Thích Khách Vô Danh

Mạc Hi vừa định cự tuyệt, không ngờ Lý Nghĩa lại gật đầu đồng ý .

Tịch Nhi một lòng nhớ kỹ chuyện Cố An, làm sao đồng ý dễ dàng thả Lý Nghĩa đi, túm tay áo Mạc Hi năn nỉ.

Vì thế, thiểu số hiển nhiên phục tùng đa số. Mạc Hi thầm nghĩ: cũng được, liền đi xem trong hồ lô của vị tiểu hầu gia này rốt cuộc có bán thuốc gì.

Kim Lăng nổi tiếng nhất cũng đặc sắc nhất chính là Cúc Thủy Các, Sở tiểu hầu mời khách tất nhiên sẽ không chịu hạ cấp bậc, bốn người liền đến đó. Người tiếp khách đương nhiên nhận ra Mạc Hi, nhưng thấy Mạc Hi hơi liếc mắt, liền ngầm hiểu, chỉ coi như không biết.

Ba người tới gian chữ Xuân. Sở Hoài Khanh chỉ gọi một bình hồng trà, liền nói: "Mộc cô nương ở Kim Lăng lâu, biết rõ món ăn Giang Nam, xin ra chủ ý cho ta cùng Lâm huynh."

Mạc Hi cũng không hỏi ý kiến hai người khác, tùy tiện viết gà nấu măng khô, canh đậu hủ bát bảo, đại chử kiền ti vân vân hơn mười món.

Lý Nghĩa thấy nàng không chút khách khí liền ra tay, trong lòng hơi kinh ngạc. Hắn nào biết đâu rằng trong lòng Mạc Hi suy nghĩ, nếu đã bị cứng rắn bắt tới, không cho Sở Hoài Khanh ra chút máu sao có thể giải hận. Hơn nữa, đến Cúc Thủy Các không chỉ có thể lừa ăn, còn có thể thay Đường Hoan kiếm bạc, có lời gấp đôi sao lại không làm.

Sở Hoài Khanh thừa dịp đồ ăn chưa bưng lên nói: "Không dối gạt hai vị, ta đến Kim Lăng lần này là vì tìm kiếm muội muội thất lạc nhiều năm. Mộc cô nương ở Kim Lăng, cũng xin thay ta lưu ý một hai, nếu có tin tức liền cảm kích vô cùng." Ngừng một chút, hắn lại cảm khái nói: "Lại nói tiếp muội ấy cũng cỡ tuổi cô vậy."

Mạc Hi nghe vậy thầm nghĩ: cho dù Sở Hoài Khanh lần này nam hạ thật là muốn tìm kiếm muội muội, cũng sẽ chỉ là thuận tiện, hoặc là thủ thuật che mắt, bằng không hắn đã sớm đến rồi. Việc Sở Hoài Khanh toan tính chắc chắn sẽ không thể không liên quan đến Duệ vương, lời này chỉ sợ là nói cho Lý Nghĩa nghe, cũng có thể làm giảm đi vài phần cảnh giác của Lý Nghĩa. Kỳ thật sao cần ta nhiều chuyện, tiểu hầu gia trực tiếp dặn dò tổ chức không phải rất tốt sao. Dù sao năng lực tìm hiểu tình báo của Phong tổ không phải nói chơi, thế lực của tổ chức chắc hẳn có thể thâm nhập đến từng ngóc ngách của Kim Lăng, tìm một người chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng trên mặt nàng vẫn tươi cười, vẻ mặt thành khẩn nói: "Nhất định sẽ đem hết khả năng tìm giúp công tử." Lại âm thầm bổ sung một câu, ngươi một chút manh mối cũng không cho, tìm kiếm cái quỷ á.

Lý Nghĩa nghe vậy trong lòng không khỏi nghi hoặc: kinh thành cơ hồ mỗi người đều biết Sở Hoài Khanh là con duy nhất của Túc hầu Sở Phong, chưa bao giờ nghe nói qua hắn còn có muội muội.

Sở Hoài Khanh nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nghĩa tự nhiên là hiểu rõ trong lòng, liền giải thích nói: "Đó là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Từ năm bốn tuổi đã thất lạc mẹ ruột trên đường phố Kim Lăng. Mẫu thân của muội ấy vì nỗi đau mất con, thương tâm quá độ, không lâu sau liền qua đời. Gia phụ lúc còn sống cũng từng phái người nhiều lần âm thầm tìm kiếm, lại không hề có kết quả, vẫn đối với việc này canh cánh trong lòng. Bất hiếu tử như ta cũng đành phải hoàn thành nguyện vọng của ông, tìm muội muội về chăm sóc."

Lý Nghĩa biết Sở Phong khi còn trẻ từng là tiết độ sứ Kim Lăng, có một hai món nợ phong lưu cũng không có gì lạ, thầm nghĩ: mặc kệ Sở Hoài Khanh quy thuận là thật tâm hay giả ý, việc này cũng có thể bán hắn một cái nhân tình, vận dụng quan hệ hình bộ tìm người hẳn là không khó.

Đợi hồng trà đưa lên, Tử Thù tùy thị một bên vừa định tiến lên phụng trà, không nghĩ Sở Hoài Khanh lại đoạt trước, hạ mình tự tay làm. Mạc Hi thầm nghĩ: Duệ vương ngồi đây, tiểu hầu gia cũng thật thức thời.

Trình tự châm trà đương nhiên bắt đầu từ Lý Nghĩa, cuối cùng là Tịch Nhi. Như thế mỗi người đều có phần, vuốt mông ngựa hoàn mỹ không lộ dấu vết.

Tịch Nhi từ nhỏ đã ăn xin trên đường, không khỏi so với đứa nhỏ cùng tuổi càng biết nhìn vẻ mặt, cũng sâu sắc hơn. Nó mặc dù không biết thân phận thật của Sở Hoài Khanh, nhưng thấy hắn cử chỉ nhàn nhã, cũng đã phát giác hắn không phải thiếu gia nhà phú quý bình thường, thấy Sở Hoài Khanh tự mình châm trà cho mình, liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Vừa cả kinh liền tránh không được trượt tay, không cẩn thận đụng vào chén trà sứ thanh hoa bên tay trái. Chỉ nghe rầm một tiếng, nước trà nóng bỏng đổ xuống, hại Mạc Hi đang ở kế bên.

Vốn với sự nhanh nhẹn của mình Mạc Hi tự nhiên có thể tránh thoát, chỉ là trước mặt Duệ vương, nàng hơi dị động sẽ lộ ra sơ hở. Cho nên chỉ có thể như nữ tử bình thường chậm nửa nhịp, mặc cho nước trà nóng hổi chảy lên tay áo, lại nhanh chóng thấm vào da, lập tức cảm thấy nóng rát. Trong lòng không khỏi thầm mắng: tên này thật sự là già trẻ ăn hết, cười một cái liền khiến cho Tịch Nhi hoảng thần. Thì ra ép ta đến, là có ý ra oai phủ đầu, bất động thanh sắc cảnh cáo ta đừng ở trước mặt Lý Nghĩa lắm miệng. Khá lắm tiểu hầu gia, việc này làm quả thật hoàn mỹ không chê vào đâu được. Trong mắt Lý Nghĩa, đụng đổ nước trà là Tịch Nhi, một đứa nhỏ như nó không khỏi xúc động chút, chỉ là không cẩn thận thôi. Hơn nữa Tịch Nhi lại là mình mang đến, Lý Nghĩa không nghĩ rằng Sở Hoài Khanh ở dưới mí mắt hắn cũng dám phá rối.

Tịch Nhi thấy thế không khỏi khẽ "a" một tiếng, vẻ mặt xấu hổ nói: "Mộc tỷ tỷ, thật xin lỗi. Đều là Tịch Nhi không cẩn thận. Đau không?" Vừa nói vừa kéo tay áo của nàng lên nhìn. Thấy trên cánh tay đỏ một mảnh, lập tức đỏ hốc mắt.

Mạc Hi cũng không phải là khuê tú cửa nhỏ không ra cửa lớn không tới, thường bởi vì làm nhiệm vụ dầm mưa dãi nắng, da mặt tự nhiên không trắng, cánh tay lại có thể coi như trắng, nổi bật lên một vết bớt đỏ sẫm hình con bướm to cỡ hạt đậu nành càng phá lệ bắt mắt.

Sở Hoài Khanh cùng Lý Nghĩa đương nhiên đều thấy, lại cùng biến sắc. Chỉ là Sở Hoài Khanh vẻ mặt kinh ngạc, muốn nói lại thôi. Lý Nghĩa lại thầm nghĩ: Tịch Nhi vẫn là đứa nhỏ, không hiểu nam nữ khác biệt cũng thôi, nàng cũng đã cập kê, như thế nào không ngăn cản Tịch Nhi, trước mặt nam tử liền lộ da thịt thật là không ổn.

Lý Nghĩa thân phận tôn quý, nữ tử hướng hắn yêu thương nhung nhớ từ con gái vương công quý tộc cho tới ca cơ ở giáo phường thanh lâu, tự nhận nhìn qua vô số người, thấy bộ dáng Mạc Hi thật sự không giống người không biết tự trọng, nhất thời chỉ nghĩ rằng nhà nàng nghèo khổ cho nên không người dạy, cũng không có khinh thị, ngược lại đối với nàng thêm một phần thương tiếc.

Mạc Hi nhíu mày, ra vẻ nhịn đau, trong lời nói lại vẫn dịu dàng an ủi Tịch Nhi: "Ta không sao."

Lý Nghĩa hàng năm mang binh, đóng ở biên quan nơi lạnh khủng khiếp, cho nên mặc dù hắn địa vị tôn quý, nhưng không phải đám con nhà giàu cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng thanh sắc khuyển mã ở kinh thành có thể sánh bằng. Làm quân nhân phải nói đến thiết huyết cùng ẩn nhẫn, hắn đến nay chưa đại hôn, vừa bởi vì hàng năm lãnh binh bên ngoài, cũng là vì thật sự không nhìn được những quý nữ mảnh mai của kinh thành. Hắn thấy Mạc Hi ẩn nhẫn như thế, không khỏi lại đối nàng thêm một phần hảo cảm.

Tử Thù bên cạnh thấy thế, lập tức chạy vội ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền cầm băng tiến vào.

Mạc Hi nhận lấy liên tục cảm ơn, biến thành Tử Thù có chút ngượng ngùng. Thấy hắn vẻ mặt quan tâm là thật, thầm nghĩ: chủ tử ngươi hại ta như vậy, làm khó ngươi còn một mảnh hảo tâm.

Lý Nghĩa không tiện lại nhìn cánh tay Mạc Hi, hơi hơi quay đầu đi phẩm trà. Sở Hoài Khanh lại nhăn mặt nhíu mày, vừa quan tâm nhìn chằm chằm Mạc Hi đắp băng, vừa dặn Tử Thù: "Hành quán có thuốc trị phỏng tốt nhất, lát nữa đưa qua cho Mộc cô nương."

Mạc Hi nói: "Công tử có lòng. Nhưng mà đắp băng là được rồi, chỉ đỏ một chút thôi, không đáng lo." Trong lòng lại mắng to Sở Hoài Khanh tên nhóc này mèo khóc chuột. Thầm nghĩ: muốn nhân cơ hội thăm dò nơi ở của ta, thật biết tính toán. Cô nương ta hôm nay vì tự bảo vệ mình, không thể không phối hợp với ngươi ra sức diễn xuất. Ta đã hy sinh lớn như vậy, nếu ngươi còn không đồng ý buông tha, đừng trách ta ngày sau phá hư chuyện của ngươi! Chẳng qua "hành quán" là nơi ở tạm thời của mệnh quan triều đình khi đi xa. Hắn nói ra hai chữ này, có vẻ như thật sự là nhất thời tình thế cấp bách, đã quên che giấu thân phận nói lỡ miệng, thật kì lạ.

Ai ngờ Mạc Hi vừa dứt lời, Sở Hoài Khanh còn chưa khuyên tiếp, Lý Nghĩa lại nói: "Nữ hài tử làn da mềm mại, vẫn là cẩn thận tốt hơn." Sở tiểu hầu gia vội vàng gật đầu phụ họa. Liền ngay cả Tử Thù cũng nói: "Đúng vậy. Cô nương để Tử Thù đi một chuyến đi."

Lúc này nếu Mạc Hi kiên quyết phản đối, ngược lại lộ dấu vết. Nàng âm thầm suy nghĩ một phen, thầm nghĩ: dù sao Lý Nghĩa cũng đến qua chỗ của Lục Vân, không bằng nói trước mắt mình chuyển đến nơi đó. May mắn mặt trước của Cơ Xảo Các cùng chỗ ở của Lục Vân mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là hai nhà tiếp giáp, không chút liên quan. Bằng không vị vương gia bệnh đa nghi rất nặng này nếu biết lần đó được cứu có liên quan đến tổ chức giang hồ như Cơ Xảo Các, sẽ lại muốn tra hộ tịch. Làm không tốt ngay cả Đường Môn cũng tự dưng bị cuốn vào.

Mạc Hi bị bỏng tay phải, mặc dù vết thương nhỏ như vậy đối với nàng mà nói chẳng đáng là gì, nhưng ở trước mặt Lý Nghĩa cũng phải ra vẻ có chút không linh hoạt. Sở Hoài Khanh con chồn này càng ân cần, liên tục tự mình thay nàng gắp thức ăn.

Mạc Hi ngoài miệng cảm ơn, trong lòng lại càng mắng hắn giậu đổ bìm leo.

Lý Nghĩa bên cạnh bỗng nhiên dùng ánh mắt ra lệnh cho Phùng Thiệu, Phùng Thiệu trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn tiến lên một bước nói: "Công tử, vẫn là để tiểu nhân làm thay đi."

Không ngờ Sở Hoài Khanh lại ôn hòa cự tuyệt: "Không sao. Nếu không phải tại hạ muốn uống hồng trà, Mộc cô nương cũng sẽ không bị thương, cũng chỉ là tiện tay mà thôi."

Được Sở tiểu hầu gia danh mãn kinh thành "hầu hạ" như vậy, Mạc Hi mặc dù không đến mức như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng vẫn không khỏi ai thán trong lòng: có câu khó nhất là tiêu thụ mỹ nam ân, người xưa thật đúng là không lừa ta. Huống chi mỹ nam này còn không có hảo tâm.

Lại nhìn tiểu hầu gia trước mắt, quả thực đạt đến cấp bậc ảnh đế, vẻ mặt tha thiết quan tâm kia, biểu tình muốn bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn. Mạc Hi không khỏi lại than, nếu là sinh ở hiện đại, Sở Hoài Khanh muốn nhận tượng vàng Oscar cũng không phải không có khả năng, chỉ là khổ cho nàng phải phối hợp diễn.

Nào biết tiểu hầu gia còn không để yên, đảo mắt lại hỏi Mạc Hi cùng Lý Nghĩa quen biết như thế nào.

Mạc Hi sớm nhịn hắn nãy giờ, trong lòng lại mắng không dưới mười lần. Đối với loại vấn đề làm không tốt sẽ phạm vào kiêng kị của Duệ vương này, nàng tự nhiên sẽ không chủ động trả lời, vì thế im lặng là vàng.

Lý Nghĩa nói: "Chỉ là tình cờ gặp trên đường, Mộc cô nương nhặt được một vật quan trọng của ta, trả lại."

Mạc Hi thầm nghĩ: chỉ sợ đến lúc đó ngươi không nhớ rõ mạng này là ta thay ngươi nhặt về.

Kế tiếp Sở Hoài Khanh bắt đầu quanh co lòng vòng hỏi thăm hoàn cảnh trong nhà Mạc Hi. Liền ngay cả Lý Nghĩa trên mặt một mảnh lạnh nhạt, kì thực cũng dựng thẳng lỗ tai nghe không sót một chữ. Mạc Hi không khỏi âm thầm kêu khổ, đây là náo loạn đến mức nào a.

Chú thích:

Gà nấu măng khô:

gà đất nấu măng

Canh đậu hủ bát bảo:

canh đâu hủ bát bảo

Đại chử kiền ti:

đại chử kiền ti


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui