Thích nghiện

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Thời Diên run lên.
 
Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh, đôi mi cánh bướm rung lên khe khẽ.
 
"Bùi Kỵ... Em đã nói rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, tuy giọng điệu vô cùng dịu dàng nhưng lời nói ra lại là những lời vô tình nhất.
 
"Giữa chúng ta đã không có bất kì quan hệ gì."
 
Chỉ một câu này thôi cũng có thể dễ dàng đập tan mọi lớp ngụy trang trong mắt Bùi Kỵ.
 
Đôi mắt anh u ám và nặng trĩu nhưng cảm xúc dày đặc như mực trong đó rơi xuống đôi môi đỏ tươi căng mọng của cô.
 
Hơi thở của Bùi Kỵ trở nên nặng nề hơn, anh khàn giọng hỏi cô: "Tại sao anh ta có thể còn anh thì không."
 
Khóe mắt anh hơi đỏ lên, giờ đây, đôi mắt ngang ngược hằng ngày cụp xuống, lộ ra thứ không nên xuất hiện ở trên người anh...
 
Hèn mọn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim Thời Diên chợt nhói lên.
 
Cô không dám nhìn anh nữa, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không trở nên khác lạ.
 
Cô cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn thoáng qua trong mắt.
 
"Bởi vì một số chuyện ngay từ đầu đã là sai."
 
Lời này vừa dứt, cảm xúc trong mắt Bùi Kỵ lập tức nổ tung, con mắt đen tràn ngập sự lạnh lẽo.
 
Hóa ra trong lòng cô, quá khứ giữa họ chỉ là một sai lầm.
 
Chỉ có anh là giống như một con chó khắp người đầy thương tích, chìm đắm trong quá khứ, đang vẫy đuôi cầu xin cô thương xót.
 
Hèn mọn làm sao, nực cười làm sao.
 
Anh cười khàn khàn, giọng điệu giễu cợt: "Anh quên mất, anh còn nợ em một mạng."
 
"Chà, lúc nào anh cũng là kẻ thấp kém cả."
 
Hô hấp của Thời Diên bỗng ngừng lại, hốc mắt cô đột nhiên đau nhức.
 
Cô mấp máy môi nhưng người đàn ông đã đứng dậy bỏ đi, không cho cô cơ hội nói.

 
Trong gian phòng lớn, nhiệt độ và hơi thở anh mang đến dần dần nguội lạnh, biến mất như chưa từng xuất hiện.
 
Thời Diên ngồi trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Cả đêm đó, Bùi Kỵ không xuất hiện nữa.
 
Cô cũng không chợp mắt cả một đêm.
 
Sáng sớm, xe của Tưởng Thanh đến.
 
Thời Diên thay quần áo trên người, trước khi lên xe, cô nhìn lại biệt thự phía sau.
 
Yên tĩnh như thể không có người.
 
Chiếc xe phóng đi.
 
Thời Diên không nhìn thấy, ở cửa sổ trên tầng hai của biệt thự, một bóng người cao lớn ẩn trong bóng tối, khắp người tỏa ra bầu không khí u ám.
 
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, tàn thuốc vương vãi dưới chân.
 
Sau khi nhìn cô rời đi, Bùi Kỵ quay trở lại phòng.
 
Chiếc váy cô mặc tối qua đã được gấp gọn gàng và đặt trên giường.
 
Bùi Kỵ bước tới, nhặt bộ quần áo lên, một mùi thơm thoang thoảng lập tức tỏa ra.
 
Đó là mùi của cô.
 
Dù chỉ ở lại một đêm nhưng dường như mùi hương có mặt ở khắp mọi nơi.
 
Bùi Kỵ tỏ vẻ lạnh lùng, định ném chiếc bộ đồ vào thùng rác nhưng rồi lại dừng lại.
 
Sau một hồi đắn đo, bộ đồ đã được treo trở lại chính giữa tủ một cách ngay ngắn.
 
Tám giờ sáng.
 
Chu Cảnh Lâm xuất hiện đúng giờ ở tầng một của biệt thự, tay cầm một chiếc máy tính bảng, chuẩn bị báo cáo hành trình.
 
Khi Bùi Kỵ đi xuống lầu, Chu Cảnh Lâm tinh ý nhận thấy đôi mắt đỏ ngầu của Bùi Kỵ.
 
Tối qua, Thời Diên đã qua đêm ở đây... nhưng tại sao khuôn mặt của người đàn ông này lại giống như...
 
Không thỏa mãn.

 
Chu Cảnh Lâm ho nhẹ một tiếng, không dám nghĩ thêm nữa, đưa máy tính bảng ra: “Giám đốc Bùi, đây là những hotsearsh trên Weibo sáng sớm nay.”
 
Bùi Kỵ vừa thắt cà vạt đi ra ngoài, vừa liếc nhìn màn hình.
 
“Thời Diên gặp gỡ người đàn ông bí mật ở bãi gửi xe”
 
“Nghi ngờ lộ diện tình yêu mới của Thời Diên”
 
“Thời Diên và giám đốc Dự Tinh”
 
Trong bức ảnh là một người đàn ông đang đỡ một người phụ nữ vào xe với tư thế cực kỳ mập mờ, chỉ chụp được lưng của Bùi Kỵ nhưng khuôn mặt của Thời Diên thì rất rõ ràng.
 
Hai người có khí chất cực kỳ không hợp nhưng khi ở cùng nhau lại vừa mắt một cách kì lạ.
 
Cảnh tượng phần bình luận lại càng kì lạ hơn.
 
"Mẹ kiếp, vai rộng eo thon, chân dài muốn hết cái màn hình, thích quá đi mất..."
 
"Anh chàng đẹp trai này là ngôi sao nam hay người mẫu nào, trong vòng một phút giao nộp hết thông tin của anh ấy ra, tôi muốn đu idol!"
 
"Lầu trên mặc quần vào đi. Nhưng đúng là trong showbiz lâu rồi chưa thấy ai có khí chất như vậy."
 
“Nghĩ lại thì chẳng phải mọi người nói Thời Diên và tổng giám đốc giải trí Dự Tinh có quan hệ sao?"
 
"Không thể nào, chẳng phải giám đốc Dự Tinh đã từng bị chụp hình rồi sao? Mặc dù trông cũng đẹp trai nhưng rõ ràng không phải là loại trai đẹp vừa ngầu vừa hoang dã như trong ảnh."
 
"Tôi lại thích người này hơn! Thư ký đâu, mau tìm ra người này cho tôi!"
 
"Nhưng hai người trong ảnh hợp nhau thật đấy... Muốn ship quá, cứu, sao tư thế này gợi cảm quá vậy!"
 
"Tôi đồng ý với lầu trên, tôi muốn trở thành fan couple..."
 
Lông mày Bùi Kỵ hơi nhíu lại, sắc mặt có phần nghiêm nghị, nặng nề hiếm thấy.
 
Lần trước, thị trường chứng khoán biến động suýt tổn thất hàng tỷ đồng, Chu Cảnh Lâm cũng không thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy.
 
Chu Cảnh Lâm cũng trở nên căng thẳng, tưởng rằng lại bị mắng một trận, ai ngờ giây sau đã nghe thấy anh trầm giọng hỏi: "Ship couple nghĩa là gì?"
 
Có lẽ là do tối hôm qua hút quá nhiều thuốc, giọng khàn hơn so với bình thường, trầm thấp và đầy từ tính, giọng điệu cũng cực kỳ nghiêm túc.
 

Nghe được câu này, Chu Cảnh Lâm suýt chút nữa đánh rơi máy tính bảng trong tay.
 
Câu hỏi kiểu này thốt ra từ miệng của người suốt ngày chỉ quản lý những dự án hàng chục tỷ khiến người khác không khỏi sửng sốt.
 
Đặc biệt người này lại là Bùi Kỵ.
 
...
 
Chu Cảnh Lâm suy nghĩ kỹ một lát rồi mới đưa ra câu trả lời chính thức: "Ờm... nghĩa là fan rất thích và ủng hộ một cặp đôi, đồng thời sẽ có một số hành vi như sưu tầm tư liệu về các cặp đôi khi họ ở cùng nhau như phim ảnh, đồ vật,..."
 
Bùi Kỵ nhướng mày, không nói gì.
 
Cảm thấy vẻ mặt của người đàn ông có vẻ dễ chịu hơn, Chu Cảnh Lâm thận trọng nói: “Có cần thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng gỡ bỏ không ạ?”
 
Thông thường, tất cả các tin tức hoặc hình ảnh về Bùi Kỵ sẽ bị gỡ xuống ngay lập tức, nếu vào đúng lúc tâm trạng Bùi Kỵ không tốt thì các tay săn ảnh cũng sẽ phải hứng chịu hậu quả theo.
 
Tuy nhiên, lần này, giọng điệu của Bùi Kỵ lại không lạnh lùng như trước, hiếm khi có chút ôn hòa.
 
"Xóa cái cuối cùng đi nhưng cái khác giữ lại."
 
"Vâng, giám đốc Bùi."
 
Trả lời xong, Chu Cảnh Lâm lướt ngón tay tìm xem hot search mà Bùi Kỵ muốn xóa là gì.
 
“Thời Tinh và giám đốc Dự Tinh”
 
...
 
Lúc này, trên xe chuyên dụng.
 
Tưởng Thanh sợ hãi quan sát bầu không khí trong xe, nhìn hết Lạc Thanh Y đến Thời Diên, nhỏ giọng nói với Thời Diên: "Em xin lỗi, chị Thời Diên..."
 
Rõ ràng Thời Diên đã bảo cô ấy bí mật đến đón nhưng vẫn vô tình để Lạc Thanh Y phát hiện ra.
 
Lạc Thanh Y đi theo, sắc mặt rõ ràng là rất xấu.
 
Thời Diên mỉm cười trấn an cô ấy: “Không sao, em xuống xe đi mua chút đồ ăn sáng đi.”
 
“Vâng ạ.” Nghe vậy, Tưởng Thanh vội vàng xuống xe.
 
Tài xế cũng đi theo, trong xe chỉ còn lại Thời Diên và Lạc Thanh Y.
 
Lạc Thanh Y đưa điện thoại cho cô với vẻ mặt mệt mỏi: "Em xem hot search đi. Sáng sớm nay Mạc Thanh Bình gọi cho chị, nếu không chị cũng không phát hiện ra đêm em không về nhà.”
 
Thời Diên cầm điện thoại, lướt xem một lượt, vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ.
 
“Lần này khỏi giấu chị rồi chứ?” Lạc Thanh Y nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi: “Thật sự là anh ta sao?”
 
Thời Diên không nói gì.
 
Lạc Thanh Y biết rằng đây nghĩa là mặc nhận nhưng vẫn không dám tin: "Bùi Kỵ... anh ta đã trở lại ư?"

 
"Ừm."
 
Nghe được câu khẳng định của cô, Lạc Thanh Y hít một hơi lạnh: "Vậy hai người..."
 
Cuối cùng Thời Diên cũng ngước mắt nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Không phải như chị nghĩ đâu."
 
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
 
Lạc Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng nhìn cô: "Thời Diên, tốt nhất là em nên tránh xa anh ta ra... em nghĩ mà xem, em đã vì anh ta mà..."
 
Thời Diên nhẹ giọng ngắt lời cô ấy: "Em biết."
 
Cô biết rõ hơn ai hết rằng họ không phù hợp.
 
Thấy bầu không khí nặng nề, Thời Diên mỉm cười: "Chị yên tâm, trong lòng em tự có tính toán. Anh ấy là nhà đầu tư của "Chìm Đắm", sau này chắc khó tránh khỏi gặp mặt nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
 
Lạc Thanh Y còn chưa kịp nói, Thời Diên đã tiếp lời: "Em có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, buổi chiều còn phải thử vai nữa."
 
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, Lạc Thanh Y đành phải nuốt những gì chưa nói hết xuống.
 
Sau khi Thời Diên nhắm mắt lại, Lạc Thanh Y xuống xe, nhìn thấy Tưởng Thanh chạy đến với một chiếc túi Starbucks.
 
Lạc Thanh Y ngăn lại cô, day day trán: "Em ấy ngủ rồi, em ăn trước đi."
 
"Hả..." Tưởng Thanh nhìn vào trong xe, muốn hỏi nhưng lại không dám.
 
Cuối cùng, sự tò mò đã chiến thắng tất cả, Tưởng Thanh dè dặt hỏi: "Chị Lạc, người đàn ông trên hotsearch... thích chị Thời Diên sao?"
 
Lạc Thanh Y nhìn vào ánh mặt cách đó không xa, lắc đầu: "Chị không biết."
 
Lời Lạc Thanh Y nói sự thật.
 
Hai người bọn họ... đã trải qua rất nhiều chuyện, là yêu hay là hận, người khác làm sao có thể nói rõ ràng được.
 
"Vậy bọn họ..."
 
Cô còn chưa nói xong, Lạc Thanh Y đã kiên quyết cắt đứt lời cô ấy: "Không thể nào."
 
Thấy cô ấy kiên quyết như vậy, Tưởng Thanh có hơi khó hiểu.
 
Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Thanh Y mới nhìn cô ấy, khẽ thở dài, vẻ mặt nặng nề hơn bao giờ hết.
 
"Giữa họ cách nhau một mạng người."






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận