Một ngày nọ khi đang ăn tối ở nhà, Nam Đường cắn đũa hỏi Nam Dã đang ngồi ở phía đối diện: “Anh, anh định trả lời anh Tinh Hà thế nào?”Lúc ấy Nam Dã đang cân nhắc sau khi kỳ hạn ba tháng kết thúc thì nên từ chức hay nên tiếp tục làm tài xế cho Sở Tinh Hà.
Nghe tiếng Nam Đường, anh giật mình lấy lại tinh thần: “Gì cơ?”Nam Đường tay chống cằm, mang theo chút trách cứ nói: “Anh Tinh Hà theo đuổi anh lâu như vậy rồi.
Anh không cự tuyệt cũng không đồng ý, cứ thả thính người ta như vậy đâu có được?”Nam Dã trầm mặc một lát rồi mới nói: “Em còn nhỏ, đừng quan tâm những chuyện như thế này.
”Nam Đường không nhịn được mà trợn trắng mắt nhìn anh, “Vâng vâng vâng, em còn quá nhỏ, căn bản là không hiểu người ta có ý gì khi tặng anh hoa hồng đỏ, cũng không biết mấy chữ “em thích anh” kia có liên quan gì tới chuyện yêu đương.
”Nam Dã: “! ”Nhờ ơn Nam Đường, đêm đó, Nam Dã hiếm khi bị mất ngủ.
Trong bóng tối, anh trằn trọc nằm trên giường, tâm trí hiện lên từng hình ảnh một.
Mỗi một khung cảnh đều có liên quan tới Sở Tinh Hà.
Anh vừa nhớ lại vừa đặt tay lên ngực tự hỏi một cách nghiêm túc, rốt cuộc mình có ý gì với Sở Tinh Hà hay không.
Sao có thể không có ý gì chứ?Nam Dã lừa được người khác nhưng không cần thiết phải lừa dối chính mình.
Trên thực tế, anh mới là người rung động trước.
Từ cái đêm mưa mới quen ấy, anh đã yêu Sở Tinh Hà từ cái nhìn đầu tiên.
Nhớ khi đó Sở Tinh Hà cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa to.
Cả người toát lên cảm giác tái nhợt yếu ớt, tựa như giữa bình nguyên sấm sét ầm ầm, có một cây nấm nhỏ trong suốt đứng lặng tại chỗ, khiến người ta vô cớ muốn bảo vệ.
Nam Dã không phải là chưa từng nghĩ tới tương lai với cậu.
Cái ngày Sở Tinh Hà tỏ tình với anh lần đầu, Nam Dã cảm nhận được tâm tình mâu thuẫn và nhiệt liệt chưa từng có.
Thiên chi kiêu tử cúi mình đi yêu thích kẻ bình phàm là anh đây.
Anh chỉ hận không thể móc tim móc phổi ra dâng cho Sở Tinh Hà, mặc cậu muốn chà đạp thế nào cũng được.
Nhưng anh sợ.
Sợ Sở Tinh Hà chỉ muốn chơi đùa, càng sợ Sở Tinh Hà nghiêm túc mà mình lại không đủ chân thành…Lúc nói ra câu “Đừng đùa giỡn với tôi” kia, trong lòng Nam Dã lại là — nếu sau này em không vì tôi mà tổn thương thì dù em có chơi đùa với tôi hay không, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Điều anh sợ nhất không phải là gì khác mà là Sở Tinh Hà bị tổn thương.
Mấy lời của Nam Đường hôm nay tuy không nặng không nhẹ nhưng đã chạm tới nỗi sợ của Nam Dã.
Anh đột nhiên hiểu ra rằng, sự do dự chưa quyết của mình trong chuyện này đã đủ để tổn thương Sở Tinh Hà mất rồi.
Nhưng rõ ràng đó không phải là ý muốn của anh.
3 giờ sáng, Nam Dã cảm thấy mình đã nghĩ thông, tựa như đang đứng trước ngõ cụt bỗng xuất hiện một thảo nguyên bao la bát ngát.
Anh lấy di động nhắn cho Sở Tinh Hà một tin nhắn WeChat - một câu rất bình thường: “Mai tôi qua tìm em.
”Tuy ngày nào họ cũng gặp nhau nhưng lúc này đây, anh không lấy thân phận tài xế đi gặp Sở Tinh Hà.
Anh nghĩ, hẳn Sở Tinh Hà có thể hiểu ý tứ trong những lời này của anh.
.