Thích Em Như Thế (Cứ Thế Thích Em)

Uống bao nhiêu rượu nhưng Trương Sơ Tâm còn cảm thấy không đủ, cô cau mày gọi thêm.

Tống Hi một mực ngăn Sơ Tâm lại: "Đừng uống nữa, uống nhiều như vậy sẽ có hại cho sức khỏe! Còn không phải chỉ là một bộ phim thôi sao! Chúng ta không cần!"

Trương Sơ Tâm gục xuống bàn, đôi mắt có chút đỏ lên. Cô uống quá nhiều rượu, đầu đã choáng váng.

"Chị Sơ Tâm, mau đi thôi." Tống Hi đứng lên đỡ cô.

Trương Sơ Tâm loạng choạng đứng dậy phải bám vào Tống Hi mới đứng thẳng được.

Tống Hi thở ngắn than dài, đỡ Trương Sơ Tâm tới ngoài cửa.

Nơi này rất tấp nập, rất nhanh chóng đã bắt được taxi.

Tống Hi đỡ Trương Sơ Tâm vào trong xe, đang chuẩn bị ngồi vào cùng, thì lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm trọng. Nghe người ta nói hai câu, sau đó tắt điện thoại, liền khom lưng vỗ vỗ vai Trương Sơ Tâm: " Chị, nhà em có việc gấp nên không đưa chị về nhà được, tự chị có thể về được không?"

"Không có việc gì, em mau về nhà đi.". Trương Sơ Tâm chỉ choáng váng đầu, chứ không say. Tửu lượng thật sự tốt, rất ít lúc uống say.


Trên đường về nhà, Trương Sơ Tâm hạ cửa sổ xe. Gió đêm phơ phất, thổi qua thật thoải mái.

Thành phố này là nơi cô sinh ra và lớn lên, giờ đây nó đang ngày một phồn hoa, ánh đèn rực sáng cả con đường. Càng nhìn, Trương Sơ Tâm lại càng cảm thấy có chút gì đó cô đơn.

Đến tiểu khu, đầu đã không còn quá choáng váng, Trương Sơ Tâm rũ đầu, chậm rì rì đi vào bên trong.

Lúc này đã khuya, tiểu khu không có người qua lại, chung quanh im ắng, tĩnh lặng đến có chút đáng sợ.

Một trận gió lạnh thổi qua, Trương Sơ Tâm run rẩy, đột nhiên trở nên sợ hãi, cô theo bản năng mà bước nhanh hơn.

"Trương Sơ Tâm!" Phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.

Trương Sơ Tâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó chạy như bay về phía trước.

Hai người đàn ông cầm gậy đánh bóng chày, thổi một cái huýt sáo, "Trương Sơ Tâm, cô còn định trốn đi đâu?"

Chỉ một thoáng, bốn phương tám hướng có bảy, tám tên côn đồ cầm gậy bóng chày đứng bao vây cô.

Trương Sơ Tâm trong lòng như lửa đốt, hít một hơi, lấy hết dũng khí nói chuyện với đại ca của bọn chúng, "Ngư đại ca, ông làm gì vậy? Tôi nói rồi tôi sẽ trả tiền, cũng sẽ không quỵt nợ, ông hà tất gì mà ba lần bảy lượt tới làm khó tôi."

Tên được gọi là Ngư đại ca kia hung ác trừng mắt nhìn cô, "Trả? Mẹ nó, mấy năm nay mày có bao nhiêu tiền? Năm trăm vạn này cũng không phải là số lượng nhỏ! Tao nói cho mày biết, ông đây cho mày đã nhiều thời gian! Mày hôm nay lại không đem tiền ra trả, thì không xong đâu!"

Trương Sơ Tâm sợ tới mức ngón tay đều phát run, cô gắt gao bóp lòng bàn tay, cố bình tĩnh, "Ngư đại ca, ông lại thư thả thư thả đi, chờ tôi...... Chờ tôi nhận được một vai diễn, tôi lập tức liền trả tiền cho ông." Lời này, bản thân cô đều không tự tin.

"Hừ! Ông đây xem mày chính là hồng không được mệnh! Tiền này tao cũng không lấy nữa, thôi bỏ đi, mày không trả được thì tao bắt người bồi thường!"

Trương Sơ Tâm hoảng sợ mở to hai mắt, "Các ông muốn làm gì?!"

Ngư đại ca cười lạnh, ánh mắt hung ác, "Đưa cô ta đi!!"

~

[Thiên địa 8], Phòng VVIP.


Trương Sơ Tâm bị người khác kéo đi, đột nhiên lại bị đẩy mạnh xuống mặt đất.

"Tiếu tổng, ông muốn cô ta, chúng tôi đã cho người mang đến."

Trương Sơ Tâm vừa nhấc đầu, liền thấy một người đàn ông bụng phệ cười đến vẻ mặt đáng khinh, đi về phía cô.

Trương Sơ Tâm mở to mắt. Tiếu tổng này cô biết, lúc trước cô quay một bộ phim, hắn là người đầu tư, không chỉ một lần muốn cô "quy tắc ngầm" với hắn, thậm chí còn trực tiếp nhắn tin muốn bao dưỡng cô.

Trương Sơ Tâm nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, tên Ngư đại ca này lại tính toán đem cô bán đi!

Cô cuống quít từ trên mặt đất bò dậy, xoay người về phía cửa.

Có 2 người đàn ông nhanh chân cản cô lại.

Trương Sơ Tâm sợ tới mức toàn thân đều run lên, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngư đại ca, "Đại ca, tiền của ông tôi sẽ trả, ông cho tôi chút thời gian được không? "

Ngư đại ca lạnh lùng liếc mắt một cái, "A, cô nói câu này cả trăm lần rồi, thôi không nói nhiều nữa, muộn rồi!"

Tiếu Từ uống đến mặt đỏ bừng, từ phía sau đi tới, nói với Ngư đại ca: "Tiền, tôi đã cho người chuyển cho ông. Ông hôm nay làm việc, tôi rất vừa lòng!"

Ngư đại ca cung kính cúi người, "Cảm ơn Tiếu tổng. Vậy chúng tôi không quấy rầy Tiếu tổng làm việc nữa."

Tiếu Từ cười ha ha, tâm tình rất tốt. Hắn nhìn Trương Sơ Tâm, đột nhiên lấy bả vai cô.


Đang chuẩn bị ôm Trương Sơ Tâm vào trong lòng, đột nhiên cô dùng hết sức lực, đá vào chỗ hiểm của Tiếu Từ.

"A!" Tiếu Từ kêu thảm.

"Tiếu tổng!"

"Đại ca!"

Thừa dịp hỗn loạn, Trương Sơ Tâm l nhanh chân chạy về phía cửa.

"Mẹ nó! Giúp tao bắt lấy cô ta!" Ngư lão đại hét lớn một tiếng, từ trên ghế đứng dậy.

Một đám người đuổi theo Trương Sơ Tâm. Cô sợ hãi đến mức tim như sắp từ cổ họng nhảy ra, đằng sau toàn là những tên mặt mũi bợm chợm đuổi theo. Cô liều mạng mà chạy, liều mạng mà trốn.

Khi chạy đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, cô thấy Thẩm Chi Niên đang nói chuyện.

"Mẹ kiếp, kỹ nữ! Xem mày trốn chỗ nào! Lão tử hôm nay không thể không lột sạch mày!"

Âm thanh kêu gào ầm ĩ ở phía sau, một bàn tay dơ bẩn đột nhiên nắm lấy vai cô. Sợ hãi cô chạy về phía Thẩm Chi Niên run rẩy, "Cứu tôi...... Cứu tôi......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận