Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Ngày hôm sau, Tô Phương Thu chuẩn bị trở về quê nhà.Ở thành phố A tuy chỉ có một ngày, nhưng quá trình rất tốt đẹp và thú vị.Bà còn đặc biệt làm một nồi mỹ thực cho hai người trẻ tuổi. Dịch Trạch Viễn nghe xong thì mừng rỡ đi vào nhà bếp, lại mồ hôi ròng ròng chạy ra.Trong nồi đầy ắp 30 quả trứng luộc nước trà do lão thái thái tự làm.Ngực Dịch Trạch Viễn một trận buồn nôn, trong vòng một năm có khả năng sẽ không thể nuốt trôi phần tâm ý này của Tô Phương Thu.Trước khi đi, Tô Phương Thu gọi Dịch Trạch Viễn vào trong phòng, vì sự kiện ngoài ý muốn ngày hôm qua hai người bắt đầu tiến hành một cuộc trò chuyện thật lòng với nhau."Cháu vẫn chưa cảm ơn bà ngoại."Dịch Trạch Viễn đã ngoan ngoãn sửa miệng: "Ngày hôm qua nếu không phải nhờ bà dạy cháu giả vờ té ngã, nói không chừng bây giờ cháu vẫn đang bị Nghê Nghê đuổi theo không dứt."Tô Phương Thu liếc nhìn anh một cái, trong miệng nói thầm: "Với bộ dáng này của cháu không bằng để con bé theo đuổi."Khi bị Tô Nghê rượt đuổi Tô Phương Thu ở sau lưng không ngừng nháy mắt ám chỉ anh lấy lui làm tiến. Dịch Trạch Viễn ngoan ngoãn làm theo, nhưng không ngờ khi bà giả vờ đi mở cửa, tới lúc quay đầu thì —— hai đứa trẻ đang hôn nhau.Tô Phương Thu lúc ấy ngượng ngùng dùng tay che mắt, ở thời đại của bà nắm tay thôi cũng đỏ mặt nửa ngày, đâu giống người trẻ tuổi bây giờ, một khi tình cảm mãnh liệt bùng phát thì đúng là chẳng biết kiềm chế.Bà thở dài, đi lên hai bước sờ băng dán cá nhân nơi khóe mắt Dịch Trạch Viễn. "Cháu đấy, xúc động như thế làm gì, ngoan ngoãn nằm yên không được sao, một hai phải..."Tô Phương Thu ngượng ngùng nói tiếp: "Thế nào, có đau không?"Dịch Trạch Viễn che khóe mắt, xua tay: "Việc nhỏ việc nhỏ."Một quyền đổi một nụ hôn ngọt ngào, việc làm ăn này coi như anh kiếm lời.



Tô Phương Thu đau lòng thở dài: "Bà biết, là cháu nhường con bé."Lão thái thái tuy tuổi đã già, nhưng chung quy cũng đã trải qua 60 năm cuộc đời với những tang thương. Bà nhìn ra được—— tuy rằng anh có đam mê kỳ quái giống như dùng ly chân dài đánh răng gì đó, nhưng đứa nhỏ Dịch Trạch Viễn này thực sự là một người có thể phó thác cả đời.Trong mắt, trong lòng anh không có chỗ nào là không phải hình ảnh Tô Nghê. Cô cười, cô tức giận, tất cả những gì thuộc về cô Dịch Trạch Viễn đều toàn lực bao dung và yêu quý.Tô Phương Thu sống nửa đời, so với ai khác đều nhìn thấu.Mang theo vô số sản phẩm dinh dưỡng Dịch Trạch Viễn mua cho, trước khi lên xe lão thái thái không quên nói với Tô Nghê: "Lần sau nhớ mang Tiểu Dịch cùng về."Ngụ ý gì Tô Nghê đã hiểu rõ.Là người nhà mẹ đẻ duy nhất, Tô Phương Thu đã chấp nhận Dịch Trạch Viễn, hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ của hai người.Tô Nghê thở dài, cũng không biết lần này Tô Phương Thu tới là nên hay là không nên, tựa hồ có một số việc vận mệnh đã an bài sẵn, cho dù cô luôn lảng tránh nhưng vẫn sẽ có người xuất hiện đẩy cô đi về phía trước...Ánh mặt trời rất ấm áp, tiễn lão thái thái xong Dịch Trạch Viễn lười biếng khoác tay lên vai Tô Nghê. Cơ thể của cô dừng một chút, ngoài ý muốn không tránh đi, nhưng vẫn nghiêng con mắt trừng anh: "Ngày hôm qua bị đánh quá nhẹ có phải không."Dịch Trạch Viễn làm bộ cẩn thận tự hỏi, nhếch lên một bên khóe miệng: "Ừm, không hôn đủ."Tô Nghê xoay tay làm ra hành động đấm móc, sau đó xoay người đi đồng thời cong môi một cách khó phát hiện.Biết được Dịch Trạch Viễn cố ý giả chết, tuy vẫn không nhịn được đánh anh một trận, nhưng khi nhìn thấy anh chỉ vui đùa với mình trong lòng Tô Nghê càng thấy cảm kích.Cảm kích đây chỉ là một hồi vui đùa..Sau một vài ngày không có chuyện gì xảy ra, mối quan hệ hai người vô hình trung lặng lẽ phát triển, cơ hồ chỉ thiếu một lần làm rõ.Một tuần nay, việc tuyển người mẫu cho buổi chụp hình sắp tới đã trải qua mấy lần sàng chọn, nhưng vì hoàn cảnh quay chụp có tính đặc thù, rất nhiều người mẫu không nguyện ý thử, mà người nguyện ý thử thì không được Chung Tiểu Duy chấp nhận.Lúc Chung Tiểu Duy bất đắc dĩ chuẩn bị từ bỏ hợp tác, Dịch Trạch Viễn rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý để Tô Nghê làm.Kỳ thật tính bá chiếm dục căn trong lòng anh không người nào có thể dao động, cho nên dù Chung Tiểu Duy nổi lên tâm tư hủy hợp đồng thì chân chính có thể làm anh gật đầu vẫn chỉ có Tô Nghê.Ngày đó Tô Nghê tìm anh."Tiểu Duy là người bạn quan trọng nhất của em, cô ấy vì lần quảng cáo này tiêu phí rất nhiều tâm tư, em muốn vì cô ấy làm chút chuyện gì đó, anh không thể phản đối.""Ồ...cô ta đối với em rất quan trọng." Dịch Trạch Viễn lúc ấy nửa nâng mí mắt liếc cô: "Vậy anh thì sao."Anh tự sắp xếp vị trí của mình: "Thứ nhất khẳng định là bà ngoại, thứ hai là Chung Tiểu Duy, vậy anh chắc là thứ ba đi?"Tô Nghê lắc lắc đầu: "Thứ ba là Tiểu Mỹ."Dịch Trạch Viễn chưa từng nghe qua tên này, không biết là thần thánh phương nào, chua lè hỏi: "Tiểu Mỹ là ai?"Tô Nghê nhấp môi: "Anh thật sự muốn biết?""Đương nhiên.""Ờ."Tô Nghê vén mái tóc dài ra sau lỗ ta, vân đạm phong khinh nói cho anh biết: "Là con heo bà ngoại nuôi ở nông thôn."



......Dịch Trạch Viễn tức giận đến mức muốn lật bàn gọi bảo vệ lôi người phụ nữ này ra ngoài.Một người đàn ông như anh, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, thế nhưng địa vị còn không bằng một con heo.A, thôi bỏ đi, cái gì địa vị hay không địa vị, anh không để bụng.Một lát sau, Tô Nghê lại nói: "Nếu anh đồng ý để em chụp hình thì em có thể miễn cưỡng để anh và Tiểu Mỹ song song thứ ba."Dịch Trạch Viễn cười: "Em cho rằng anh sẽ chấp nhận cùng hàng với một con heo?"Tô Nghê không nói, chỉ chắc chắn nhìn anh.Mười giây sau ——"Thôi, con người của anh không kỳ thị động vật."......Nhờ công lao của một con heo, người mẫu nội y thủ công sẽ do Tô Nghê đảm nhiệm, chẳng qua Dịch Trạch Viễn luôn lặp lại với Chung Tiểu Duy rất nhiều điều kiện, tỷ như không được chụp cận cảnh bộ ngực, không chụp loạt ảnh sexy, chính anh sẽ tự mình giám sát.Mọi người đồng lòng làm chuẩn bị cho buổi chụp hình. Tô Nghê lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống có một động lực mới, lúc trước tuy rằng trong lòng cô đã đón nhận Dịch Trạch Viễn, nhưng trước sau vẫn không dám mở miệng thừa nhận. Cô sợ một khi xác lập mối quan hệ thân mật nào đó, số mệnh đáng sợ sẽ lại quấn lấy cô.Nhưng hiện tại điều cô lo lắng cũng không xuất hiện, mọi thứ đang dần tốt hơn.Trái tim cô đang dần dần buông lỏng. .Sau khi thông báo việc Tô Nghê sẽ làm người mẫu cho đám cao tầng biết, Đường Đề bỗng nhiên đi vào công ty.Cô ta tới tựa hồ rất gấp, trợ lý cũng không mang theo.Vừa vào cửa, cô ta lập tức chất vấn: "Anh thật sự dùng người phụ nữ Tô Nghê kia tới chụp quảng cáo?"Trong tay Dịch Trạch Viễn đang cầm văn kiện, nghe vậy thì cau mày: "Cái gì gọi là người phụ nữ kia?"Đường Đề vẫn luôn kìm nén cơn tức giận, không có kiên nhẫn cùng anh moi chữ: "Trả lời tôi."Dịch Trạch Viễn cật lực nhịn xuống không vui, cúi đầu không nhìn cô ta: "Đúng vậy."Đường Đề ép hỏi: "Anh thật sự thích cô ta?""Đúng, thích, rất thích." Dịch Trạch Viễn ngẩng đầu, ngữ khí bình đạm: "Có vấn đề gì không?"Bỗng dưng, trong không khí liên tiếp vang lên vài tiếng cười mỉa mai.Đường Đề cười Dịch Trạch Viễn bị ma quỷ ám ảnh, càng cười bản thân một bên tình nguyện. Nhiều năm qua bản thân đã trả giá và ủng hộ người đàn ông này, đến cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, điều khiến cho cô ta không có biện pháp tiếp thu chính là, thắng mình lại là một ngày phụ nữ bình thường.Tức giận cùng oán hận đan chéo trong lòng, thậm chí cô ta cảm thấy đây là một loại vũ nhục không có biện pháp tha thứ.Một lát sau, Đường Đề rốt cuộc cũng ổn định cơn giận dữ trong lòng, thanh âm lạnh nhạt: "Nếu anh kiên trì phải dùng cô ta vậy tôi sẽ rời khỏi YIS, rút khỏi những dự án hợp tác của chúng ta."Ngón tay cầm bút của Dịch Trạch Viễn trì trệ một lát, rồi nhàn nhạt nói. "Nếu cô nhất định phải làm như thế, vậy tôi cũng không ép buộc cô tiếp tục ở lại."Một tia uy hiếp cuối cùng cũng không thể vãn hồi người đàn ông này. Tất cả kiêu ngạo, tự tôn sụp đổ, cô ta phẫn hận xoay người đi đến trước cửa rồi quay đầu, lời nói lộ ra kiên quyết: "Dịch Trạch Viễn, anh sẽ hối hận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận