Thích Em Như Thế (Cứ Thế Thích Em)

Bệnh viện.

Trương Sơ Tâm tỉnh lại sau khi hôn mê, mở mắt ra, Mạc Thi và Tống Hi đều ở bên cạnh giường.

Cô nhìn thấy hai người, ý thức dần dần rõ ràng, trước mắt lại hiện ra một đàm khói đen cuồn cuộn, tim bỗng dưng đau nhói, nước mắt dâng lên.

"Thẩm Chi Niên... Thẩm Chi Niên đâu?" Cô vừa khóc vừa vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Trên tay cô vẫn đang truyền nước, Mạc Thi sợ cô động tới kim tiêm, vội vàng đè cô lại nói: "Cô đừng cử động! Anh ấy khỏe mạnh, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."

Trương Sơ Tâm bỗng trợn tròn mắt.

Vậy thi thể kia...

Mạc Thi dường như đoán được cô đang nghĩ gì, nói: "Người chết không phải anh ấy, là một thuộc hạ của Tô Ứng Thâm."

Lúc đó Tô Ứng Thâm nhốt Thẩm Chi Niên ở trong phòng, một thuộc hạ của hắn ta cũng bị nhốt lại bên trong.

"Vậy anh ấy đâu?" Gần như vừa từ địa ngục trở lại thiên đường, Trương Sơ Tâm kích động không kìm được nước mắt.

"Đang phối hợp với cảnh sát làm điều tra, sẽ trở lại ngay. Cô đừng lo lắng, hiện tại cô còn mang theo em bé, tâm trạng vạn lần không thể kích động."

Trương Sơ Tâm nhìn cô ấy, viền mắt đỏ ửng, viên đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng có thể đặt xuống.

Cô nằm trên giường, Mạc Thi vừa giúp cô kéo chăn vừa thở dài, "Hai người đúng là không dễ dàng gì."

Tống Hi nói: "Muốn làm người tốt luôn gặp nhiều gian nan mà."

Trương Sơ Tâm nhìn lên trần nhà không nói gì, trong lòng chỉ muốn Thẩm Chi Niên không xảy ra chuyện gì, không sao là tốt rồi...

- ---------

Ban ngày Trương Sơ Tâm đúng là bị dọa sợ, khi tỉnh lại biết Thẩm Chi Niên không có chuyện gì thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa đã là hơn ba giờ sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Trương Sơ Tâm mơ màng mở mắt ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Chi Niên đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Anh mặc áo sơ mi trắng, bóng người vẫn thẳng tắp. Anh nói chuyện điện thoại rất nhỏ, đại khái là sợ đánh thức cô.

Trương Sơ Tâm yên lặng nhìn anh, cũng không quấy rầy.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Chi Niên cũng cúp máy, quay đầu lại liền thấy Trương Sơ Tâm đang mở to mắt nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười. Anh đi tới, dịu dàng vuốt tóc cô, "Ngủ ngon không?"

Trương Sơ Tâm gật đầu, cẩn thận cầm tay anh, "Thẩm Chi Niên, anh làm em sợ muốn chết."

Trong mắt anh tràn ngập sự hổ thẹn, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Xin lỗi em, Sơ Tâm, đã khiến em lo lắng rồi."

Cô lắc đầu, chỉ là vô cùng vui mừng, "Anh không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Lại hỏi: "Sao anh trốn ra được? Rõ ràng nơi đó bốc cháy, còn có một người chết."

Thẩm Chi Niên nói: "Nếu anh dám đến một mình thì nhất định là đã chuẩn bị vẹn toàn. Anh còn muốn bạch đầu giai lão cùng em, sao có thể để bản thân gặp chuyện."

Rốt cục Trương Sơ Tâm cũng mỉm cười, "Dù có thế nào, anh không sao là tốt rồi." Nói xong lại đột nhiên lo lắng, "Anh không bị thương chứ."

Thẩm Chi Niên cười nói: "Không. Đợi về nhà sẽ cho em kiểm tra, em muốn kiểm tra chỗ nào cũng được."

Lời nói này rất mờ ám, mặt Trương Sơ Tâm cực kì nóng, trốn trong chăn nhỏ giọng hờn dỗi: "Ai muốn kiểm tra anh."

Anh nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự cưng chiều.

Một lát sau, Trương Sơ Tâm lộ ra đôi mắt từ trong chăn, ánh mắt nhìn anh sáng lấp lánh, "Anh tới đây ngủ đi, giường rất rộng, hai chúng ta có thể nằm vừa."

Thẩm Chi Niên nhìn cô mỉm cười, sau đó cởi áo khoác và giày leo lên giường.

Vừa lên giường đã kéo Trương Sơ Tâm vào trong lòng. Rõ ràng mới chỉ có một ngày nhưng dường như cách cả một đời một kiếp.

Anh ôm cô, giọng dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, "Sơ Tâm, đợi trời sáng, chúng ta sẽ về nhà."

Trương Sơ Tâm ngoan ngoãn gật đầu, cả người chui vào trong lồng ngực anh, "Chỉ cần anh ở đâu, thì nơi đó đều là nhà."

- ------------

Sau sự kiện bắt cóc lần này, Trương Sơ Tâm không dám tùy tiện ra khỏi nhà nữa. Hoặc là trời vừa sáng thì cùng Thẩm Chi Niên đến công ty, hoặc là ngồi trong nhà đợi, đợi sau khi Thẩm Chi Niên đi làm về đưa cô đi tản bộ quanh nhà một chút.

Bởi vì trước đó công ty xảy ra chuyện nên đám cưới của Trương Sơ Tâm và Thẩm Chi Niên đã bất đắc dĩ phải trì hoãn. Hiện tại tình hình công ty đã ổn định lại, đúng ra là nên cử hành hôn lễ. Nhưng ngày sinh con của Trương Sơ Tâm đã tới gần, đương nhiên không có cách nào làm lễ cưới được. Lâm Vân nhắc tới chuyện này có chút nóng nảy, "Vậy thì phải làm sao bây giờ, đợi sinh con xong mới làm lễ cưới thì không hay lắm."

Trương Sơ Tâm cảm thấy không có gì, nói: "Không cử hành hôn lễ cũng không sao."

"Vậy không được! Hôn lễ nhất định phải làm!"

Đối với bề trên mà nói, lễ cưới là chuyện lớn, không thể không làm. Nhưng hôn lễ này vẫn phải đợi sinh con xong mới có thể làm được.

Lúc Trương Sơ Tâm gần tới ngày sinh, lại chuyển nhà một lần, so với căn nhà trước thì tốt hơn nhiều. Lâm Vân cũng tạm thời chuyển đến chăm sóc cô, ngoài ra Thẩm Chi Niên còn mời người giúp việc. Trương Sơ Tâm muốn làm gì, muốn ăn gì cũng không cần đụng tay, người giúp việc sẽ thay cô chuẩn bị mọi thứ, đưa tới tận tay cho cô, đặc biệt tiết kiệm sức lực.

Đối với chuyện này, thật sự Trương Sơ Tâm có chút dở khóc dở cười.

Những ngày tiếp theo trải qua vô cùng bình yên. Càng gần tới ngày dự sinh, Trương Sơ Tâm càng bình tĩnh hưởng thụ, thật sự không muốn có bất kỳ biến cố nào. Cũng may ông trời thương, tất cả mọi gian khổ dường như đều đã trôi qua.

Ngày sinh con, Thẩm Chi Niên ở ngoài phòng sinh đi đi lại lại, lo lắng tới mức đầu đầy mồ hôi.

Lâm Vân lắc đầu thở dài, "Được rồi, được rồi. Con đừng có đi đi lại lại như thế nữa, làm mẹ chóng hết cả mặt."

Thẩm Chi Niên sợ hãi nói: "Sao lâu thế còn chưa ra."

"Sinh con đương nhiên sẽ lâu như vậy, con cho rằng chỉ đến nằm một cái ra sinh được sao?" Bà nói xong còn lườm Thẩm Chi Niên một cái, "Vậy mới nói làm phụ nữ không dễ dàng gì, sau này con phải đối xử với Sơ Tâm cho tốt."

Lời này đối với Thẩm Chi Niên mà nói chỉ là thừa thãi. Trên đời này không có người nào anh để tâm hơn Trương Sơ Tâm nữa.

Trương Sơ Tâm sinh con đầu lòng, là sinh tự nhiên, khoảng bốn, năm tiếng rốt cục cũng thuận lợi sinh con ra.

Bác sĩ vui mừng báo cho cô biết, "Thẩm phu nhân, chúc mừng cô, là một bé trai."

- -----------

Gần đây, Thẩm Chi Niên có chút buồn bực. Hôm nay Từ Ý Thâm hẹn anh đi đá bóng, sau khi chơi xong hai người mồ hôi đầm đìa ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Thẩm Chi Niên không nói năng gì, Từ Ý Thâm vỗ vai anh hiếu kỳ hỏi: "Tôi nói này Thẩm Chi Niên, giờ cậu vợ con đầy đủ rồi, đời người viên mãn, sao tôi thấy cậu chẳng vui vẻ gì thế?"

Thẩm Chi Niên nghe vậy, buồn bực nói: "Đừng có nhắc đến nữa."

Từ Ý Thâm khó chịu, "Làm sao vậy?"

Anh trầm mặc một hồi không hé răng.

Anh có thể nói gì đây? Nói cho người khác biết, từ sau khi có con trai, đã vài tháng anh không được làm chuyện đó với vợ mình?

- -----------

Buổi tối, lúc ăn cơm, Thẩm Chi Niên lặng lẽ nhìn Trương Sơ Tâm sau đó nói: "Sơ Tâm, chúng ta làm lễ cưới đi."

Cô ngẩng đầu nói: "Làm lễ cưới gì chứ? Viễn Viễn vẫn còn nhỏ như vậy, em làm gì có sức lực lo chuyện đó."

"Viễn Viễn có mẹ chăm rồi mà."

"Viễn Viễn nghịch ngợm, mình mẹ không chăm nổi." Trương Sơ Tâm vừa nói vừa cúi đầu ăn cơm, nghĩ mau mau ăn xong rồi chơi với con trai.

Thẩm Chi Niên chưa từ bỏ ý định, lại nói tiếp: "Không phải là còn có người giúp việc sao? Nếu như em sợ không chăm sóc được thì chúng ta mời thêm người giúp việc nữa."

Cô nghe vậy cau mày, "Người khác chăm em không yên tâm."

"Có gì mà không yên tâm, những người kia đều từng có kinh nghiệm chăm con mà, có khi còn chăm sóc tốt hơn em." Thẩm Chi Niên cố gắng khuyên, nghĩ sau khi làm lễ cưới sẽ cùng vợ mình đi hưởng tuần trăng mật, hưởng thụ thế giới của hai người.

Gần đây Thẩm Chi Niên thật sự quá oan ức rồi. Con trai bám người, đặc biệt là cực kì bám mẹ nó, buổi tối nhất định phải để Trương Sơ Tâm ôm mới chịu đi ngủ.

Có mấy đêm, Thẩm Chi Niên lặng lẽ bế con trai đã ngủ rồi đặt xuống giường trẻ con, đợi tới khi về bên giường đang định ôm vợ vào lòng, quần áo còn chưa kịp cởi thì con trai đã "Oa" một tiếng khóc lên.

Trương Sơ Tâm thương con trai lại vội vàng ôm lên, Thẩm Chi Niên cứ thế bị gạt sang một bên. Một ngày rồi một ngày, mấy tháng trôi qua, anh vẫn không thể ôm vợ ngủ được một lần.

Rất uất ức!

Thẩm Chi Niên chỉ lo Trương Sơ Tâm không đồng ý, vội vàng nói: "Bà xã, em nghĩ xem, thiệp mời hôn lễ chúng ta đã gửi đi lâu thế, hôn lễ này cứ kéo dài mãi. Hơn nữa Viễn Viễn cũng lớn rồi, đợi làm lễ cưới xong chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật.

Trương Sơ Tâm khó tin nhìn anh, "Hưởng tuần trăng mật? Thẩm Chi Niên, Viễn Viễn còn nhỏ như vậy, anh định bỏ nó ở nhà để đi tuần trăng mật? Anh không biết con trai không thể rời xa em một phút à? Buổi tối không ôm nó ngủ, nó sẽ khóc lớn."

Thẩm Chi Niên ngẩn người, há miệng định nói gì đó cô đã kiên quyết quyết định, "Lễ cưới không làm. Trước khi Viễn Viễn được ba tuổi em không đi đâu hết."

Thẩm Chi Niên kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự khó tin, oan ức, "Bà xã, em đừng như vậy..."

Trương Sơ Tâm đột nhiên thấy tức giận đặt đũa xuống, nhìn anh, "Thẩm Chi Niên, em biết anh không thích con trai, nhưng em sinh con trai thì sao? Anh không thể vì Viễn Viễn là con trai nên để bụng chứ? Cái gì mà giao con cho người khác chăm cũng không sao? Cái gì mà Viễn Viễn lớn rồi? Thằng bé mới có mấy tháng?"

Càng nóng càng tức giận, càng thương tâm, "Xem như em nhìn rõ anh rồi! Anh trọng nữ khinh nam, anh không thích Viễn Viễn."

"Anh không... Sơ Tâm, anh..."

Trương Sơ Tâm đứng dậy khỏi ghế, thở hổn hển đi ra khỏi phòng ăn.

Thẩm Chi Niên ngơ ngác ngồi đó, ngây người.

Anh không thích con trai lúc nào???

Trương Sơ Tâm ra khỏi phòng ăn, trực tiếp đi lên phòng con.

Trong phòng, người giúp việc đang chơi cùng Viễn Viễn."

"Mấy người đi xuống hết đi." Cô đi vào, bế con trai lên.

Người giúp việc vội vàng đứng dậy rời đi.

Trương Sơ Tâm ôm con ngồi dưới đất, vừa chơi với con trai nhưng trong lòng nghĩ tới thái độ mấy hôm nay của Thẩm Chi Niên.

Cô nhớ tới lúc mới mang thai, cô hỏi Thẩm Chi Niên thích con trai hay con gái, anh nói thích con gái. Khi đó cô nghĩ dù anh thích con gái nhưng nếu sinh con trai ra thì anh cũng vẫn sẽ yêu thương nó, dù sao đều là con do cô sinh ra.

Nhưng thực tế, mấy tháng nay, cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Chi Niên không thích con trai của họ.

Anh đi là bận rộn, buổi tối về không chịu bế con lại để người giúp việc bế.

Buổi tối đi ngủ, anh chỉ hận không thể giao con cho người giúp việc chăm, lại còn nhiều lần nói với cô là không muốn con trai ngủ cùng.

Hiện tại lại còn muốn để con trai ở nhà cùng cô đi ra ngoài chơi.

Làm gì có người cha nào yêu con mà như thế? Không phải là từng phút từng giây đều không nỡ xa con sao?

Trương Sơ Tâm càng nghĩ càng khẳng định Thẩm Chi Niên không thích con trai, trong lòng càng ngày càng tức giận.

Lời của editor: Tội anh Thẩm =)))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui