Thích Hay Không

Tề Mộng không có đến đồn cảnh sát gặp hung thủ bị bắt, cô cũng không hề tò mò vì sao đối phương lại muốn giá họa cho cô, một người vốn không quên biết với hắn.

Trần Diệu sáng sớm hôm sau rời nhà, hai người thậm chí còn không gặp mặt trực tiếp.

Trong căn phòng trống chỉ có một ngọn đèn tường lờ mờ chứng tỏ anh đã ở đó.

Tống điềm thì ngược lại, muốn hỏi ID WeChat của cô, thỉnh thoảng gửi tin nhắn chào hỏi, nói rằng thuốc mỡ nứt da cô gửi đặc biệt hữu ích, và anh đã đi khoe một vòng trong cục rồi.

Nói xong, anh ấy còn trêu đùa thêm một câu: “Ban đầu, tay của đội trưởng Trần cũng bị nứt da, nhưng sau khi tôi đi một vòng quanh cục đã dùng hết, tôi thấy anh ấy trông không ổn lắm.”

Tề Mộng nói: “Anh cứ kệ đi, Đội trưởng trần lúc nào chẳng có khuôn mặt không cười đó.”

Tống Điềm: “Đó là sự thật, đặc biệt là những ngày này. Khi huấn luyện, anh ấy không giống con người chút nào. mà giống như đại ma vương tái thế.”

Tề Mộng: ” khả năng là đại di phu tới đi.”

Tống Điềm bên kia bỗng nhiên im lặng.

Hai phút sau, một biểu tượng cảm xúc thê lương được gửi đến: “A a a a, tôi bị đội trưởngTrần bắt được! anh ấy phạt tôi chạy tám km! ôi, ôi, ôi, cô Tề tạm biệt nhé!”

Tề Mộng: ba chấm không biết nói gì.

Không phải chỉ nói anh là đại di phu sao, lại còn xấu hổ thành giận.

Ở nhà nghỉ ngơi được mấy ngày, cô nhận được điện thoại của mẹ Tề Mộng, bà vẫn chưa biết rằng Tề Mộng đã trải qua một cú sốc ngắn ngủi nhưng phi thường.

Lúc đó Tề Mộng đang chuẩn bị ra ngoài, trên tay đeo một chiếc túi xô tối màu, nửa dựa vào tủ giày để thay giày, điện thoại di động sáng lên: “Sao vậy?”

Giọng của mẹ Tề vang lên, nghe có chút sa sút: “Đêm qua mẹ nằm mơ, mơ thấy con, ngày mưa lái xe gặp tai nạn, khi tỉnh dậy tim vẫn đập thình thịch.”

Sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong giấc mơ vẫn khiến bà cảm thấy sợ hãi đến bây giờ, nên bà liền gọi điện cho cô.

Tề Mộng dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn, dùng giọng nói dịu dàng an ủi bà một lúc, mẹ Tề Mộng ở bên kia nói: “Mộng Mộng con hãy tìm một người bạn trai rồi kết hôn càng sớm càng tốt. Chỉ khi có người chăm sóc cho con, trái tim của mẹ mới có thể an tâm được.”


Bình thường Tề Mộng đã có rất nhiều tuyên bố về sự độc lập của phụ nữ để tẩy não bà, nhưng lúc này mẹ Tề đã mất đi ý chí chiến đấu, Tề Mộng ngược lại không lên tiếng. Dây đeo túi xách tuột khỏi tay cô, cô bình tĩnh đáp: “con biết. Nếu tìm được người phù hợp, con sẽ thử”



Sau khi cúp điện thoại, Tề Mộng lặng lẽ thở dài, mở cửa đi ra ngoài rồi đi xuống tầng dưới.

Cánh cửa kính trong suốt của khu chung cư mở ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào mặt và cổ cô.

Tề Mộng theo bản năng bảo vệ tóc mái uốn xoăn trên trán nửa giờ của mình, cô còn phải gặp người.

Đi ngược chiều gió, cô chợt nhìn thấy dưới chân cầu thang nhỏ có một người đứng, mặc áo đen quần đen, quàng khăn màu xám, hơi nghiêng người về phía bồn hoa, hai mắt cụp xuống, không biết là đang đang nghĩ gì.

Tề Mộng liếc nhìn thùng rác có ống hút thuốc cạnh bồn hoa, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại đứng ở đó, trên bệ hút thuốc lá có năm sáu mẩu tàn thuốc, không biết có phải đều là của anh không.

Đứng yên hai giây, cô bước tới một cách tự nhiên: “Đội trưởng Trần, thật trùng hợp.”

Trần Diệu quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “thật không khéo, là tôi đến gặp cô.”

Vụ án của Triệu Thừa Hoa cuối cùng cũng đến Kết luận, Giang Vân bị bắt chỉ là đồng phạm, kẻ sát nhân thực sự nằm ngoài dự đoán của Tề Mộng.

“Ý anh là Tiền Ngữ Thi?”

“Ừm.”

Nói một cách đơn giản, Tiền Ngữ Thi đã nhập vai quá sâu vào bộ phim và có tình cảm thực sự với Triệu Thừa Hoa. Mà Triệu Thừa Hoa Làm sao có thể để cô ta điều khiển được, dần dà cô ta vì yêu mà sinh hận.

Cô ta biết Triệu Thừa Hoa vẫn đang quấy rồi Khương Vân trong công ty, sau vài câu mê hoặc cô, Khương Vân ngoan ngoãn mời Triệu Thừa Hoa đến khách sạn tình lữ, đến khi cô ta biết tiền ngữ thì đã giết người, nên đâm lao phải theo lao, chỉ có thể giúp cô ta để lại vết máu đó trên xe của Tề Mộng, vì hoảng sợ nên cô ta không nhớ hình dáng chiếc xe của Tề Mộng, đã vậy còn quên luôn cả biển số.



Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện trước căn hộ, trong lòng Tề Mộng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết nên đồng cảm với hai người phụ nữ hay tức giận vì hành vi ngu ngốc của họ.

Dù sao thì tội vẫn là tội, Triệu Thừa Hoa dù có tệ đến đâu thì chung quy vẫn là một mạng người.


Trần Diệu cho biết Viện kiểm sát đã sẵn sàng truy tố.

Tề Mộng gật đầu: “làm phiền anh tới tận đây nói cho tôi một tiếng.”

Cô hiếm khi khách khí như vậy, Trần Diệu ngước mắt lên, cố gắng nhìn rõ hôm nay cô ăn mặc như thế nào trong sương sớm.

Trang điểm rất tinh xảo.

Một chiếc áo len màu xám đậm được cắt may khéo léo bên trong một chiếc áo khoác vừa vặn, phía dưới là quần ống rộng tối màu, dưới chân là một đôi bốt ngắn màu nâu sẫm, tạo cho cô khí chất mềm mại và sạch sẽ.

“cô muốn ra ngoài à?”

Tề Mộng gật đầu, nhìn đồng hồ: “Còn có chuyện gì không? Tôi sắp muộn rồi.” “

“Có chút việc, nhưng cũng không gấp.” Trần Diệu nói: “Tôi đưa cô đi.”

Như sợ Cô từ chối, Trần Diệu nói thêm: “Tên côn đồ quấy rối cô ở đồn cảnh sát đã được thả ra hai ngày trước. Sau đó, tôi phát hiện ra anh ta có lai lịch đen tối, tôi sợ gây rắc rối cho cô.”

Tề Mộng sững sờ, vô thức nói: “Vừa rồi thả hắn ra? Tôi tưởng rằng…”

Trần Diệu cười nói: “cô cho rằng ngày đó tôi đã thả hắn sao?

Tề mộng bĩu môi, anh ngày đó nói gần nói xa chính là ý tứ đó, anh còn chính đáng trách cô quá hung hăng, luôn miệng chỉ trích nói cô đang trút giận cá nhân.

Trần Diệu đưa cô đến một bãi đậu xe tạm thời ở lối vào khu dân cư, ngồi vào, vừa giải thích vừa nói: “cô đừng ỷ vào mình học mấy năm võ thuật mà liền không sợ trời không sợ đất. Đó là cảnh sát của chúng tôi bảo vệ công lý. Cô bảo vệ tốt chính mình là được.

Tề Mộng đang cúi đầu thắt dây an toàn. Đột nhiên nghe được những lời này, trong lòng cô như có một quả cầu tuyết đập trúng phải, từng tia từng tia thấm người lạnh buốt về sau, rồi lại từng đợt ấm lại, một đường ấm áp lan tới tận tận mang tai.

Mới có hai mươi mấy tuổi, mà cái tính gì như một chú cảnh sát ý.




Trần Diệu đi theo địa điểm mà Tề Mộng đã đề cập rồi lái xe đến một quán cà phê tư sản ở trung tâm thành phố, anh nghĩ rằng Tề Mộng đã hẹn một người bạn để uống trà buổi sáng ở đây.

Xe dừng bên đường, Tề Mộng lấy áo khoác ở ghế sau đang định mặc vào thì điện thoại di động vang lên.

Cô trả lời: “Xin chào.”

Đầu bên kia vang lên giọng nam trầm: “Cô Tề, cô đến rồi sao?”

“À, tôi ở bên kia đường.” Nói xong, cô hạ cửa kính xuống, hướng người trong quán cà phê vẫy vẫy tay.

Trần Diệu nhìn về phía cô đang vẫy tay và phát hiện một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đang ngồi trong tư thế khám bệnh, trông khoảng ba mươi tuổi, tóc vuốt keo rất trẻ.

Có phải cô ấy… lại đi xem mắt?

Người đàn ông nhìn thấy Tề Mộng cũng mỉm cười vẫy tay: “Xin lỗi vì đã hẹn cô đến sớm như vậy. Tôi có chuyến bay lúc 11 giờ trưa, lịch trình dày đặc.”

Trần Diệu nghe không rõ những gì đang nói trên đó. Đầu bên kia, anh thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tề Mộng, lịch sự nhẹ nhàng trả lời: “Không sao đâu, tôi có thể sắp xếp theo ý anh, Dù sao thì công việc quan trọng hơn.”

Anh biết cô được một thời gian, nhưng cô chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.

Trần Diệu một tay cầm vô lăng, trong lòng anh dần hiện lên một cảm giác hỗn loạn, rất nỏng nảy.

Hai người ở trong điện thoại trao đổi vài câu khách sáo, người đàn ông nói: “Xem ra chúng ta không cần phải qua đường trao đổi.”

Tề Mộng mỉm cười: “Tôi sẽ đến đó ngay.”

Sau khi cúp Điện thoại di động, tay phải của cô thuận lợi đưa tay vào trong áo khoác, cô nhìn lại gương trang điểm rồi nói với Trần Diệu: “Tôi nghĩ tôi sẽ nói chuyện một lát, trước tiên anh đi làm việc của mình đi.” Hoặc nếu gặp phiền phức, anh có thể nói với tôi trên WeChat.

Lúc cô ra mở cửa thì nghe thấy tiếng khóa xe cụp một tiếng, cửa đã khóa.

Cô nghi hoặc quay đầu lại.

Cổ họng Trần Diệu hợi trượt lên xuống: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“chờ tôi sang bên kia kết thúc câu chuyện đã…”

Anh cắt ngang: “Không được.”

Trần Diệu giống như sợ cô chạy mất, nên anh nắm lấy cổ tay cô. Một đôi mắt thâm trầm nói: “mọi thứ luôn có thứ tự trước sau.”


  Tề Mộng mờ mịt không hiểu sao, sau đó đầu óc lang thang, cau mày, không phải nói buổi phỏng vấn hôm nay chỉ là một quá trình sao? Chức vị này đã được định chưa? Vậy thì làm sao Trần Diệu biết được?

Cô đang nghĩ nguyên nhân, thì Trần Diệu đã mở miệng: “anh năm nay hai mươi tám tuổi, qua hết năm là hai mươi chín tuổi. anh làm việc trong đội điều tra hình sự, bình thường anh khá bận rộn, ngoài làm việc anh cũng không có thời gian đi tiêu khiển giải trí, sau giờ tan tầm, tất cả thời gian là của em. Cha mẹ anh sống ở nước ngoài và thỉnh thoảng cũng trở về nước một chuyến. Họ không thúc ép việc kết hôn hay sinh con, nên không cần lo vấn đề ở chung hòa hợp. anh cũng Có một khoản tiền tiết kiệm, nhưng để hai chúng ta sinh hoạt thì có hơi túng quấn. anh có phong cách đàng hoàng, không có mối quan hệ lung tung với cả đàn ông và phụ nữ. Ngoài việc hơi nghiện thuốc lá, anh không có thói quen xấu nào cả… “

Anh nói một hơi dài, Tề Mộng ngơ ngác nghe, chậm rãi phục hồi tinh thần.

Cô không ngước mắt lên, mà ánh mắt rơi vào mu bàn tay anh đang nắm chặt cô, quả nhiên, đốt ngón tay đỏ bừng, lại còn có thêm hai vết loét, cô thầm nghĩ, hình như trong nhà vẫn còn sót lại một lọ thuốc mỡ.

Chờ Trần Diệu nói xong, cô đáp: “Không phải anh nói, em không thích hợp sao?”

Câu nói này khiến cô tức giận rất lâu.

Hôm đó mẹ Tề không đầu không đuôi gửi cho cô một tấm ảnh, bà không nói nhiều, chỉ nói một câu: “ Có gặp hay không?”

Tề Mộng liếc nhìn rồi quả quyết trả lời: “Gặp.”

Ai biết được, ngày gặp mặt vẫn chưa quyết định. Anh thậm chí ngay cả hình của cô còn chưa nhìn, mà đã từ chối gặp mặt rồi nói một câu “không thích hợp”. làm Tề Mộng tức giận đến mức lần đầu tiên đến đồn cảnh sát gây hỗn loạn.

Đây là một câu hỏi rất khó trả lời.

Trần Diệu trong tiềm thức lại muốn hút thuốc lần nữa, anh nắm chặt cổ tay cô, vô thức xoa ngón tay cái lên mu bàn tay cô hai lần, chậm rãi trả lời: “Thật sự là không thích hợp.”

Cô xinh đẹp, trưởng giả, sống một cuộc sống vô tư trong sáng. Mà anh là từ sân huấn luyện lần mò đi lên, mỗi ngày đều nhìn thấy một bộ mặt ghê tớm nhất trong xã hội.

Không thích hợp là thật không thích hợp.

Nhìn vẻ mặt của anh, Tề Mộng biết đáp án, cô tức giận cười lớn, dùng tay phải cố gắng vùng ra khỏi tay anh.

Trần Diệu ấn gáy cô, kéo cô ngồi vào ghế lái, làn da ấm áp ở cằm chạm vào nhau, giống mạch máu dưới da đang đập nhảy lên, rõ ràng mà lại gấp rút.

“Đổi lại là em hỏi đi.”

Tề Mộng ngữ khí vội vàng nói: “Hỏi cái gì?”

Trần Diệu ôm lấy cô, thanh âm rất nhỏ thổi một luồng khí nhẹ vào tai cô.

“Hỏi anh xem, có thích hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận