Ngày hôm sau, cuối cùng hotsearch cũng dần dần bị đè xuống dưới nỗ lực của bộ phận quan hệ công chúng.
Thời gian tin nhắn của Mạc Thanh Bình được gửi tới là vào bảy giờ tối ở một quán trà ở thành phố Bắc, là cơ hội duy nhất để có thể ngẫu nhiên gặp được đạo diễn. Hành tung của đạo diễn không xác định, Thời Diên chỉ có thể dựa vào cơ hội tối nay để thử vận may.
Gần đây cũng không có lịch trình gì cả, Thời Diên bất ngờ được rảnh rỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối, cô còn mơ một giấc mơ.
Nói đúng ra thì không phải là giấc mơ mà là những chuyện thật sự đã từng xảy ra.
Có lẽ vì câu nói vào buổi sáng của Mạc Thanh Bình, người tên Bùi Kỵ này rất điên cuồng, nhất định phải trốn thật xa mới gợi lên nhiều hồi ức như vậy.
Dù sao từ khi còn nhỏ, cô đã nghe người khác nói câu này không biết bao nhiêu lần.
Nam Tầm chỉ là một thị trấn cổ nho nhỏ ở Giang Nam, có dân số không nhiều lắm, không ai không biết Bùi Kỵ.
Bọn họ xem anh là một vết nhơ khiến Nam Tầm xấu hổ, ghét bỏ anh, tránh né anh, rồi vẫn luôn giấu giếm mọi chuyện với anh.
“Tiểu Diên à, cháu phải đi vòng qua ngôi nhà cao nhất ở phía tây thị trấn, tránh xa con chó điên kia, dính vào nó thì sẽ xui xẻo lắm đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là những lời người khác nói với cô.
Lần đầu tiên cô gặp được Bùi Kỵ, ngày hôm ấy trời mưa to như trút nước.
Phòng tập múa nơi cô tập luyện hằng ngày đột nhiên đóng cửa, Thời Diên phải đi vòng lại, tới một phòng tập múa cũ ở phía tây thị Trấn để tập múa.
Tập múa xong, trên đường về nhà, Thời Diên mới phát hiện mình làm mất quạt.
Ngày mai cô còn phải múa quạt trong buổi tiệc tối của trường, không còn cách nào khác, cô đành phải quay lại tìm quạt.
Hạt mưa không ngớt, hơi lạnh ngấm vào xương, Thời Diên gian nan giữ chiếc dù lung lay sắp đổ, chậm rãi đi dọc theo con đường mình vừa đi.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy có một người đang ngồi dưới mái hiên cách đó không xa.
Anh mặc một bộ đồ màu đen, đặc biệt dễ thấy trong màn mưa trong suốt, giống như một vết mực dày trong bức tranh phong cảnh, cô độc và buồn tẻ.
Như thể không có nhà để về.
Khi trời mưa to, trên đường hầu như không có người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Anh cúi đầu, trên tay cầm cây quạt cô đánh mất.
Mở ra, khép lại, chơi vô cùng vui vẻ.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ nhặt được một món đồ chơi.
Thời Diên cầm dù đi qua.
“Xin chào, cây quạt này là…”
Thời Diên còn chưa dứt lời, người nọ đã lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cuối cùng Thời Diên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Làn da của anh có màu trắng lạnh, con ngươi đen nhánh, vài sợi tóc đen trên trán ướt nhẹp, hơi che khuất đôi mắt cực kỳ sâu thẳm mà đẹp đẽ kia.
Ngoại trừ sự lạnh lùng và thù địch khiến người ta sợ hãi nơi đáy mắt anh, Thời Diên cảm thấy anh là người đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy ở Nam Tầm.
Nhất là cảm giác chán chường toát ra từ người anh. Khi nhìn vào ánh mắt anh, Thời Diên cảm giác như mình nhìn thấy một cánh đồng hoang vu bên trong, lạnh lẽo đến kinh người.
Trên mặt chàng trai bị thương như vừa mới đánh nhau, sự thù địch trên người không thể nào khắc chế làm tăng thêm vài phần ngông cuồng.
Anh quơ quơ cây quạt, giọng điệu không chút cảm xúc: “Của nhóc à?”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn, xen lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách, mang theo một chút lạnh lẽo nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Thời Diên lấy lại tinh thần, vành tai khẽ đỏ lên: “Là quạt của tôi.”
Nói rồi, cô vốn tưởng rằng anh định trả cây quạt lại cho cô, đang định duỗi tay ra nhận lấy thì anh thu tay lại.
Chàng trai khẽ híp mắt, hỏi với giọng điệu tùy ý: “Làm thế nào để chứng minh nó là của nhóc?”
Thời Diên ngẩn người: “?”
Chứng minh thế nào bây giờ, trên cây quạt cũng không khắc tên của cô.
Dừng một chút, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, ánh mắt có hơi khiêu khích và cố chấp, đánh giá cô từ trên xuống dưới một cách trần trụi.
“Sao nào, nhóc hát hí khúc à?”
Nghe vậy, Thời Diên ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp chàng trai nào bất lịch sự với cô như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một… thằng cha bất lịch sự như vậy.
Cô nôn nóng tới mức đỏ mặt: “Anh… Sao anh lại…”
Thời Diên cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Ý cười trong mắt chàng trai nhạt đi, cái lạnh thấu xương lại quay trở lại, đường nét lạnh lẽo vô cùng sắc bén.
Anh không có ý định nói lý lẽ với cô: “Nếu nó đã rơi vào tay tôi thì chính là của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Thời Diên gặp một người có thể coi những điều vô lý là điều hiển nhiên như vậy.
“Không phải, đây là quạt múa.” Cô có hơi sốt ruột, vội vàng nói tiếp: “Nếu anh không tin, ngày mai anh có thể tới hội trường của trường THPT Nam Tầm để xem.”
Nghe vậy, anh dừng động tác, lười biếng nâng mắt nhìn cô.
Như thể đang phán đoán xem lời cô nói là thật hay giả, Thời Diên ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, cố gắng thuyết phục anh bằng ánh mắt chân thành tha thiết của mình.
Một lúc lâu sau, anh liếm liếm môi, cuối cùng cũng đồng ý: “Được thôi.”
Cuối cùng Thời Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, anh tiến lại gần cô, dán mắt vào khuôn mặt cô, cười khẽ một tiếng.
Giọng nói bên tai cô vừa hung ác vừa nguy hiểm, vô cùng trầm thấp, để lộ sự điên cuồng không thể giải thích được.
“Nếu dám lừa tôi, tôi sẽ đập nát hội trường của các người.”
Anh vừa dứt lời, cây quạt lập tức được ném lại vào lòng cô một cách thô lỗ.
Thời Diên ngây người, cũng không biết có phải là vì cô bị giọng điệu hung dữ khi nói câu nói kia của anh dọa sợ hay không, sau đó lại thấy chàng trai lập tức đứng thẳng dậy, chuyển sang độ cao mà cô cần ngẩng đầu lên.
Anh cất bước rời đi, mặc kệ cơn mưa tầm tã ngoài mái hiên.
Thời Diên hoàn hồn, lập tức nhấc chân đuổi theo gọi anh lại.
“Bạn học…”
Chàng trai cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ai là bạn học với nhóc.”
Tính khí của anh tệ thật đấy, Thời Diên nghĩ.
Nhưng cô lại là người dễ mềm lòng, nhìn thấy quần áo ướt sũng của anh, cô không khỏi nói: “Trời vẫn đang mưa, tôi vẫn còn một chiếc dù, cho anh này, mắc mưa sẽ bị ốm đấy. Cảm ơn anh vì đã trả lại quạt cho tôi.”
Anh nhướng mày, khinh thường nói: “Xen vào việc của người khác, ông đây không yếu ớt như nhóc.”
Không chỉ xấu tính mà còn vô cùng hung dữ.
Giống như chú chó săn lớn bà nội Lưu nhà bên cạnh nuôi trong sân.
Vô cùng hung dữ, lại tránh dưới mái hiên vào ngày mưa, đáng thương liếm láp miệng vết thương của mình.
Đó là ấn tượng đầu tiên về anh của Thời Diên.
Khi ấy, cô vẫn chưa biết, anh chính là Bùi Kỵ.
Cũng không biết rằng, ngay từ khi bắt đầu, cô và anh đã sai rồi.
Cô chỉ nhớ rõ, ngày mưa hôm ấy, cô gặp một chàng trai có tính khí vô cùng tệ nhưng lại đứng đợi ở ven đường để trả lại cây quạt cho cô.
*
Giấc ngủ này không hề an ổn.
Sau khi tỉnh lại, bởi vì hợp đồng cơ bản cũng bị mất, cả ngày trời không có việc gì để làm, rảnh rỗi tới mức khiến người ta hoảng sợ, thế là Thời Diên lại ôm kịch bản “Chìm Đắm” bắt đầu học thuộc.
Trạng thái tinh thần của Thời Diên vẫn luôn rất tốt.
Những chuyện không thể thay đổi thì thà thản nhiên chấp nhận còn hơn.
Những ngày tháng không có hợp đồng, cô tạm thời xem đó là một kỳ nghỉ, cũng là kỳ nghỉ hiếm hoi của cô.
Tới khi cô ngẩng đầu lên lần nữa đã gần năm giờ chiều.
Thời Diên xoa xoa cánh tay còn đau nhức, cảm thấy có hơi mệt mỏi, thế là cô đứng dậy khỏi sô pha định đi tắm nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Là một số điện thoại xa lạ.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ.
“Xin chào cô Thời. Tôi là trợ lý giám đốc của tập đoàn Bùi Thị, Chu Cảnh Lâm.”
Thời Diên nghe thấy mấy chữ tập đoàn Bùi Thị thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất hơn phân nửa.
“Xin chào.”
Chu Cảnh Lâm không nhanh không chậm nói: “Cô Thời, vì giám đốc Bùi vẫn đang bận nên bảo tôi gọi tới truyền lời cho cô. Giám đốc Bùi nói rằng hai ngày tới thời gian của anh ấy tương đối dư dả, vậy nên anh ấy muốn biết khi nào cô rảnh để có thể đích thân tới trả điện thoại cho anh ấy.”
Chu Cảnh Lâm cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ “thời gian tương đối dư dả” theo chỉ thị của Bùi Kỵ.
Sao Thời Diên lại không nghe ra ý tứ trong câu nói đó chứ.
Bởi vì sự xuất hiện của Bùi Kỵ, mọi thứ trong kế hoạch ban đầu của cô đều tan biến, chỉ sợ việc trở về Nam Tầm cũng không biết sẽ bị hoãn lại đến bao giờ.
Mà bây giờ, cô chỉ có thể cố gắng hết sức trốn tránh anh.
Nhưng đêm đó dù sao anh cũng đã cứu cô. Cô còn chiếm điện thoại của anh không trả.
Dừng một chút, Thời Diên đành phải hỏi với giọng điệu thương lượng: “Đêm nay tôi có chuyện rất quan trọng. Tôi có thể nhờ trợ lý của tôi trả điện thoại lại được không?”
Trong văn phòng, điện thoại được mở loa ngoài, Chu Cảnh Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của người đàn ông, sau đó cúi đầu.
“Cô Thời, thật xin lỗi.”
Thời Diên rất hiểu Bùi Kỵ cố chấp đến mức nào.
Im lặng một lúc, cô đành phải từ bỏ: “Vậy có thể đợi tôi xong việc rồi mang qua được không?”
“Cô Thời, có thể.”
Chu Cảnh Lâm vừa cúp điện thoại đã thấy người đàn ông đứng dậy với vẻ mặt vô cẳm, thong thả ung dung sửa sang lại cổ tay áo âu phục, khuy măng sét bằng kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cực kỳ đắt tiền nhưng không hiểu sao lại lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Điều tra xem tối nay cô ấy đi đâu.”
*
Sáu giờ tối.
Trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở thành phố Bắc, một mình Thời Diên đang chờ ở khu vực ghế sô pha.
Lty vẫn đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán với bên quan hệ công chúng, đêm nay Thời Diên cũng chỉ đưa mình Tưởng Thanh tới đây. Cô bảo Tưởng Thanh tìm một quán cà phê gần đó rồi ngồi đợi sau đó một mình đi lên tầng.
Câu lạc bộ rất riêng tư, Thời Diên cởi mũ và kính râm ra, chỉ đeo mình khẩu trang, yên lặng ngồi chờ trên ghế sô pha.
Hôm nay cô tiện tay kẹp một nửa tóc bằng kẹp càng cua, phần còn lại của mái tóc dài buông xõa trên vai.
Trong thời gian chờ đợi, có người lục tục đi ngang qua, ai cũng đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía cô vì sự xinh đẹp của cô.
Thậm chí có người còn không ngừng tiến lên bắt chuyện.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến bên cạnh cô, thản nhiên vung vẩy chùm chìa khóa xe Aston Martin trên tay, miệng cười tươi rói.
“Cô gì ơi, cô đang đợi ai à? Có muốn tôi đưa cô về không?”
Thời Diên khẽ cau mày, thành thục từ chối: “Không cần, cảm ơn, tôi đang đợi bạn trai của tôi.”
Lời bịa đặt về một người bạn trai không tồn tại chính là lý do từ chối thuận tiện và nhanh chóng nhất, người đàn ông nghe hiểu ý của cô, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Kim đồng hồ lặng lẽ nhích từng vòng, đã một tiếng đồng hồ trôi qua so với thời gian đã hẹn.
Thời Diên gửi một tin nhắn nhưng không có ai trả lời.
Rõ ràng là đang cố ý làm lơ cô.
Thầy bại thì tớ cụp đuôi, giới giải trí luôn luôn như vậy. Người hôm nay có thể tâng bốc bạn thì ngày mai vẫn có thể châm chọc mỉa mai bạn.
Thời Diên ngồi ở đó càng lâu thì càng có nhiều ánh mắt đánh giá ôc.
Cách đó không xa, tiếng trò chuyện của hai người phụ nữ lọt vào tai, chất lượng cách âm của tấm bình phong không tốt cho lắm, Thời Diên có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
“Người ngồi ở bên kia chính là Thời Diên đúng không? Lúc tôi vào đây đã nhìn thấy cô ta ngồi ở đó rồi, bây giờ vẫn chưa đi à?”
“Đúng thế, nghe nói hình như cô ta đang đợi nhà sản xuất Lương.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ nở nụ cười mỉa mai, giọng điệu không giấu được vẻ châm chọc: “Sắp bị cấm sóng tới nơi rồi, đương nhiên phải tìm mọi cách để leo lên một cái cây đại thụ khác rồi. Cả thế giới ai mà không biết cô ta yêu tiền đến mức nào cơ chứ?”
“Chậc nhưng mà dáng người của cô ta không tồi đâu, đúng là có xuất thân học múa. Nhưng mà vì sao sau này cô ta không múa nữa thế?”
Người phụ nữ cười lạnh: “Múa cổ điển làm sao kiếm tiền nhanh bằng vào giới giải trí.”
Giọng nói xa dần, Thời Diên có hơi buồn cười nhưng rồi lại không cười nổi.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết cô yêu tiền tới mức nào.
Chỉ trong thời gian vào nghề ngắn ngủi mấy năm, cô đã quay chụp vô số bộ phim và quảng cáo.
Bất cứ ai nhìn vào cô cũng sẽ cảm thấy rằng cô là một người vì tiền mà có thể từ bỏ giấc mơ của mình. Và mọi người chỉ thường tin vào những gì họ muốn tin, cũng không ai muốn nghe cô giải thích.
Cô cúi đầu, mái tóc dài trên bả vai xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô nhưng lại bao trùm lên cô một vẻ u buồn nồng đậm.
“Xin hỏi, cô là cô Thời đúng không ạ? Anh Lương bảo tôi đưa cô vào.”
Giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên trên đỉnh đầu, kéo Thời Diên ra khỏi thế giới của riêng cô.
Trước khi ngẩng đầu, cô đè cảm giác chua xót trong sống mũi xuống, đứng dậy như không có chuyện gì: “Là tôi.”
“Cô Thời, mời cô đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ dẫn Thời Diên đi xuyên qua hành lang, đi tới phòng riêng ở cuối hành lang.
Cửa bị đẩy ra, trong phòng riêng sương khói lượn lờ, bên trong có mấy người đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi, trong đó có một người đàn ông có dáng người vẫn được xem là tương đối khỏe mạnh, chính là nhà sản xuất phim “Chìm Đắm”, Lương Hồng Dật.
Tên tuổi của Lương Hồng Dật trong giới điện ảnh không nhỏ, cũng từng có một bộ phim điện ảnh được đề cử tại liên hoan phim Cannes, có thể coi là có chút tài năng, khi còn trẻ, thậm chí ông ta còn là một tay chơi nổi tiếng trong giới, sau khi kết hôn mới hơi kiềm chế bản thân.
Ánh mắt của Lương Hồng Đật quét trên người cô một vòng, nở nụ cười sâu xa: “Thời Diên đợi lâu rồi nhỉ, vừa rồi tôi đang nói chuyện điện ảnh với mấy người giám đốc Vương, nói mãi nói mãi rồi bất cẩn quên mất là cô còn đang chờ ở bên ngoài, là lỗi của tôi, tôi tự phạt một ly.”
Nói rồi ông ta lại vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh ý bảo Thời Diên qua đó ngồi, sau đó bưng một ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Những ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía Thời Diên, có ác ý, có châm chọc, cũng có khinh thường, giống như đang đánh giá một món hàng hóa được niêm yết giá rõ ràng.
Khiến người ta bối rối, khiến người ta muốn bỏ chạy, thoát khỏi cái nơi mù mịt chướng khí này.
Thời Diên đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn ông ta: “Nhà sản xuất Lương, tôi tới để thử vai.”
Nụ cười của Lương Hồng Dật biến mất, ông ta nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm: “Tôi cũng không nói là không cho cô thử vai mà. Cô ngồi xuống trước đã, chuyện phim ảnh từ từ rồi nói.”
Thời Diên vẫn đứng im không nhúc nhích.
Lương Hồng Dật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy, chỉ có thể lấy lui làm tiến: “Thế này đi, cô uống ly rượu này, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi gặp đạo diễn Khâu.”
Chất lỏng trong suốt trượt vào thành ly và được đưa đến trước mặt Thời Diên.
Lương Hồng Dật lại làm như tận tình khuyên bảo cô: “Chắc hẳn cô cũng có nghe qua về tính tình của đạo diễn Khâu rồi nhỉ, nếu ông ta không thích ai đó, mà người đó lại còn muốn đóng phim của ông ta thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Huống hồ…”
Huống hồ, có lẽ ngày mai cô sẽ hoàn toàn bị cấm sóng.
Sắc mặt của Thời Diên dần tái nhợt, cô nhìn chằm chằm vào ly rượu, móng tay cắm thật sâu vào da thịt, đâm vào da thịt cô lúc nào cũng không hay.
Đủ loại ánh mắt đổ dồn lên người cô, tất cả mọi người đều đang chờ xem trò vui của cô.
Chờ xem nữ thần ngày xưa lạnh lùng của giới giải trí sẽ khom lưng ra sao.
Chứng kiến bông hoa trên đầu cành rơi xuống vũng bùn luôn là cảnh mà khán giả yêu thích nhất.
Cánh môi bị cắn tới mức bật máu, vị rỉ sắt nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, cuối cùng Thời Diên cũng từ từ ngẩng đầu.
Khóe môi cô giật giật, vừa định mở miệng nói gì đó thì một giọng nói vang lên sau lưng.
Tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ vang lên từ phía sau, kèm theo đó là giọng nam trầm thấp lạnh lùng khiến người ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.
“Giám đốc Lương, tâm trạng không tồi nhỉ.”