y không có quên, thì dưới mí mắt mỏng manh tột cùng có ẩn dấu ít nhiều nước mắt hay không, ý nghĩa sau những nụ cười không rõ ràng, lại từng trải qua thế nào lại không chịu nổi mà khóc.

” Tích Triều ”, hắn thở dài gọi đích danh của y, hôn lên mí mắt đang run rẩy, nhẹ nhàng tựa hoa rơi: ” Tỉnh lại, trở về “.

Trong mộng có thanh âm của ai đó, an tường mà ấm áp, làm cho y không khỏi mở to mắt ra rồi lại nhắm lại, hắc ám từ từ tản ra.

Khi Cố Tích Triều tỉnh lại, trên mặt không có cái gì gọi là biểu tình. Nhưng trong khoảnh khắc y mở mắt, Thiết Thủ cảm thấy y hơi co rúm lại, giống như đang sợ hãi điều gì đó.

” Gặp ác mộng sao? ” Thiết Thủ hỏi.

” Ác mộng a ….”. Cố Tích Triều tái nhợt cười cười, tươi cười che mặt,”Có lẽ, nhưng ta không nhớ rõ”.

Thiết Thủ nhìn Cố Tích Triều trong chốc lát nói:” Cho dù ngươi có nhớ những việc trước kia đã xảy ra, ta vẫn nói những lời như trước”.

Cố Tích Triều không nói lời nào, đứng lên đi hài vào, cùng Thiết Thủ tạo ra một khoảng cách, sau đó mỉn cười,”Ngươi muốn nói không phải là ” Nhớ tới” mà là”Nhớ rõ””.

Thiết Thủ cũng đứng lên, trầm mặc một hồi:” Đúng vậy. Ta đã thấy nhiều người dùng cả một đời để quên một người, một sự kiện, cho nên chuyện muốn quên thật sự rất gian nan.”

Cố Tích Triều xoay người bắt lên giá bầu rượu, tự châm cho mình một ly, nhấp một hơi:” Không có gian nan như ngươi nói như vậy”.

Ngừng lại một chút, Cố Tích Triều nhìn trong chén rượu, bỗng nhiên cười rộ lên, con ngươi đen tràn đầy nước mắt tinh lượng. Y hướng Thiết Thủ mở trừng hai mắt:”Muốn hay không ta làm mẫu cho ngươi xem?”

Thiết Thủ nhìn khóe mắt Cố Tích Triều bướng bỉnh cười, không biết y lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì nữa, không khỏi cười hỏi:”Làm như thế nào?”.

Vừa dứt lời, chỉ nghe đoàng một tiếng vang nhỏ, Cố Tích Triều bóp nát chén rượu trong tay.

“Ngươi xem” Cố Tích Triều chậm rãi nắm chặt tay, gằn từng tiếng rõ ràng:” Sẽ giống như vậy”.


Mảnh vỡ nhỏ cắt đứt vào da thịt, có máu đỏ sẫm từ khẽ tay chảy xuống, chảy tích tích xuống mặt bàn. Nhưng Cố Tích Triều vẫn tươi cười thản nhiên giống như đang nghiền ngẫm, giống như dòng máu nhỏ chảy đầm đìa trên tay kia cơ hồ không phải là của y.

Tuy nói Cố Tích Triều luôn che dấu không lộ ra tính tình, Thiết Thủ đã lĩnh giáo qua, nhưng mỗi lần sắc mặt y khẽ biến đều nhẹ nhàng không nhìn thấy một chút dấu vết gì, thế nên cho dù về sau có gặp chuyện không may, Thiết Thủ ít nhiều cũng phải tìm ra thời gian để phản ứng. Nhưng lần này Cố Tích Triều cư nhiên lấy thân mình ra để ngoạn, còn đùa đến máu tươi chảy đầm đìa, Thiết Thủ kinh hãi đau lòng rất nhiều, nhưng lại quên ngăn cản.

Cũng may, Cố Tích Triều trước khi buông tay, nhìn thấy thoáng chốc ngẩn ngơ của Thiết Thủ, thản nhiên nói:”Ngươi xem, buông tay kì thực không phải việc gì khó, chịu đau đương nhiên cũng thế, chỉ là cứ thế này mà bỏ xuống thì sẽ bị phế bỏ. Vì một mảnh vỡ nhỏ, hiển nhiên không đáng. Quên đi cũng như thế. Nếu nhớ rõ cả người đã làm ngươi tàn phế, sống không bằng chết, như vậy chỉ có thể quên. Kỳ thật chỉ cần tuyệt vọng có đủ sâu, việc quên đi sẽ không khó.”

Thiết Thủ trầm mặc trong chốc lát:” Vậy còn ngươi?”. “

“ Không biết”. Cố Tích Triều đáp rất nhanh: “Muốn nói đã qua đi, kì thật là không nhớ rõ. Ngẫu nhiên nằm mơ, cũng rất lộn xộn, khuôn mặt của nhưng người bên trong cũng rất mơ hồ. Chính là”. Cố Tích Triều chậm rãi mỉn cười:” Ngoài dễ dàng quên cái gì đó ra, mà có thể quên vài thứ khác nữa”.

Nói xong, Cố Tích Triều nhìn huyết nhục mơ hồ trên tay mình, hơi nhíu mày, đại khái y còn chút khiết phích. Liếc mắt thấy bầu rượu trong tay, lên cầm hướng tưới lên tay.

Thiết Thủ trong lòng sợ hãi, xông đến đoạt lấy bầu rượu trong tay y, lại nhìn vết thương bên tay phải của Cố Tích Triều, miệng vết thương dự tợn bị che kín, máu mới bị rượu rửa trôi sạch sẽ, lúc này lại theo da thịt mà tràn ra, tạo trên bàn tay trắng nõn một rồi lại một đóa huyết hoa.

Thiết Thủ thấy vậy, hít một hơi lãnh khí cả giận nói:” Vì cái gì mà cuối cùng chính bản thân mình không vượt qua được?”.

Cố Tích Triều nở nụ cười thản nhiên, mang theo chút trào phúng lại mang theo chút khinh miệt:” Ngươi là ai, ngươi có tư cách gì để quản chuyện của ta.”.

Thiết Thủ nắm lấy áo của Cố Tích Triều, nắm quyền. Cố Tích Triều cũng không giãy giụa, giơ nửa mặt lên chờ, thần sắc vẫn rất lạnh lùng.

Thiết Thủ âm trầm hít một hơi thật sâu, chậm rãi buông tay, bất đắc dĩ nói:” Mặc kệ ta có tư cách hay không, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi bị thương, ta sẽ cảm thấy đây là trách nhiệm của ta, ta tình nguyện có thể …”.

Cố Tích Triều mở to hai mắt nhìn chằm chằm chờ Thiết Thủ nói xong, Thiết Thủ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, liền dùng sức vuốt tóc Cố Tích Triều, thừa lúc cặp mắt tinh anh kia bị tóc che khuất trong nháy mắt, Thiết Thủ nói:” Có thể thay thế ngươi”.

Cố Tích Triều đẩy tóc ra, nhìn Thiết Thủ trong chốc lát, cười rộ lên:” Với vóc dáng của ngươi dù chịu tám đao hay mười đao hẳn cũng không có trở ngại gì”.

Thiết Thủ dở khóc dở cười:” Đúng vậy. Nhưng hiện tại ngươi đang bị thương, đến đây, ta bôi thuốc băng bó cho ngươi”.

Cố Tích Triều cầm lấy quyển sách, dựa vào đầu giường nhìn, chỉ là tay bị thương liền lo lắng như vậy, mặc cho mình đùa nghịch Thiết Thủ như thế nào, hắn cũng không liên quan đến mình, cũng không thèm liếc mắt đến một cái.

Thiết Thủ nhịn không được nói:” Ngươi yên tâm như vậy,không sợ ta sát muối lên vết thương của ngươi hay sao?”.

Cố Tích Triều ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng:” Ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi không phải là loại người như vậy”.

“Vậy ngươi nói xem, ta là hạng người nào?”.Thiết Thủ chậm rãi hỏi, trong thanh âm có chút tình tự chợt lướt qua.

“Suốt ngày đọc sách, không thấy buồn sao?”. Trước một vấn đề mà Cố Tích Triều không trả lời, Thiết Thủ lại hỏi một câu, tựa như trước mỗi vấn đề đều là hắn tùy tiện hỏi, Cố Tích Triều đáp hay không đáp cũng không quan trọng.

” Hoàn hảo “. Cố Tích Triều thản nhiên nói.

Thiết Thủ nhìn thoáng qua Cố Tích Triều, kỳ thật hắn nên sớm phát hiện, Cố Tích Triều đang gầy yếu dần, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng trong suốt, giống như không chịu đựng nổi sự khinh hờn của ánh sáng mặt trời, một tia chiếu cũng có thể tan thành mây khói.

Thiết Thủ trầm ngâm một lát nói:” Lần này ta sẽ đi Giang Nam”.

“Ân”. Cố Tích Triều miễn cưỡng  đáp ứng một tiếng, bộ dạng cũng không quá để ý lắm.

Thiết Thủ còn nhìn ra ngoài cửa sổ nói:” Nếu là ở Giang Nam, lúc này trong không khí sẽ có thêm hương thơm hoa quế”. Ngừng lại một chút, Thiết Thủ hỏi:” Ngươi có thích không?”.

Cố Tích Triều khẽ cười một tiếng:” Ngươi hỏi vậy thật giống như ngươi đang muốn rủ ta cùng đi vậy”.

Thiết Thủ thản nhiên đáp:” Đúng vậy, cùng đi đi. Hoa quế mùa thu, ngươi không vui sao?”.

Cố Tích Triều lúc trước là không cùng Thiết Thủ nói chuyện, tâm tư phân nửa để ở trong sách, vừa nghe Thiết Thủ hỏi vậy, mắt có chút mơ hồ nhìn lại.

Chợt thấy cũng không có gì đặc biệt.

Nam tử  suy nghĩ, một lần  lại một lần suy ngĩ cẩn thận, trước sau vẫn rất ôn hòa, bộ dạng bất động thamh sắc, lại chẳng biết tại sao có chút xa lạ.

.~ End ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận