Tháng tám, mưa dầm rả rích.
Bầu trời thành phố Bắc mây mù giăng lối, âm u dày đắc.
Sấm chớp rền vang, mưa trút xuống như nước thải đựng trong thùng sắt bị lật úp lại, rơi xuống trắng xóa cả mặt đường nhựa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn mưa lớn ập đến bất ngờ, trong phim trường lập tức loạn hết cả lên, nhân viên tại phim trường nhanh tay lẹ mắt đã bắt đầu thu dọn thiết bị, người quay phim cũng hoảng loạn mà dùng thân mình che chắn cho chiếc máy quay như đang bảo vệ tổ tông khỏi cơn mưa.
Công việc quay chụp bị buộc dừng khẩn cấp, đợi đến mười lăm phút sau, cơn mưa vẫn không hề vơi bớt.
Đạo diễn ngồi phía sau màn hình ném phăng cây quạt trong tay đi, ló đầu nhìn trận mưa lớn không biết đến khi nào mới tạnh, nhíu mày lẩm bẩm: “Lạ à nghen, dự báo thời tiết đâu có nói hôm nay có mưa lớn vậy đâu.”
Nhà sản xuất phim bên cạnh cũng nhìn lên trời theo, không nhịn được mà lên tiếng khuyên: “Đạo diễn, hay là hôm nay kết thúc công việc sớm một chút, tôi thấy trận mưa này chắc cũng không tạnh sớm được đâu, thời gian quay chụp cũng sắp đến…”
Sự nôn nóng do chờ đợi dai dẳng nhanh chóng lan tràn trong đoàn người nhưng lại không hề lây lan đến hai người đang đứng đợi ở nơi cách đó không xa.
Có một câu nói rất chí lý, nỗi buồn và niềm vui của con người không hề giống nhau.
Chẳng hạn như lúc này, khi mà đạo diễn sắp vì kế hoạch quay chụp bị đảo loạn mà phiền lòng đến nỗi sắp rụng sạch mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu, còn Tưởng Thanh đang trú mưa ở một mái che khác lại rất vui vẻ khi nghe thấy tin này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy quay đầu nhìn sang người bên cạnh, giọng điệu phấn khởi khó che giấu được: “Chị Thời Diên, em thấy buổi ngoại cảnh hôm nay không quay được rồi, tốt quá đi! Cuối cùng cũng xong việc sớm được một chút rồi, thời gian ngủ mấy ngày nay của chị cộng lại có khi còn chưa hơn được mười tiếng nữa…"
Nghe thế, Thời Diên thu hồi tầm mắt đang hướng về cơn mưa to như trút nước trước mặt, quay sang nhìn Tưởng Thanh với vẻ buồn cười.
Ngón tay trắng nõn như ngọc khẽ đặt lên môi, nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ấy.
"Suỵt… Đừng nói bậy."
Giọng êm dịu đặc trưng của vùng Giang Nam hoà lẫn cùng tiếng mưa rả rích, rả rích khiến Tưởng Thanh nghe mà rung động, cô ấy cầm lòng không đậu mà nhìn chằm chằm vào sườn mặt của nghệ sĩ nhà mình đến mất hồn.
Vì buổi quay chụp yêu cầu nên hôm nay Thời Diên mặc một bộ sườn xám màu xanh than nhưng đường kẻ sẫm màu tôn lên vòng eo thanh mảnh như miệng chai, mái tóc dài đen nhánh như thác nước tuôn qua vai xoã dài xuống eo, cánh tay nõn nà như ngọc lộ ra bên ngoài.
Tưởng Thanh nhìn chăm chăm không chớp mắt, trong đầu chợt nảy ra một câu trong sách.
“Cánh tay như sữa bò nóng hổi được rót từ chiếc bình xanh.”
Chính là cảnh tượng trước mắt này đây.
Thời Diên không thuộc kiểu vẻ ngoài trong sáng dễ thương đang được yêu thích nhất trong giới giải trí hiện này, mà cô thuộc kiểu chân mày lá liễu dài mảnh, mắt hạnh trong veo, hệt như người đẹp bước ra từ tranh cổ.
Yếu ớt nhưng lại toát lên một cảm giác thanh cao lạnh lùng.
Dù cho Tưởng Thanh đã làm trợ lý bên cạnh Thời Diên gần hai năm nhưng cô ấy vẫn thỉnh thoảng bị vẻ đẹp này mê hoặc.
Rất nhanh, trợ lý đạo diễn che dù đi đến bên này, còn mang đến một tin tốt nằm trong dự liệu của Tưởng Thanh.
Quả nhiên, buổi quay chụp hôm nay đã bị huỷ bỏ, kế hoạch quay phim còn lại chỉ đành tạm thời hoãn lại, sau đó sẽ tìm thời gian thích hợp.
Tưởng Thanh cố gắng che giấu vẻ mặt phấn khích, trong lòng không biết đã vui đến mức nào rồi.
Có trời mới biết Thời Diên đã không được nghỉ phép bao lâu rồi.
Thật ra ngoại trừ cái title “Đệ nhất nữ thần thanh cao lạnh lùng trong giới giải trí” ra, Thời Diên còn có một biệt hiệu mà người trong giới ai ai cũng biết.
Đó chính là…
Kẻ cuồng kinh doanh.
Chỉ mới vào nghề được ba năm ngắn ngủi, Thời Diên đã một đường đạp lên tài nguyên to lớn để đứng đầu làng giải trí, ôm hết tất cả các giải thưởng liên hoan phim hàng đầu trong ba năm qua, khiến vô số người ghen tị đến đỏ mắt.
Gần như trên tivi của mọi người mọi nhà, diễn viên có tỉ lệ xuất hiện nhiều nhất chính là cái bản mặt của Thời Diên.
Thời gian làm trợ lý trong giới giải trí của Tưởng Thanh không ngắn, Thời Diên chính là nữ diễn viên liều mạng nhất mà cô ấy từng thấy, không phải là một trong.
Chẳng hạn như trong một tháng gần đây, liên tục làm đại ngôn cho đủ mọi loại quảng cáo, còn có bộ phim trước vừa phát tập cuối vào hôm qua, Thời Diên ngủ còn chưa đủ ba tiếng trong xe của bảo mẫu đã lại phải chạy suốt đêm về thành phố Bắc để bắt đầu quay quảng cáo mới.
Buổi trưa, do tổ đạo diễn phối hợp địa điểm có chút vấn đề nên rề rà mãi vẫn chưa bắt đầu quay chụp, bọn họ đợi trong xe gần ba bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến khi vấn đề được giải quyết xong, đã có thể bắt đầu quay rồi, cuối cùng, trời lại đổ mưa. Nhà sản xuất cũng cảm thấy rất mất mặt, để cho nữ minh tinh tuyến một trong giới chờ đợi vô ích cả một ngày trời, nếu là người khác thì e là đã sớm tỏ thái độ rồi.
Mà sắc mặt của Thời Diên vẫn ôn hoà bình tĩnh như thường, dường như cô có một ma lực kỳ lạ có thể khiến tâm trạng của những người xung quanh cũng bình tĩnh theo.
Cô cong môi, mỉm cười gật đầu ra hiệu với các nhân viên công tác theo bên cạnh, cất giọng trong treo: “Không sao cả, hôm nay cực khổ cho mọi người rồi. Kế hoạch quay chụp phía sau anh cứ liên hệ với quản lý của tôi là được.”
Lỗ tai của nhà chế tác đỏ bừng lên một cách khó hiểu, vội vàng gật đầu trả lời.
Thời Diên khẽ ngẩng đầu, vừa định xoay người rời đi đã cảm giác được dường như có một ánh mắt lạnh lẽo như rắn đang gắt gao dán chặt lên người cô.
Cô xoay phắt đầu lại, nhìn về phía sau.
Không có ai.
Hơi thở gấp gáp đột nhiên thả lỏng, Thời Diên nhíu mày, thậm chí cô bắt đầu tự hỏi có phải gần đây mình làm việc quá sức lại còn ngủ không ngon, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.
Cứ luôn cảm thấy sau lưng như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tưởng Thanh tinh mắt đã chú ý đến sắc mặt tái nhợt của cô, cô ấy lo lắng hỏi: “Sao thế chị Thời Diên?”
Thời Diên lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không sao cả, chúng ta đi thôi.”
Chắc chỉ là ảo giác thôi ấy mà.
Sau khi Thời Diên rời đi, trong mái che cách vách truyền ra tiếng thì thầm của mấy nhân viên công tác.
“Ôi trời ơi, Thời Diễn ngoài đời dịu dàng quá đi mất, đẹp y như tiên nữ vậy, tôi nghe nói trước đây cô ấy còn xuất thân từ múa cổ điển đấy, không ngờ đóng phim cũng tuyệt vời đến thế…”
Một cô gái trẻ tuổi trong đó nhìn theo chăm chú theo bóng lưng của Thời Diễn rồi cảm thán ra tiếng, lại dẫn đến một tiếng phụt cười từ bên cạnh.
“Cô đó, thời gian vào nghề còn ngắn lắm. Trong cái giới này, dù là người có bề ngoài không nhiễm bụi trần đến đâu cũng không thoát nổi bốn chữ “lợi ích huân tâm” đâu.”
“Ý gì đây?”
Một nhân viên công tác khác lớn tuổi hơn một chút liếc mắt nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Đến chuyện này mà cô cũng không biết hả? Từ khi bắt đầu gia nhập giới giải trí, Thời Diên đã ký hợp đồng dưới trướng giải trí Dự Tinh, vừa debut đã nắm trong tay tài nguyên to lớn, cô cho rằng cô ấy làm sao làm được như thế?”
Cô gái ngẫm lại, lập tức kinh ngạc hô lên: “Giải trí Dự Tinh? Giám đốc Quý?”
“Ừ, trước đây còn có phóng viên chụp trộm được cảnh Quý Vân Sênh đến tham ban Thời Diên lúc nửa đêm, chỉ là sau đó tin tức này bị đè xuống rất nhanh…”
“Được rồi, được rồi, làm việc đi…”
Không một ai chú ý đến, trong một góc khuất tối tăm, một bóng người lặng lẽ rời đi, hoà mình vào dòng người trong phim trường.
Xe bảo mẫu chậm rãi lái ra khỏi phim trường, trong màn mưa dày nặng, chiếc xe bị ép phải chạy với tốc độ ốc sên.
Hàng ghế sau, Thời Diên cởi giày cao gót ra, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô cuộn người nằm trên ghế xe mềm mại chợp mắt nghỉ ngơi, sự mệt mỏi tích tụ trong một tuần cuối cùng cũng ập đến như muốn che trời lấp đất.
Có lẽ do thần kinh của cô phản ứng chậm hơn người bình thường nhiều nên mỗi lần hoàn thành xong một lượng công việc khổng lồ trong một khoảng thời gian, dường như thân thể cô mới chậm chạp phản ứng lại mà bắt đầu biểu tình.
Nhưng như vậy cũng tốt, vẫn tốt hơn cô ngất xỉu ngay trong phim trường quay chụp như Lâm Đại Ngọc, mất mặt trước mọi người.
Trong xe yên tĩnh, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng mưa rơi gõ vào cửa kính xe, vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Trong hoàn cảnh như thế, Thời Diên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Thế giới trong mơ rực rỡ những sắc màu kỳ lạ nhưng giọng nói quen thuộc đan xen vào nhau tạo thành một giấc mơ cực kỳ chân thật, gay gắt chói tai, tựa như có vô số cánh tay vươn từ trong đầm lầy, ý đồ muốn kéo cô vào trong vòng xoáy không nhìn thấy đáy kia.
- Thời Diên, cha của con ông ấy…
- Thời Diên, con làm thầy thất vọng quá…
- Thời Diên, đừng khóc.
…
Còn có một bức tranh vặn vẹo cuối cùng.
Cô cúi đầu, trên tay dính đầy thứ màu đỏ tươi chói mắt, giống như thuốc màu màu đỏ bị tạt lên vậy.
Người trước mặt khẽ mấp máy đôi môi mỏng nhưng cô hoàn toàn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể cố gắng phân biệt khẩu hình của người nọ trong ánh sáng mơ hồ.
Người nọ hỏi, lần này, giữa chúng ta đã thanh toán xong chưa?
Cô há miệng thở dốc, tựa như con cá mắc cạn trên bờ cát, ngạt thở đến không thể di chuyển được.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên trong xe, đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng, và cũng kéo Thời Diên từ trong giấc mơ trở về hiện thực.
Điện thoại chỉ reo lên một tiếng ngắn ngủi rồi được Tưởng Thanh nhanh tay lẹ mắt mở sang chế độ im lặng.
Thấy Thời Diên bị đánh thức, Tưởng Thanh che điện thoại, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi chị Thời Diên, em quên tắt tiếng…”
Bị cơn ác mộng quấy nhiễu, Thời Diên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cô dứt khoát chỉnh lưng ghế thẳng lên.
Mấy ngày gần đây cô ngủ không ngon giấc, cứ luôn có cảm giác phía sau như đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, khiến cho người ta rợn tóc gáy nhưng cô lại không nói ra được nguyên nhân.
Cô trấn an: “Không sao, dù sao chị cũng sắp tỉnh rồi. Ai gọi đấy?”
“Là chị Lạc.”
Tưởng Thanh vừa trả lời vừa nhấn nút kết nối rồi đưa điện thoại cho Thời Diên.
Thời Diên vừa nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng không yên của Lạc Thanh Y.
“Huỷ buổi quay chụp rồi, hai ngày này chị không xếp lịch cho em, xem như nghỉ phép, em tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt cho chị, thật sự cho là mình là người bọc sắt hả. Dù cho chị không có ở bên cạnh em thì em cũng phải biết chủ động nghỉ ngơi, có biết chưa?”
Lạc Thanh Y tính tình hùng hùng hổ hổ, làm quản lý mấy năm nay mà vẫn không thấy tiến bộ gì, vừa mở miệng đã như liến thoắng như súng liên thanh nhưng sự lo lắng trong lời nói của cô ấy là thật lòng.
Nghe thế, Thời Diên mỉm cười, giọng điệu cũng mềm hơn: “Em không sao, yên tâm đi.”
Cô chuyển tầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Đã ba năm rồi, em đã quen với cường độ làm việc này rồi.”
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ một cách khó hiểu.
Bánh xe lướt qua vũng nước bên đường, tàn nhẫn cắt đôi thế giới trong gương, làm bọt nước văng tung toé.
Thế nhưng lần này Lạc Thanh Y không dễ dàng bị cô lừa nữa: “Vậy cũng không được! Em phải đặt sức khoẻ của mình lên hàng đầu, kiếm tiền phải để sau nhưng thứ khác có cũng được không có cũng không sao…”
Thời Diên nắm điện thoại, chợt lên tiếng khẽ cắt ngang lời cô ấy: “Nhưng mà em muốn kết thúc nhanh hơn một chút.”
Đầu bên kia điện thoại im bặt, người bên đấy như đang nghẹn ngào, một lúc sau mới cất giọng ôn hoà khuyên cô: “Thời Diên, em như thế quá mệt mỏi rồi.”
Thời Diên nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi ngược lại cô ấy với giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế nên mới phải kết thúc nhanh một chút, phải không nào? Thời hạn hợp đồng sắp đến hạn rồi.”
Thế nhưng, cô giả vờ thoải mái vẫn không hoá giải được bầu không khí ngột ngạt trong điện thoại, cảm giác được sự im lặng từ phía bên kia, Thời Diên chỉ đành chuyển chủ đề: “Phải rồi, em rất thích kịch bản mà chị đưa em xem, chị giành giúp em nhé.”
Ngừng một lúc, cô lại bình tĩnh lên tiếng: “Dù sao cũng là tác phẩm hạ màn, em phải cho bản thân mình và các fan trong những năm nay một lời giải thích.”
Nghe thấy câu này, Tưởng Thanh đang im lặng như gà bên cạnh lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trong điện thoại, Lạc Thanh Y đã thỏa hiệp.
“Chị biết rồi, lát nữa chị sẽ liên hệ, nghĩ cách xem có thể lấy được cách liên lạc với Khâu Duệ hay không.”
Thời Diên cười khẽ một tiếng: “Cực cho chị rồi, em đợi chị trở lại.”
Gác điện thoại, Thời Diên mới chú ý đến người bên cạnh đã ngây ngốc như con gà gỗ từ lâu.
Tưởng Thanh kinh ngạc đến cả môi cũng run rẩy, cô ấy không dám tin vào những lời mình vừa nghe được: “Chị, chị muốn giải nghệ ư?”
Thời Diên không nhìn được mà cong môi cười, cũng không giấu giếm cô ấy: “Ừ, sau khi quay xong bộ phim tiếp theo.”
Tưởng Thanh ngây ngốc chớp mắt: “Vì sao chứ?”
Thời Diên đang chỉnh lại mái tóc rối bời do giấc ngủ khi nãy, nghe đến câu hỏi này, động tác của cô hơi khựng lại khó mà nhận ra nhưng ngay sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Cô nửa đùa nửa thật: “Bởi vì… Chị dự định sẽ trở về Giang Nam làm thầy dạy nhảy.”
“???”
Tưởng Thanh nhớ rõ, quê của Thời Diên là một thị trấn nhỏ chẳng mấy nổi tiếng ở Giang Nam.
Ngôi sao nữ tuyến một không chịu làm, tự dưng nghĩ không thông muốn về quê làm thầy dạy nhảy?
Cô ấy không hiểu.
Tưởng Thanh còn chưa tiêu hoá được tin tức bom tấn này đã nghe thấy Thời Diên hỏi: “Cái hộp đó là gì vậy?”
Tưởng Thanh nhìn theo tầm mắt của cô, cuối cùng cũng nhớ đến hộp quà được đặt trên ghế ngồi kia.
“À, đây là quà hôm qua nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến phim trường, đây đã là hộp thứ bảy trong tháng này rồi, không có tên người gửi, cũng không biết là ai tặng, có thể là do cùng một bạn fan gửi đến…”
Thời Diên nhíu mày: “Mở ra xem chưa?”
Tưởng Thanh gật đầu, mở hộp ra cho Thời Diên xem: “Là một chiếc lắc chân kim cương.”
Trong chiếc hộp nhung, một sợi lắc chân đắt đỏ lặng lẽ nằm bên trong, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ, là một nhãn hiệu rất đắt, giá cả ít nhất cũng trên sáu chữ số.
Mà thiết kế của chiếc lắc chân này cũng không giống những chiếc lắc chân khác, so với những chiếc lắc chân hoa mỹ tinh tế khác, chiếc lắc chân này giống như…
Hình dáng một chiếc còng chân.
Khiến người ta không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.
Thời Diên nhíu chặt mày, hỏi cô ấy: “Không tìm được cách trả lại sao?”
Tưởng Thanh lắc đầu: “Em đã hỏi nhân viên chuyển phát giao thứ này tới rồi, anh ta nói anh ta cũng không có cách, thứ này được gửi thẳng đến công ty chuyển phát nhanh, anh ta cũng không nhìn thấy người gửi.”
Trong một tháng này, đây đã là món quà giấu tên thứ bảy rồi.
Đủ loại trang sức châu báu quý giá, món nào cũng trên sáu bảy chữ số.
Bên bọn họ từ đầu đến cuối đều không tìm được một chút tin tức nào về người gửi, dù cho các cô nghĩ cách muốn trả về nhưng rất nhanh sau đó lại bị đưa tới lần nữa.
Thời Diên nhìn món quà khó giải quyết này, khẽ than một tiếng: “Lát nữa chụp hình gửi cho Lạc Thanh Y đi, bảo công ty xử lý giúp.”
“Được, vậy lát nữa em sẽ nói cho chị Lạc biết.”
Trong lúc nói chuyện, xe bảo mẫu đã vững vàng đậu ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm của chung cư trong trung tâm thành phố.
Thời Diên mở cửa xuống xe, tài xế đã dọn hành lý xuống.
Rất nhanh, Tưởng Thanh chậm rãi xuống xe, đang định nhận lấy hành lý: “Chị, em đưa chị lên nhé.”
“Không cần, chị tự lên là được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong một tháng này Tưởng Thanh theo cô bôn ba khắp nơi, cũng rất mệt mỏi, Thời Diễn đều để trong lòng. Trừ việc tăng lương ra, cô cũng muốn để Tưởng Thanh có thể về nhà sớm.
Tính riêng tư của chung cư rất cao, là loại một hộ một thang máy, Thời Diên tự mình kéo hành lý lên thang máy.
Theo sự thay đổi nhanh chóng của con số, chẳng mấy chốc, của thang máy mở ra.
Đi đến trước cửa nhà mình, Thời Diên đặt hành lý xuống, bắt đầu nhập mật mã.
Trong hành lang yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng tích tích phát ra khi nhập mật mã, giống như đang gõ từng cái từng cái vào tim.
Trong lối thoát hiểm sau lưng cô, cánh cửa nặng nề khép hờ, một bóng sáng như có như không phản chiếu lên mặt sàn bóng loáng.
Trước khi sắp sửa nhập đến con số cuối cùng trong mật mã, Thời Diên bỗng dưng cảm nhận được gì đó, còn chưa đợi cô phản ứng lại, bóng người nấp trong lối đi chợt xông ra, dùng khăn tay tẩm thuốc bịt chặt mũi của cô.
Thời Diên không có cơ hội giãy giụa kêu cứu, sức lực cả người nhanh chóng biến mất, tầm nhìn trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Trong khoảnh khắc bị ôm lên xe, ý thức của cô cũng hoàn toàn chìm vào hỗn độn.