Thích Khách Vô Danh

Hai ngày sau. Ngoại thành Kim Lăng, Thập Lí Pha.

Vì trên nhiệm vụ không ghi rõ thời gian cụ thể, Mạc Hi chỉ có thể sáng sớm liền đến thử vận khí.

Thập Lí Pha kỳ thật tên là Anh Hoa Tạ, cũng không phải vùng hoang vu thôn dã, mà là một sơn trang nghỉ dưỡng, cũng là chỗ tụ hội nổi tiếng nhất thành Kim Lăng của những phú hào quyền quý, vì cách thành Kim Lăng mười dặm vả lại được xây ở nơi có địa thế tương đối cao nên thường được gọi là Thập Lí Pha (sườn mười dặm).

Anh Hoa Tạ (nhà hoa anh đào) tên như ý nghĩa chính là một chỗ hoa soi bóng nước. Lên mười bậc hai bên trái phải đều là rừng anh đào mênh mông vô bờ, trong đó không thiếu những loại hiếm có, như Hà Anh màu trắng; Hàn Phi Anh đóa hoa treo ngược như chuông vàng; Hồng Sơn Anh màu sắc đậm nhất, vân vân. Mỗi khi gió nổi lên, cánh hoa thanh diễm, bay lả tả trong không trung, sau đó lại lượn vòng rơi xuống khe nước hai bên, tùy dòng chảy mà đi.

Mạc Hi nhìn cánh hoa anh đào rơi, nghe tiếng nước chảy róc rách, nhớ tới Cố An từng nói với nàng chờ tương lai có bạc nhất định sẽ đưa nàng tới nơi này chơi. Không nghĩ hôm nay lại là nàng một mình tới.

Bỗng nhiên, Mạc Hi cảm giác có người đến gần, liền che giấu hơi thở, lắc mình lui sang một bên.

Thật sự là không uổng công, xem thân pháp người đến, Mạc Hi nhận ra hắn chính là một trong những người tham dự chém giết ngày đó, liền lặng lẽ đuổi theo.

Quả nhiên, người tới đi đến một cái đình bát giác, đưa cho người trung niên đã sớm chờ ở đó tờ nhiệm vụ, liền được đưa vào một nhà thuỷ tạ gần đó.

Mạc Hi nín thở kiên nhẫn chờ đợi người dẫn đường không biết có phải là nhân viên của sơn trang hay không bỏ đi, mới lặng yên không tiếng động tung người nhảy lên nóc nhà thuỷ tạ, chọn một nơi bị nhánh cây che khuất ẩn thân, nhẹ nhàng tháo một miếng ngói nhìn trộm bên trong.

Trong phòng đã có tám người nghiêng ngả hoặc ngồi hoặc nằm, trong đó có ba người còn dịch dung, tính ra những người ngày ấy sống sót, ngoại trừ nàng, đều đến đông đủ. Bên trong vô cùng hoa lệ. Có vũ cơ hát hay múa giỏi, có rượu ngon không bao giờ hết, có cô nương trẻ tuổi tiếp khách, ca múa thanh bình đàn sáo réo rắt, cao lương mỹ vị có thể nói cần gì cũng có, thật đúng là giống như một buổi tiệc mừng công. Suốt qua thời gian một chén trà, tất cả vẫn loạn trong trật tự, có vẻ rất hài hòa. Mạc Hi không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều nên nhìn đâu cũng thấy âm mưu? Nơi này kỳ thật cũng giống như kiếp trước, vì không muốn ảnh hưởng nhân viên nam tìm hoan mua vui, liền dứt khoát ngăn nhân viên nữ khỏi loại hoạt động thanh sắc tập thể này?

Nhưng nếu đến đây, xuất phát từ sự thận trọng nghề nghiệp, nàng vẫn quyết định nhìn trộm tới cùng. Vì thế cứ nằm sấp như vậy ở trên nóc nhà suốt một canh giờ, cúi nhìn những người đó ăn chơi đàng điếm, chờ đến cổ cũng cứng. Rốt cục, tám người đều dần có vẻ không chịu nổi, say ngả nghiêng ngả ngửa trên đất, những cô gái tiếp khách rất có ánh mắt lui ra ngoài. Mạc Hi vừa định đi xuống tìm hiểu, bỗng nhiên cảm giác có người đến, tầm mắt vừa chuyển, quả nhiên thấy người dẫn đường kia lại xuất hiện trên bậc thang xa xa, để tránh đánh rắn động cỏ, nàng chỉ có thể tiếp tục án binh bất động.

Một lát sau, người nọ mới đến gần, từ từ bước vào phòng, nhưng không có động tác dư thừa, chỉ trực tiếp vươn hai ngón tay, thăm dò hơi thở của tám người kia, sau đó vừa lòng gật gật đầu, lại từ từ lắc lư đi ra ngoài, bước chân cũng bình tĩnh giống lúc mới vào. Mạc Hi thu một màn này vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh không thôi. Tổ chức lần này hy sinh đều là cao thủ hạng nhất, vụ mua bán này nhất định không nhỏ, đáng để hao binh tổn tướng như thế. Đồng thời, nghi hoặc xen lẫn một chút hoang mang chậm rãi dâng lên trong lòng nàng, vì sao chỉ lưu lại một mình nàng sống?

Kế tiếp, Mạc Hi vẫn nằm sấp người, như thằn lằn dán trên nóc nhà, lẳng lặng quan sát động tĩnh phía dưới. Chỉ lát sau lại tới hai nam nhân cường tráng gương mặt tầm thường, ăn mặc như gia đinh, đem tám thi thể này chuyển hết khỏi phòng, đặt vào một chiếc xe đẩy cũng rất tầm thường, nhanh chóng dùng vải trắng che lại.

Dù là người tới võ công ước chừng chỉ ở trình độ biết chút quyền cước, Mạc Hi vẫn không dám sơ ý, dù sao đây là địa bàn của người khác, nàng lại là lần đầu tiên đến, không biết nông sâu. Một lát sau, nàng mới lặng lẽ từ nóc nhà phi thân xuống, xa xa bắt kịp.

Dưới mặt trời không có chuyện gì mới, kế tiếp đương nhiên là hủy thi diệt tích. Mấy người kia bị chôn sâu trong rừng anh đào, làm phân bón.

Mạc Hi nhìn thấy chuyện không nên xem, liền muốn nhanh chóng rời khỏi. Âm thầm suy nghĩ: tổ chức chỉ lưu lại nàng, không biết muốn như thế nào đây.

Ai ngờ, lúc từ trong rừng ra ngoài, đột nhiên xa xa vang lên một giọng nói ấm áp như gió xuân, cắt ngang suy nghĩ của nàng.

"Sao cô cũng ở đây?"

Mạc Hi nhìn lại, là Mộc Phong Đình, nàng mỉm cười, nói: "Từ khi cùng đến Kim Lăng mấy ngày sau đó đều không gặp huynh. Không nghĩ lại gặp ở đây. Thật trùng hợp."

Mộc Phong Đình cười nói: "Cô không chịu thu lưu ta, ta lại không kiên nhẫn vào thành tìm khách sạn ngủ trọ, thấy chỗ này thanh tĩnh, liền mướn một phòng. Hôm qua còn đang suy nghĩ định mời cô đến ngắm cảnh một phen đây."

Mạc Hi cũng cười: "Nhà ta chỉ có bốn bức tường, không mặt mũi đãi khách. Không nghĩ hôm nay lại không mời mà đến." Trong lòng lại thở dài: người này quá tùy tiện phóng khoáng, nơi đây cảnh sắc tú lệ, xác thực so với khách sạn tốt hơn gấp trăm lần. May mắn việc hôm nay đã xong, bằng không gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác này, không mang hắn đi, hắn chắc chắn cũng đi cùng; dẫn hắn đi, nếu người này đưa tin lên trang đầu, cũng là phiền phức rất lớn.

Mộc Phong Đình lại không biết suy nghĩ của nàng, nhiệt tình nói: "Nơi đặt chân của ta ở ngay phía trước, đi thôi."

Mạc Hi gật gật đầu, vui vẻ tòng mệnh.

Cuối bậc tam cấp nối liền với một hành lang gấp khúc, đi thông mười mấy kiến trúc gỗ cỡ nhỏ xây cạnh nước. Mà toàn bộ những kiến trúc này gọi chung là Anh Hoa Tạ. Cách sắp xếp có chút giống với biệt thự nghỉ dưỡng cạnh bờ biển của hiện đại.

Hai người xuyên qua một hành lang dài trong đó, cuối đường là một căn nhà gỗ hình chữ nhật, trên đó có một tấm biển, đề ba chữ Tân Phân Tạ. Cả tòa nhà xây trên bình đài có lan can ôm chung quanh, nửa ẩn trong biển hoa, nửa nổi trên nước biếc. Mặt tiếp nước vì làm theo kiểu rộng mở, giữa cột có lan can ngồi ngắm cảnh hơi cong, ba mặt còn lại đều là cửa sổ đứng sát đất, có vẻ thông thoáng, rộng rãi. Nóc nhà là kiểu quyển bằng hiết sơn, không có đường xương sống chính, vị trí sống nóc tạo thành hình cung cong cong; mái hiên phẳng nhẹ; dưới mái hiên điêu khắc quải lạc linh lung. Cửa sổ lan can các loại, đều thuần một màu gỗ được đánh bóng, giản dị tự nhiên, đơn sơ trang nhã.

Hai chữ "tân phân" đương nhiên là lấy từ câu "lạc anh tân phân" (phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân – cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ trong của Đào Uyên Minh). Chỉ hai chữ này liền hiện hết ý xuân dạt dào.

Tiểu lâu Mộc Phong Đình thuê vị trí vô cùng tốt, nổi trên nước biếc tĩnh lặng, đối diện rừng anh đào, tầm nhìn vô cùng thoáng đạt. Cửa sổ sát đất mở ra chính là bình đài trên nước, hai người liền ngồi ngay lan can cạnh mặt nước. Hoa anh đào cách đó không xa theo gió bay bay, trước mắt quả nhiên là một bức xuân nhật tân phân đồ (tranh ngày xuân rực rỡ).

Mộc Phong Đình tự mình pha một bình Thiết Quan Âm. Nhất thời gió xuân lướt qua mặt hương thơm quấn quanh.

"Huynh nói sẽ ở lại Kim Lăng một thời gian."

"Phải. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, định ở lâu một chút."

Mạc Hi biết hắn coi bốn biển là nhà nên cũng không thấy kì lạ.

Mộc Phong Đình vừa thay nàng châm trà, vừa nói "Không biết cô nương sống bằng nghề gì? Có người nhà ở Kim Lăng không?"

"Ta từ nhỏ đã là cô nhi. Nói ra thật xấu hổ, chỉ dựa vào chút tổ nghiệp sống qua ngày."

Mộc Phong Đình nghe nàng không muốn nhiều lời, liền lập tức chuyển đề tài nói: "Hôm nay sao lại có hứng thú tới đây du ngoạn?"

"Sớm đã muốn đến đây, tiếc rằng trong túi xấu hổ. Chẳng qua gần đây dư dả chút, liền đến giải sầu một ngày." Thầm nghĩ: đây cũng không tính là ăn nói lung tung, dù sao ngân phiếu hai vạn lượng ngày ấy tổ chức cho vẫn còn ở trong ngực.

"Nhân tài giống như cô nương làm cái gì cũng có thể kiếm được nhiều tiền mà."

Mạc Hi lắc đầu, nói: "Sống trên đời này, ta chẳng qua chỉ muốn ấm no, mong bình an thôi."

Mộc Phong Đình trầm mặc một lát, mới nói: "Còn muốn đi nơi nào du ngoạn? Tại hạ hôm nay liều mình bồi quân tử."

Mạc Hi mỉm cười nói: "Sao không gặp huynh sớm một chút. Ta mới đi dạo xung quanh một mình rồi."

Mộc Phong Đình bỗng nhiên thu nụ cười, ôn hòa nói: "Cô có tâm sự." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ta đã nghĩ rằng chúng ta là sinh tử chi giao, không thể nói với ta sao?"

Mạc Hi tự thấy mấy năm nay mình đã tu luyện đến mức vui buồn không hiện trên mặt, không khỏi thầm nghĩ: tên này rất linh mẫn. Nhưng nghĩ lại cũng sáng tỏ, mới vừa rồi mình vì sớm rời khỏi nơi thị phi này, liền dứt khoát cự tuyệt lời mời của hắn, ngược lại lộ dấu vết. Chỉ là chuyện của mình vạn vạn không thể liên lụy hắn, vì thế liền ra vẻ sầu khổ nói: "Một cô gái như ta còn có thể có tâm sự gì. Chỉ là thương xuân bi thu (mùa xuân thì thương cảm, mùa thu thì u buồn) thôi."

Mộc Phong Đình không có bị khuôn mặt đau khổ của nàng chọc cười, mà là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, nói nhỏ: "Cô thích hắn sao?"

Lời này hỏi rất đột ngột, Mạc Hi lại chỉ hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nhẹ, nói: "Bị huynh nhìn ra."

Mộc Phong Đình không nghĩ tới nàng sẽ hào phóng thừa nhận như thế, thấp giọng nói: "Ngày ấy cô cùng ta rời khỏi Đường Môn. Hắn đến tiễn đưa, ánh mắt cô nhìn hắn không giống với lúc chúng ta mới đến. Lúc ấy trong lòng ta liền lộp bộp một chút." Hắn bỗng nhiên im lặng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Mạc Hi. Sau một lúc lâu mới lại nói: "Là ta tự lầm, vẫn cho là đối với cô chỉ có tình bạn. Không biết hiện tại còn kịp không?"

Mạc Hi nhẹ giọng nói: "Huynh cũng nói chúng ta là bạn bè trải qua sống chết."

Mộc Phong Đình trầm mặc hồi lâu, thẳng đến nước trà trong chén sứ thanh hoa trong tay đã lạnh ngắt, mới cúi đầu nói: "Ta nghĩ rằng ít nhất cô cũng thích đồ ăn ta làm."

Mạc Hi thấy hắn toát ra vẻ cô đơn chưa bao giờ gặp qua, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: "Ta nên cáo từ."

"Lại ngồi một lát đi. Ta thêm trà cho cô."

Mạc Hi không tiện nghịch ý hắn, liền gật gật đầu.

Rất nhanh Mộc Phong Đình liền đem theo ấm trà trở lại, trên mặt đã mất vẻ suy sụp, lời lẽ lại giống như trước, kể một ít chuyện phong cảnh thú vị.

Mạc Hi cũng thích hắn cởi mở, liền cùng nhau nói cười.

Hai người ở chung hoàn toàn như lúc trước, giống như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui