Thích Em Đã Từ Lâu!


Kỷ Ngôn Thiên ngồi xuống nắm tay Bạch Giai.

Cô đang thở bình oxi, cả người ngoan ngoãn nằm im.

Sắc mặt vẫn hồng hào như ngày nào.

Chỉ tiếc là cô không tỉnh lại mà thôi.
Anh nắm tay cô chân thành nói: “Bạch Giai, tôi xin lỗi.”
“Nếu hôm qua tôi đi học thì mọi chuyện đã khác.”
“Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu.

Nhưng tôi lại không làm được.”
“Cậu tỉnh lại đi có được không?”
“Chỉ cần cậu tỉnh lại.

Cậu bắt tôi làm cái gì cũng được.”
Kỷ Ngôn Thiên mắt đỏ ửng nhìn cô nhưng cô không hề nhúc nhích hay động đậy gì.
Như một pho tượng nằm trên giường vậy.

Ba mẹ Kỷ đã trở về thành phố T sau mười mấy tiếng ngồi máy bay.

Bọn họ không thèm nghỉ ngơi liền bắt taxi đến bệnh viện luôn.
Bây giờ trong mắt hai người, Bạch Giai quan trọng nhất.
Từ khi đón Bạch Giai về, hai người đã coi cô bé là con gái ruột của mình rồi.

Không thể để con bé có việc gì được.

Nếu con bé có chuyện gì thì hai người biết nói sao với với ba của Bạch Giai đây.
Hai người đến bệnh viện, ở đó chỉ có mỗi Kỷ Ngôn Thiên.

Mẹ Kỷ xót xa nhìn anh bị thương, càng đau lòng hơn khi Bạch Giai vẫn chưa tỉnh lại.
Bà hỏi anh: “Con bé sao rồi?”
Kỷ Ngôn Thiên như không có sức sống trả lời: “Bác sĩ nói không biết nguyên nhân tại sao cậu ấy chưa tỉnh.”
Ba người đều ngầm hiểu được.

Tình trạng đã xảy ra mấy năm trước rồi.
Ở bệnh viện một lúc, bà và ba Kỷ đi lên trường học làm rõ vụ này.

Không thể để kẻ nhốt Bạch Giai sống yên ổn được.
Khi mẹ Kỷ và ba Kỷ đến, giáo viên đều đã tụ họp tại phòng họp còn có hiệu trưởng nữa.

Hiệu trưởng đi tới chào hỏi: “Ba mẹ của em Bạch Giai phải không? Mời anh chị ngồi ạ.”
Hai người đều ngồi xuống.

Mẹ Kỷ lạnh nhạt nói: “Tại sao con gái tôi bị nhốt trong phòng học?”
Hiệu trưởng nhỏ giọng: “Xin lỗi anh chị.

Chúng tôi vừa kiểm tra camera nhưng nó bị xoá.

Chúng tôi không thể tìm ra được người đã nhốt em Bạch Giai trong lớp.”
Mẹ Kỷ tức giận đập tay xuống bàn: “Không thể tìm ra được là cái thá gì?”
“Mấy người có biết con gái tôi vẫn còn hôn mê trong bệnh viện không? Bây giờ mấy người cho tôi câu trả lời như thế này à?”
“Chỉ có việc cỏn con như vậy mà không làm được.

Ông có xứng đáng làm hiệu trưởng.”
“Trong vòng hai ngày, ông không tìm ra được thủ phạm thì đợi cái trường san bằng đi.”
Hiệu trưởng toát hết mồ hôi vội nói: “Được.

Chúng tôi sẽ tìm ra.”
Mẹ Kỷ và ba Kỷ đứng lên đi về.

Hiệu trưởng và giáo viên đứng dậy vội.
“Anh chị đi thong thả.”
“Chúng tôi nhất định sẽ tìm được thủ phạm.”
“Mong anh chị yên tâm.”

Hiệu trưởng tất bật đi tìm kỹ sư để khôi phục lại camera.


Đến khi khôi phục được rồi nhưng lại không biết là ai.

Người nhốt Bạch Giai là học sinh trong trường này.

Đã thế còn là một nữ sinh nữa.
Buổi tối chỉ thấy một nữ sinh mặc bộ đồng phục mà thôi.

Không thể nhìn rõ, cũng không biết được chính xác là học sinh lớp nào.
Ông đành triệu tập bốn đứa học sinh có mặt buổi tối hôm đấy.

Đưa mỗi người một cái laptop bảo họ tìm ra manh mối.
Lăng Xuyên xem đầu tiên giật mình: “Ôi má ơi, ma hả trời?”
Thịnh Hàm đánh vào đầu một cái: “Xem nghiêm túc vào.”
Lăng Xuyên ấm ức: “Ma thật mà.

Trông sợ thật sự!”
Thịnh Hàm cắn môi đe doạ: “Muốn ăn đánh không?”
Lúc này, Lăng Xuyên mới nghiêm túc xem.
Bốn người cả buổi sáng vẫn không tìm được gì.
Buổi chiều lại tiếp tục như sáng nay.

Mặc dù hiệu trưởng biết lớp 12 rất quan trọng không nên lỡ dở nhưng không tìm được người làm thì cái trường cũng xong luôn.

Lăng Xuyên xem video suốt cả buổi sáng, bây giờ xem tiếp cậu sắp chán đến nơi rồi.
Video thì vẫn thế, xem đi xem lại thì cũng thế thôi.
Xem trăm lần rồi, nữ sinh đó cũng chỉ có một hành động cố tình khoá cửa rồi đi về.
Cố An Tình phóng to màn hình ra phát hiện trên cổ của nữ sinh có một vết bớt nhàn nhạt.

Cô cảm thấy vết bớt này quen quen, đã từng thấy ở rồi thì phải.
Lăng Xuyên nhìn vào chằm chằm đôi giày nữ sinh đó đi, cậu bỗng nói: “Hay là tìm người đi cái đôi giày này đi.”?

Thịnh Hàm chán nản nhìn cậu: “Cậu có thể tìm ra manh mối nào hay hơn không.

Cái đôi giày biết bao người đi mà tìm.”
Cố An Tình nghĩ ra rồi.

Cái người mà đi đôi giày thì rất nhiều nhưng người đi đôi giày này mà có vết bớt chỉ có một người duy nhất mà thôi.
Cố An Tình không thèm xem nữa, cô đã biết là ai rồi.
Đi tìm người đó thông báo cho họ biết thôi.

Ở trên sân thượng.
Trương Y Na nhìn mấy người bọn họ, trong lòng cảm thấy khẩn trương.

Nhưng ngoài mătk vẫn có tỏ ra bình tĩnh.
“Mấy người gọi tôi lên đây làm gi?”
Cố An Tình giơ điện thoại ngang mắt cô ta.

Điện thoại hiện lên một video, tim cô ta đập nhanh một cái.
Rõ ràng cô ta đã thuê người xoá rồi mà.

Tại sao Cố An Tình lại có được nó.
Cố An Tình nhìn chằm chằm vào Trương Y Na: “Có gì muốn nói không?”
Cô ta lắp bắp: “Cậu… cậu… cậu cho tôi xem cái gì vậy?”
Cố An Tình tự nhiên buồn cười: “Cậu lại muốn diễn với chúng tôi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận