Thích Em Đã Từ Lâu!


Khi tắm xong, Bạch Giai mới phát hiện ra không mang quần áo.

Cô quấn khăn tắm vừa lau đầu vừa đi ra.
Cô bất ngờ khi thấy Kỷ Ngôn Thiên, cô tưởng anh sẽ về phòng mình cơ ai ngờ lại ngồi ở phòng cô.
Gặp ngay ánh mắt của Kỷ Ngôn Thiên, cô vẫn bình tĩnh nhìn thẳng không có một chút xấu hổ.
Anh nhìn Bạch Giai đi ra chỉ quấn khăn tắm lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, anh đỏ mặt quay đầu đi.
“Cậu không có một chút cảnh giác sao?”
“Không.”
“Cậu không sợ tôi làm gì cậu sao?”
“Cậu dám sao?”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh nói tiếp: “Đối với tôi mà nói, cậu không phải đàn ông, cậu là chị em của tôi.”
Kỷ Ngôn Thiên lạnh lùng liếc cô: “Cậu nói gì cơ?”
“Cậu là chị em của tôi.”
Anh đè cô xuống giường: “Cậu nói cái gì cơ?”
Bạch Giai không nói nữa nhìn anh, anh tức liền chọc lét cô.

Cô giãy giụa làm cho khăn tắm lỏng dần, Kỷ Ngôn Thiên vẫn không phát giác.
Anh chọc lét tiếp, khăn tắm tuột ra hẳn.

Toàn bộ đều lọt vào mắt anh.
Hai người mắt đối mắt, đến khi bên dưới của anh biến hoá, anh xấu hổ chạy về phòng mình.


Trước khi chạy ra còn không quên đóng cửa cho cô.
Bạch Giai nhìn cánh cửa đóng sập, lẩm bẩm: “Tôi không ngại, cậu xẩu hổ gì chút.

Đúng là trai mới lớn.”

Tan học, Cố An Tình gọi điện cho tài xế không cần đón cô, cô tự mình về.
Phó Mạc Thần thấy cô đi xe đạp, mặc kệ tài xế nhà mình mất công đến đón, anh đi xe đạp cùng cô.
Lúc đó, cô khó chịu nhưng cũng không ngăn cản.
Trên đường về, Phó Mạc Thần hỏi cô: “Cậu có khát nước không?”
Cô không trả lời.
Một lúc sau, anh hỏi tiếp: “Cậu có thấy nóng không?”
Cô vẫn không quan tâm.

Vẻ mặt rất khó chịu.
“Cậu có…” Chưa kịp hỏi xong, Cố An Tình đã ngắt lời.
“Cậu trật tự đi có được không?”
“Ừ.

Được.” Anh rũ mắt cũng không nói nữa.
Lần đầu tiên được cô về, vậy mà cô lại ghét bỏ khó chịu với anh, ánh mắt mất mát hiện rõ.
Suốt cả một đoạn đường, không ai nói với ai câu nào nữa.

Cố An Tình về đến nhà: “Thưa mẹ, con mới về.”
Mẹ Cố từ bếp đi ra, thấy con gái về hỏi thăm: “Đi học có mệt không con?”
“Dạ không.”
“Con cầm cặp của ai về đấy.”
“Cặp của Giai Giai, cậu ấy có việc nên về trước.”
“Giai Giai chuyển đến Lục Trung rồi sao?”
“Vâng ạ.”
Mẹ Cố vào bếp lấy một đĩa dưa hấu được cắt sẵn, hứng hở nói: “Vừa nãy mẹ mới được hai quả dưa hấu, con mang một chút sang cho anh em Phó Mạc Hi ăn đi.”
Cố An Tình ngạc nhiên: “Anh Mạc Hi về rồi ạ?”
“Đúng rồi.

Thằng bé vừa về đã mang quà sang cho con đó.

Quà mẹ để ở phòng con rồi.”
Cô vui vẻ, hào hứng bê đĩa dưa hấu sang nhà Phó Mạc Thần.

Ngôi nhà này cô vào đã quá nhiều lần thành ra rất quen thuộc nơi này.
Cô mở cửa vào, không thấy một ai, cô để đĩa dưa hấu trên bàn, đi lên trên tầng hai, phòng đối diện cô chính là phòng của Phó Mạc Hi, còn bên cạnh là phòng của Phó Mạc Thần.

Cố An Tình không chút do dự liền mở cửa Phó Mạc Hi ra.
Hai anh nhà Phó đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên nghe tiếng mở cửa giật mình không thôi tại cô đập cửa quá mạnh.
Phó Mạc Hi mở miệng trước: “Tiểu Cố, em đi học về rồi à.”
Cô vui vẻ trả lời: “Vâng ạ.”
“Anh, anh về từ bao giờ vậy?”
“Mới sáng thôi.”
Phó Mạc Hi nhớ ra: “À, anh có mua quà cho em rồi đấy!”
“Em biết rồi.”
“Anh ở đây đến bao giờ ạ?”
“Tạm thời anh chưa có việc gì nên sẽ ở đây lâu dài.”
Cố An Tình hoan hô: “Thật tuyệt vời!”
Cô muốn hỏi: “Anh…”
Nhìn hai người nói chuyện với nhau vui vẻ như thế, Phó Mạc Thần nhìn mà giễu cợt trong lòng.
Ở bên cạnh thì khó chịu, ấm ức còn lúc ở bên Phó Mạc Hi lại vui vẻ như không biết trời đất là gì.
Anh thật sự không hiểu tại sao cô lại thích Phó Mạc Hi mà không phải thích anh…
“Anh, cái bộ phim chuẩn bị công chiếu đấy, em thấy anh mặc đồ cổ trang trông rất hợp!”
“Ồ thế á.

Cảm ơn em!”
Cố An Tình đang trò chuyện rất say mê với Phó Mạc Hi thì bị Phó Mạc Thần cắt ngang.
“Anh, em về phòng trước.” Phó Mạc Thần nhìn hai người rồi đứng dậy nói.
Phó Mạc Hi nhìn anh một cái: “Ừ.”
Cố An Tình bị cắt ngang nên khó chịu không buồn liếc một cái.
Anh mang theo vẻ mất mát ra khỏi phòng anh trai.
Dù biết cô không thích mình nhưng mỗi lần cô tỏ vẻ đấy thì anh lại một lần đau khổ.
Nếu cô đối xử với anh bằng một phần một trăm khi cô đối xử với anh trai thì tốt biết mấy.
Phó Mạc Hi năm nay hai mươi ba tuổi, hiện đang làm diễn viên cũng khá nhiều người biết đến.
Bình thường, Phó Mạc Hi thường quay phim ở nhiều nơi nên rất ít ở nhà.
Mỗi khi anh ấy về nhà, tần suất sang nhà chơi của Cố An Tình rất thường xuyên.

Từ nhỏ đã thế rồi, đâu phải anh không biết.
Nhưng anh vẫn cố chấp thích cô, nhận bao nhiêu ánh mặt lạnh lùng của cô nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Anh rũ mắt hướng về phòng mình, anh vĩnh viễn không bao giờ có được sự quan tâm của cô.

Bố mẹ Phó có việc tối mới về, hai anh em đều không biết nấu ăn đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Trong lúc đó thì bị mẹ Cố nhìn thấy, biết được liền rủ hai anh em sang ăn cơm.
Trên bàn ăn đã bày các món, Cố An Tình đang định vươn tay ra, chưa kịp bốc vụng thì bị Phó Mạc Hi nhìn thấy.
Trong lòng chột dạ nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, nở nụ cười: “Anh Mạc Hi.”
Phó Mạc Hi trêu đùa cô: “Có phải em định bốc vụng phải không?”
Cô hơi đỏ mặt: “Đâu có đâu.”
Nhìn biểu cảm của cô, Phó Mạc Nhịn không nhịn được nở nụ cười dịu dàng.
Trên bàn ăn, Cố An Tình ra sức gắp đồ ăn cho Phó Mạc Hi, trong chốc lát bát cơm đã chất đống thức ăn.
Mẹ Cố nhìn bát cơm của Phó Mạc Hi rồi nhìn sang bát cơm của Phó Mạc Thần, bà thở dài.
Bà gắp một miếng thịt vào bát Phó Mạc Thần nhẹ ngàng nói: “Ăn thêm thịt đi, đừng có chỉ ăn rau.”
Phó Mạc Thần nâng mắt: “Cảm ơn cô ạ!”
Cố An Tình vẫn còn mải nói chuyện rôm rả với Phó Mạc Hi, bà lại liếc mắt nhìn Phó Mạc Thần chỉ cúi đầu ăn cơm, mẹ Cố không nhịn được gõ đầu cô: “Ăn cơm đi, nói ít thôi.”
Lần này cô ít nói đi và tập trung ăn cơm.
Ăn xong, Cố An Tình liền rủ Phó Mạc Hi lên phòng mình chơi.
Trên bàn, mẹ Cố đang dọn bát đũa nhìn thằng bé Phó Mạc Thần đang dọn cùng mình: “Sao cháu không lên phòng Tiểu Tình chơi?”
“Thôi ạ! Để cháu dọn cùng bác.”
Bà nhìn anh chỉ biết lắc đầu, một cậu nhóc si tình ngốc nghếch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận