Trước một cửa hiệu bán sách bỗng xuất hiện một cô gái trẻ cứ lững lự đi vòng qua vòng lại, đứng nhìn mãi ở bảng thông báo được để trước cửa tiệm mà không dám vào.
Thấy vậy, hai người đang trông ở trong quán cứ hùa nhau ra hỏi cô mãi.
“Ra đi! Ra hỏi xem người ta cần gì.”
“Ơ hay! Sao lại là tao? Tao là chủ của cái hiệu sách này cơ mà?”
“Thì con gái mới dễ nói chuyện với nhau chứ? Em nhát gái lắm.
Ra nhanh lên nhỡ đâu người ta đang âm mưu gì quán mình.”
Người quản lí nữ đeo một cái bảng tên đề: “Quản lí: Từ Văn” kia chậc một tiếng, liếc xéo cậu nhân viên Vạn Minh kia một cái rồi đi ra bên ngoài cửa tiệm để hỏi thăm cô gái kia.
“Xin lỗi nhưng bạn có phải đang cần giúp đỡ gì không ạ? Mình thấy bạn đứng đây cũng được khá lâu rồi ấy.”
Nhiếp Mạch Khanh không ngờ người ở trong hiệu sách sẽ trực tiếp đi ra hỏi mình thì nhất thời rơi vào lúng túng, vội chỉ vào một tờ thông báo đang được đính ở trên bảng thông tin, bên cạnh những tờ rơi ghi ngày phát hành của những cuốn sách nổi bật.
“Ở đây có ghi cần tuyển nhân viên nên em đang muốn thử xin việc ạ.”
“Ồ, ra là muốn ứng tuyển sao?”
Vạn Minh đã từ trong quầy thu ngân bước ra, anh ta nhìn một lượt từ đầu xuống đến chân cô, hai đầu lông mày nhíu vào với nhau.
“Nhìn em trông còn trẻ thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, em mười tám ạ.”
“Mười tám sao? Thế có học đại học không?”
“Cái thằng nhóc này!”
Từ Văn vội bóp miệng anh ta lại rồi đẩy vào bên trong, vội cười trừ với cô.
“Thằng nhóc này nó mắc bệnh trinh thám, đọc dăm ba mấy cái tiểu thuyết xong cái gì cũng nghi ngờ, cái gì cũng để ý.
Em bỏ qua cho cậu ta nhé?”
Nhiếp Mạch Khanh vội lắc tay.
“Em không sao đâu ạ.
Dù gì thì thời nay nguy hiểm cũng nhiều mà tệ nạn cũng nhiều, cẩn trọng một chút cũng không thừa đâu ạ.”
“Ôi, em sao có thể bệnh vực cái tên nhóc đó chứ.”
Từ Văn đối với Nhiếp Mạch Khanh rất bình thường, nhưng khi biết cô muốn nhận việc ở bên trong hiệu sách của mình là đã muốn đồng ý ngay cho cô luôn rồi.
Ngoại hình rất ưa nhìn, trông lại ngoan ngoãn đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ lễ phép, lại có vẻ không ngại tiếp xúc với người lạ, được một người “ngon” như thế này làm việc cho mình thì quá ư là ưng cái bụng rồi.
Nhiếp Mạch Khanh rất nhanh sau đó đã được nhận vào làm luôn ngày đầu tiên, sau ca làm của Vạn Minh thì sẽ đến lượt cô.
Chị quản lí Từ Văn nhiệt tình hướng dẫn cô mọi công việc làm trong hiệu, từ sắp xếp, trưng bày, bảo quản, trông coi sách trên kệ đựng, cách sử dụng máy thu ngân, quản lí sổ sách kho hàng vận chuyển đến và đi cho đến cả cách để hướng dẫn khách hàng… cái gì cũng hướng dẫn tuốt.
Ca làm việc của cô là từ năm đến chín giờ tối, lương tính theo giờ cũng khá ổn, tuy có hơi muộn nhưng cũng được phết đấy chứ.
Vào buổi sáng cô có thể đi kiếm việc làm thêm khác cũng được.
Thế là kèo đã lên chốt, cô được phát cho một bộ đồng phục có sẵn rồi đến đúng năm giờ chiều nay sẽ đi tới hiệu sách để làm việc.
Vạn Đạt chỉ là một người canh trừng nghiêm ngặt lúc đầu thôi, sau khi thấy cô là một cô gái bình thường đến mức không còn gì để mà bình thường hơn được nữa thì kéo kéo cô lại gần rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
“Em mới từ thôn quê lên thành phố lần đầu phải không?”
Nhiếp Mạch Khanh kinh ngạc nhìn anh ta.
Sao anh ta biết?!
Nhìn cái bản mặt mắt chữ A mồm chữ O kia của cô lại anh ta đã hếch cằm lên cao đến tận trời luôn rồi.
Xời! Anh ta một khi đã suy đoán rồi thì cái gì nhìn mà chả ra?
“Phong cách em ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo phông trắng mặc trong áo khoác bò màu xanh dương nhạt kiểu cũ, quần vải ống rộng, đế giày có hơi mòn, chứng tỏ là đã đeo nó rất nhiều lần rồi.
Khuôn mặt em cũng không điểm son phấn gì, vẻ mặt tuy lanh lợi nhưng vẫn còn rất ngu ngơ.
Con gái thành phố thời nay điệu lắm, bắt trend kinh dị.
Ra đường nhìn mặt còn sợ đấy không phải là mặt mộc của người ta.”
“Gái nông thôn như em người ta hay để ý lắm, bị lừa nhiều.
Cứ thấy mấy cái lời quảng cáo hay lời nói ngon ngọt như kiểu “việc nhẹ lương cao” thì né hết ra ngay cho anh, né ngay cả mấy thằng đàn ông nó tiếp cận em.
Đừng dại mà đi vào mấy chỗ tối tối.”
“Ở thành phố lớn có nhiều thứ bất thường lắm, cái gì cũng có thể xảy ra hết.”
“Giống như giữa đêm có một người bay ở trên không trung chẳng hạn.”
Nhìn Vạn Minh nghiêm túc đưa ra mấy lời khuyên mà Nhiếp Mạch Khanh cảm thấy bắt đầu hơi sờ sợ rồi đấy.
Thấy cô cứ mở to mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh ta nhịn không được cũng phải phá lên cười.
“Sao phải sợ sệt như thế? Câu cuối anh chỉ đùa thôi nhưng những câu trước đó em chú ý nhé.”
Thế là Nhiếp Mạch khanh tạm thời quay trở về nhà, bước từ hiệu sách ra ngoài đường mà những câu nói của Vạn Minh cứ oang oang ở trong đầu cô mãi.
Mới lên thành phố đã bị dọa như vậy rồi, phải cẩn thận phải cản thận thôi.
Nhiếp Mạch Khanh nuốt ực một ngụm nước bọt, hai chân trong vô thức bước rất nhanh để quay trở về căn trọ.
Trên đường đi, có một người đang lạc đường mà ngó xung quanh chẳng thấy ai để hỏi, bỗng vô tình lọt vào tầm mắt của anh ta là Nhiếp Mạch Khanh, vội mừng rỡ chạy đến chỗ cô.
“Em gái ơi, cho anh hỏi…”
“Tôi có bạn trai rồi!” Đừng hòng lừa rồi bán tôi đi!
“???”
Anh chàng tội nghiệp đó nhìn Nhiếp Mạch Khanh phi đi như một cơn gió, khuôn mặt nghệt ra đờ đẫn.
Có bạn trai rồi là sao?
Anh ta chỉ muốn hỏi đường thôi mà?
Con gái thời nay đều khó hiểu như vậy à?.