Sở Tinh Hà vừa ngủ dậy thì thấy tin nhắn của Nam Dã bèn lập tức gọi điện hỏi anh đã đi tới đâu rồi.Giọng nói của Nam Dã lẫn với tiếng gió truyền đến: “Đã trông thấy nhà em rồi.”Sở Tinh Hà lập tức bò dậy mặc quần áo, luống cuống tay chân nói: “Để em ra đón.”Nam Dã cười nhẹ: “Không cần, em cứ chờ trong nhà là được.
Tôi sắp tới rồi.”Sở Tinh Hà còn muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia.
Cậu đứt quãng nghe được giọng nam xa lạ cùng tiếng cãi cọ ầm ĩ: “Con mẹ nó… Kiêu ngạo… Đúng không? Đánh cho tao…”Quá không thích hợp.Sở Tinh Hà nhíu mày, nắm chặt di động hỏi: “Nam Dã! Bên anh sao thế?”“Không —” Giọng nói của Nam Dã bị những âm thanh hỗn loạn bao phủ.Nhất định là đã xảy ra chuyện!Lòng Sở Tinh Hà khẩn trương muốn chết, không muốn tốn thời gian nói qua nói lại nữa.
Cậu cúp máy rồi thay đồ chạy ra bên ngoài, tới trước cửa còn thuận tay xách theo cây gậy gỗ trong sân.Từ biệt thự chạy ra, cậu liếc mắt đã trông thấy Nam Dã.Nam Dã bị bốn người vây lại, vừa tránh thoát cú đá của một tên tóc vàng nhưng lại không thể né nắm đấm của một gã đầu trọc khác.
Bả vai anh cứ thế bị ăn một quyền.Mắt Sở Tinh Hà đỏ lên, chạy thục mạng tới, vung gậy gỗ trong tay đập lên gáy đám người kia.Mấy kẻ đó bị đập đến phát ngốc, sửng sốt mất vài giây.Chỉ trong vài giây ấy, Sở Tinh Hà đã vọt vào giữa vòng vây, đứng chắn trước người Nam Dã.Cậu chủ Sở từ nhỏ đã được học tán đả và Tae Kwon Do, đối phó với đám lưu manh này chỉ là chuyện nhỏ.Cậu túm lấy một tên cao to đứng gần nhất, lấy gậy khóa chặt yết hầu hắn ép hỏi: “Nói đi, ai sai chúng mày tới đây?”Tên cao to ban đầu còn không chịu hé răng.
Mấy kẻ khác tỉnh thần lại đã bước lên muốn bao vây lấy cậu.Sở Tinh Hà cười lạnh một tiếng, căn bản chẳng thèm quan tâm những kẻ khác.
Gậy trong tay lại đè ép thêm hai tấc, ánh mắt nhìn chằm chằm tên cao to lộ ra sát ý.Tên cao to vốn không phải loại người dễ chịu thua nhưng lúc này thực sự bị ánh mắt của Sở Tinh Hòa hù dọa.
Gã thậm chí còn hoài nghi, nếu gã không nói, Sở Tinh Hà sẽ thực sự giết gã ngay tại chỗ!Gã lập tức nháy mắt với mấy kẻ khác.
Có kẻ không hiểu chuyện, gã dứt khoát kêu lên: “Chúng mày đừng manh động! Bố mày khó, khụ khụ, khó thở…”Đồng lõa đều dừng bước, cẩn thận nhìn chằm chằm Sở Tinh Hà và Nam Dã ở một bên.Nam Dã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, che chở phía sau Sở Tinh Hà, sợ có kẻ đánh lén.Tay Sở Tinh Hà lại tăng thêm lực độ: “Nói, là ai?”Tên cao to nghẹn đến mặt đỏ bừng, rốt cuộc chịu không nổi phải khai thật: “Là… Là anh Giang…”Sở Tinh Hà nhướng mày, “Giang Ly?”Tên cao to: “Đúng vậy, đúng!”Sở Tinh Hà ngẫm nghĩ một lát đã hiểu là chuyện gì.Nếu cậu đoán không sai thì hẳn là lần trước Tiêu Phi Phi tới đây, khó chịu vì bị Nam Dã ngăn cản nên mách lại với thằng cẩu Giang Ly này.Sở Tinh Hà đang muốn mở miệng nói gì đó, đúng lúc này tên tóc vàng ở phía sau đột nhiên bạo phát, móc dao gấp ra đâm tới.“Cẩn thận!” Nam Dã lớn tiếng kêu, cùng lúc lao tới chắn phía sau Sở Tinh Hà, đồng thời nâng một chân đá vào bụng tên tóc vàng.Tên tóc vàng bị đạp cho lảo đảo.
Mũi dao lệch hướng tạo thành một vết thương trên đầu vai Nam Dã.Sở Tinh Hà quay đầu thấy máu tươi trên vai anh, đầu óc “Ong” lên một tiếng.
Cơn thịnh nộ nơi đáy lòng nhát mắt vọt lên tới đỉnh..