Thích nghiện

Lúc Thời Diên xuống máy bay tới bệnh viện, đêm đã khuya.
 
Hành lang ngoài phòng bệnh VIP bệnh viện im ắng, trong không khí đầy mùi nước khử trùng, hít vào trong phổi đều là lạnh lẽo.
 
Ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thời Diên cách tấm kính ngơ ngác nhìn cụ già đeo ống thở trên giường bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bà nội đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, có lẽ ngày mai mới có thể tỉnh lại, đừng lo lắng.”
 
Bỗng nhiên chóp mũi cô chua xót, giọng nói không tự chủ trở nên nức nở: “Lúc trước rõ ràng còn khỏe, sao bỗng nhiên lại trở nên nghiêm trọng…”
 
Quý Vân Sênh cụp mắt xuống, che giấu ánh sáng đen tối trong đáy mắt, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Bà nội lớn tuổi rồi, trước đó lại phẫu thuật lớn như vậy, tình trạng sức khỏe không ổn định cũng rất bình thường.”
 
Ngừng một lát, anh ta lại dịu giọng khuyên cô: “Được rồi, cũng đã muộn rồi, em ngủ một lát đi, anh ở lại trông bà nội là được.”
 
Thời Diên không rời mắt khỏi giường bệnh, cô lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Tôi không buồn ngủ, tôi sẽ ở lại đây đợi bà nội tỉnh lại.”
 
Mặc dù Thời Diên mềm mại và dễ mềm lòng nhưng lúc bướng lên thì ai cũng không khuyên được.
 
Thấy cô kiên trì chờ đợi, Quý Vân Sênh cũng không khuyên cô nữa, sai người mang chăn tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Băng ghế bệnh viện lạnh lẽo, Thời Diên ngây người ngồi đó, đầu óc suy nghĩ rối bồi.
 
Những cảm xúc tự trách, áy náy đều dâng trào, không biết qua bao lâu, cô mê man ngủ thiếp đi trên ghế.
 
Hình ảnh chân thật mà rối loạn.
 
Cảnh tượng đầu tiên cũng ở trong bệnh viện.
 
Lúc đó bà nội còn đứng bên cạnh cô, nắm tay cô.
 
Hai bóng người một già một trẻ nhìn máy đo nhịp tim trong phòng chăm sóc đặc biệt, đột nhiên một tiếng đinh tai nhức óc truyền ra, bóng người máu trắng đẩy các loại dụng cụ ra vào.
 
Cuối cùng người nằm trên giường vẫn được phủ lên một tấm vải trắng.
 
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng vật nặng bên cạnh rơi xuống.
 
Cánh tay vừa nãy còn đang nắm chặt cô kia bỗng nhiên thả lỏng ra.
 
Bà nội té xỉu rồi.
 
Cô ngơ ngắn nhìn y tá mang bà nội đi, trong nháy mắt hoảng hốt, cô lại đi đến một nơi khác.
 
Cửa cục cảnh sát.
 
Đêm đó mưa rào xối xả, rất nhiều người cầm dù vây quanh ở đó.
 
Bọn họ vây quanh một người ở giữa, khóc lóc chửi rủa, bắt anh đền mạng.
 
Mưa to làm mơ hồ tầm mắt trước mắt cô, bị người ta xô đẩy lôi kéo, cuối cùng quỳ thẳng xuống mặt đất. Anh quỳ nhưng lưng vẫn thẳng đến mức cứng ngắc.
 
Cô sốt ruột đến mức khóc lên, cô muốn xông qua kéo anh nói cho anh đừng quỳ.
 
Nhưng bức tường người ngăn cản trước mặt cô, cô không qua được.
 
Thời Diên ngồi co ro trên mặt đất, không biết bao lâu, đột nhiên tất cả chướng ngại chắn trước mặt cô đều biến mất.
 
Không ai ngăn cản cô nữa, cô cuối cùng có thể đi tìm anh.
 
Cô lảo đảo đứng dậy, bỗng nhiên một giọng nói hùng hậu quen thuộc vang lên sau lưng cô.
 
“Diên Diên, đừng đi.”

 
Cô kinh ngạc xoay người, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở phía sau, nắm giữ gương mặt giống mình đến bảy phần, là cha của cô.
 
Ông mỉm cười vẫy tay với cô, dáng vẻ giống như ký ức xa xưa.
 
Quá chân thực, khiến cho cô thậm chí không nhận rõ hình ảnh trước mắt rốt cuộc là mơ hay thật.
 
“Thời Diên… Thời Diên…”
 
Bên tai truyền đến từng tiếng gọi, cứng rắn kéo Thời Diên từ trong giấc mơ vặn vẹo về hiện thực.
 
Thời Diên từ từ mở mắt, đập vào mắt là trần nhà tuyết trắng.
 
Cô hoảng hốt một lát, mới nhìn thấy bình thuốc nước treo bên cạnh.
 
Chất lỏng lạnh lẽo theo ống truyền dịch tiến vào mạch máu, đâm vào khiến ý thức của Thời Diên hoàn toàn trở lại.
 
Thấy cô tỉnh, Quý Vân Sênh cuối cùng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng nói: “Quá tốt rồi, em cuối cùng tỉnh rồi.”
 
Thời Diên nhếch môi, chỉ cảm thấy trong cổ họng như có lưỡi dao cắt qua.
 
Cô khàn giọng: “Vừa nãy tôi… đang ngủ sao?”
 
Quý Vân Sênh khẽ thở dài: “Em bị sốt, 39 độ. Vừa nãy té xỉu bên ngoài.”
 
Bị sốt à.
 
Khó trách Thời Diên cảm thấy lúc này hơi thở mình thở ra nóng như vậy.
 
Ngay sau đó Quý Vân Sênh sờ lên trán cô thăm dò độ nóng một chút.
 
“Cũng còn may, bây giờ đã hạ sốt rồi.”
 
Động tác này có hơi thân thiết, Thời Diên theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
 
“Bà nội tỉnh chưa?”
 
Nhận thấy cô kháng cự theo tiềm thức, ánh mắt Quý Vân Sênh tối sầm, rất nhanh che giấu đi.
 
Anh ta gật đầu, lại ngăn cản cô nói: “Vừa mới tỉnh táo, em truyền dịch xong rồi qua. Bây giờ sắc mặt em quá tiều tụy, bà nội nhìn thấy em như vậy có thể lo lắng.”
 
Câu cuối cùng thành công ngăn động tác tiếp theo của Thời Diên lại.
 
Tuy rằng cô sốt ruột muốn thăm bà nội nhưng không muốn để cụ già lại lo lắng cho cô.
 
Thế là Thời Diên đành phải kiên nhẫn chờ thuốc nước trong ống truyền dịch trôi hết trước, sau đó tới phòng vệ sinh dùng nước sạch rửa mặt.
 
Trong gương, sắc mặt cô tái nhợt, trang điểm trang nhã ban ngày đã sớm trôi hết. Đôi mắt hạnh được bao phủ bởi tơ máu, mắt cũng hơi sưng lên, khí sắc cũng tiều tụy đến kỳ lạ.
 
Thời Diên chỉ có thể hỏi y tá mượn túi chườm nước đá, để cho mắt nhìn không sưng như mới vừa khóc rồi mới đi vào phòng bệnh.
 
Trên giường bệnh, ống thở đã tạm thời bị tháo xuống.
 
Nhìn cụ già gầy như que củi trên giường, Thời Diên chậm rãi đi qua, nhẹ giọng gọi: “Bà nội.”
 
Bà cụ ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt mơ hồ: “Cô là ai?”
 
Vừa hỏi câu này, Thời Diên lập tức biết bà nội không còn nhớ rõ nữa.
 
Từ sau năm tra ra được bệnh, trí nhớ bà cụ càng ngày càng kém, bà bị bệnh Alzheimer.
 
Thậm chí đôi khi ngay cả mặt người ta cũng không nhớ, ký ức rối loạn, còn chơi với đồ chơi giống như một đứa trẻ.
 

Khóe mắt Thời Diên cay cay, chỉ có thể cắn môi kìm nén.
 
Cô khó khăn cười miễn cưỡng: “Bà nội, cháu là Diên Diên.”
 
Bà cụ lại nhìn chằm chằm gương mặt cô quan sát tỉ mỉ một lát, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, như bừng tỉnh hiểu ra: “À Diên Diên… Là Diên Diên của bà nội, bà nội nhớ ra rồi.”
 
Bà cụ cười ha ha vươn tay ra với cô, nụ cười vẫn hiền lành như trước: “Cục cưng Diên Diên của bà sao lại gầy rồi, gương mặt nhỏ nhắn hình như nhọn hơn lần trước.”
 
Thời Diên nắm chặt cánh tay giống như cây khô kia, cố gắng cười: “Bởi vì phải lên hình, không thể quá mập, cho nên giảm béo rồi.”
 
Bà cụ nhíu màu, không đồng ý nói: “Con gái giảm béo gì, lại không mập, Diên Diên sao cũng đẹp, ai cũng không so được.”
 
Dứt lời, khóe mắt Thời Diên lại cay.
 
Cho dù cô thế nào, trong mắt người nhà mãi mãi tốt đẹp như vậy.
 
Bà cụ âu yếm vỗ tay cô, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn ra phía sau cô, nghi ngờ nói: “Diên Diên, A Kỵ đâu? Hôm nay tan học nó không qua cùng cháu sao?”
 
Thời Diên giật mình một cái, cô lập tức phản ứng lại, bà nội đây là nhớ nhầm rồi.
 
Cô cụp mắt xuống, che giấu ảm đạm trong đáy mắt, vừa rót nước vừa trả lời: “Anh ấy… Anh ấy hôm nay không giao bài tập, giáo viên phạt anh ấy sau khi tan học quét phòng học, vì vậy không đến.”
 
“À… Như vậy à.. Vậy…” Bà cụ làm như đang vắt hết óc suy nghĩ tên, lẩm bẩm một hồi lâu nhưng cũng không nhớ ra: “Cậu ta có tới không?”
 
Thời Diên không rõ: “Bà nói ai?”
 
Lúc này đúng lúc bảo mẫu Trần Nguyệt Hương đẩy cửa tiến vào, nghe thấy Thời Diên hỏi bèn trả lời giúp: “Là y tá trẻ trong bệnh viện, hình như là người tình nguyện từ đại học nào tới.”
 
“Năm đó khi bà cụ nằm viện, sinh viên khoa y kia có lẽ một hai tháng tới một lần, ngược lại không quá quen thuộc với những người trong bệnh viện, mỗi lần tới đều đeo khẩu trang, nói trên mặt mình bị thương, sợ hù dọa người ta, có điều mặt mũi ngược lại khá xinh đẹp.”
 
Nói xong, Trần Nguyệt Hương lại than thở: “Những thứ trên bàn kia đều là thằng nhóc đó làm, người có thể kiên nhẫn, tính khí cũng rất mạnh mẽ. Có mấy lần người già người ta lên giường tốn sức, đều là cậu ta ôm người lên, rất biết chăm sóc người khác.”
 
“Sinh viên tình nguyện…”
 
Thời Diên suy xét một lát, ánh mắt rơi xuống đống đồ chơi nhỏ bằng gỗ trên tủ đầu giường.
 
Chắc là cô cả nghĩ quá rồi.
 
Có lẽ là vì Thời Diên đến chăm sóc, tình trạng sức khỏe của bà cụ rất nhanh chuyển biến tốt đẹp. Mà vì công ty có việc gấp, Quý Vân Sênh ở chưa tới hai ngày đã phải đi về trước.
 
Ở trong bệnh viện hai ngày, Thời Diên đã đích thân gọi điện cho Khâu Duệ để xin lỗi, vốn cho rằng bộ phim “Chìm Đắm” này đã không còn tin tức, lại không ngờ Khâu Duệ nói cho cô biết vai Ninh Ý Tri này đã là của cô rồi.
 
Vấn đề duy nhất chính là năm ngày sau đoàn làm phim sẽ khai máy, cô phải nhanh chóng trở về.
 
Nhưng sức khỏe của bà nội bên này vừa chuyển biến tốt đẹp, Thời Diên lại không nỡ rời khỏi nhanh như vậy.
 
Tình trạng sức khỏe của bà cụ không tốt, không có cách cùng cô vất vả tới thành phố Bắc dưỡng bệnh.
 
Trong lúc nhất thời, Thời Diên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
 
Chiều hôm đó, thời tiết ấm hơn, tia nắng ấm áp chiếu vào trong phòng bệnh, chiếu vào trên giường tuyết trắng.
 
Lúc Thời Diên cầm nước ấm đi vào, bà cụ đang đan áo len trên giường.
 
Có lẽ bởi vì hai ngày nay sức khỏe bà cụ tốt hơn một chút, ý thức cũng rất tỉnh táo, tình huống không nhận ra người ta cũng ít.
 
Thấy cô trở về, bà cụ để đồ may vá trong xuống, bỗng hơi sầu não: “Diên Diên, có phải cháu còn có việc chưa xong không? Bận thì trở về đi, bà nội ở đây có người chăm sóc, không cần cháu lo lắng.”
 
“Không sao bà nội, cháu ở bên bà thêm hai ngày nữa.”

 
“Cháu trở về đi, đúng lúc bà nội có chuyện muốn nói với cháu.”
 
Bà cụ tìm tòi dưới gối đấu nửa ngày, lấy ra một tờ giấy nhỏ nhăn nhúm đưa cô, viết mỗi dãy số.
 
“Cái này là bà nhận được của dì Lưu gặp được dưới lầu bệnh viện lúc trước. Người tốt, cũng nhiệt tình, lần trước gặp mặt cháu nên rất thích cháu. Cô ấy nói con trai cô ấy cũng vừa khéo ở thành phố Bắc…”
 
Nói tới đây, Thời Diên đương nhiên hiểu ý của bà cụ.
 
Đây là muốn sắp xếp cho cô làm thân.
 
Cô lập tức dở khóc dở cười: “Bà nội, cháu…”
 
“Ui da, bà nội từng gặp thằng nhóc kia một lần. Rất đẹp trai, làm cảnh sát, tuy rằng công việc không ổn định lắm nhưng người trông cũng kiên định tốt bụng. Một mình cháu ở bên ngoài bà nội không yên tâm. Mặc dù đứa trẻ Vân Sênh này cũng được nhưng cháu không thích cũng không thể cưỡng cầu.”
 
Bà cụ vừa nói vừa nhét tờ giấy nhỏ vào tay cô: “Đúng lúc hai cháu đều ở thành phố Bắc, có rảnh cháu cứ đi gặp, lỡ như cháu thích thì sao, đúng không?”
 
“Đây là số wechat, cháu thêm vào trước.”
 
Bà cụ vốn bị bệnh, Thời Diên chỉ có thể theo ý bà ấy trước, lấy điện thoại ra thêm số wechat vào.
 
Thời Diên vốn muốn lễ phép gửi tên qua nhưng lại sợ lỡ như người ta trực tiếp từ chối, bà nội còn nhìn bên cạnh, sợ rằng sẽ không vui.
 
Thế là cô đành phải chỉnh sửa tin nhắn wechat trước, ít nhất đối phó bà nội trước, đợi đến lúc gặp mặt lại xin lỗi thuyết minh tình huống với người ta.
 
Tốc độ bên kia trả lời rất nhanh, bảo ngày mai có thời gian.
 
Bà nội còn nhìn bên cạnh, Thời Diên đã có cảm giác cưỡi lên lưng cọp thì khó xuống, đành phải kiên trì hẹn thời gian địa điểm trước.
 
Thấy vậy, bà cụ rốt cuộc vui vẻ: “Quá tốt rồi. Ngày mai cháu chuẩn bị trở về đi Diên Diên, chỗ này của bà có dì Trần của cháu chăm sóc rồi, không cần cháu lo lắng. Đợi lúc gặp thằng nhóc kia rồi, nhớ chụp mấy tấm gửi qua cho bà nội nhé.”
 
“Được.”
 
Đêm đó sau khi dặn dò bảo mẫu xong, Thời Diên đã bị thúc giục khởi hành trở về thành phố Bắc.
 
Sau khi đáp xuống, Thời Diên mới ra khỏi sân bay đã bị đông cứng hắt hơi một cái.
 
Không biết có phải vì mấy ngày nay chạy tới chạy lui hay không, bệnh cảm của cô không những không thuyên giảm mà còn nặng hơn.
 
Hôm nay Lạc Thanh Y tự mình lái xe đón cô, đợi Thời Diên lên xe, Lạc Thanh Y lập tức chỉnh điều hòa trong xe lên cao một chút.
 
Lạc Thanh Y vừa lái xe vừa liếc nhìn sắc mặt Thời Diên, lo lắng nói: “Bệnh cảm thế nào rồi, khá hơn chưa? Ngày mai có thể còn phải tới đoàn làm phim ký hợp đồng, chụp ảnh tạo hình, có thể chống đỡ được không?”
 
Thời Diên gật đầu, an ủi cô ấy: “Không sao, cảm vặt mà thôi.”
 
Lạc Thanh Y hiển nhiên không tin cô lắm, nghĩ linh tinh nói: “Trước đó em rất ít bị bệnh, chị lo lần này sẽ đột nhiên phát bệnh cùng lúc… Không được thì chị liên lạc đạo diễn, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày nhé.”
 
Thời Diên dựa vào chỗ ngồi, giọng nói vô cùng nhẹ, lộ ra mấy phần ốm yếu.
 
“Không cần, đừng chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim vì em.”
 
Nếu không lại cho người khác mượn cớ lên án, lại có thêm hotsearch.
 
Lạc Thanh Y cũng nghĩ đến tầng này rồi, đành phải từ bỏ suy nghĩ xin nghỉ trong đầu trước.
 
“Đúng rồi, cùng Bùi…” Lạc Thanh Y ngừng lại, không được tự nhiên sửa miệng: “Những hotsearch kia của tổng giám đốc Bùi đã bị gỡ xuống rồi. Hai ngày nữa lại dùng weibo đăng tấm ảnh tiến vào đoàn, lực chú ý của fan sẽ trở lại.”
 
Thời Diên nhắm hai mắt ừ một tiếng, không nhìn ra tâm trạng gì.
 
Dưới ánh hoàng hôn, dòng xe cô chậm rãi chạy, trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, khiến người ta từ từ thả lỏng.
 
Thời Diên đột nhiên hỏi: “Ngày mai chụp ảnh tạo hình xong thì không còn lịch trình gì nữa nhỉ?”
 
Lạc Thanh Y gật đầu, miễn cưỡng phân tâm hỏi cô: “Không còn, sao, em có chuyện gì sao?”
 
Giọng điệu của Thời Diên rất nhẹ, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường.
 
“Ừ, phải đi xem mắt.”
 
Chiều hôm sau, cao ốc tổng bộ tập đoàn Bùi thị.
 
Ngoài phòng họp, Chu Cảnh Lâm đang cầm điện thoại lo lắng đi qua đi lại.

 
Sau khi casting “Chìm Đắm” kết thúc mấy ngày, Bùi Kỵ gần như mỗi ngày đều ở trong công ty.
 
Làm việc, mở họp không ngày không đêm.
 
Mấy ngày nay khí áp công ty thấp đến mức kinh người, có thể nói là người nào cũng cảm thấy bất an.
 
Người sáng suốt cũng nhìn ra được tâm trạng Bùi Kỵ gần đây rất khác thường. Vốn dĩ Bùi Kỵ dạy bảo người ta đã không nể mặt mũi rồi, gần đây chỉ cần có người xảy ra sai sót trong công việc, cho dù là lãnh đạo cấp cao của công ty, trước đó có lẽ chỉ bị chửi một trận rồi đền tiền thưởng ba tháng, bây giờ trực tiếp cuốn gói đi luôn.
 
Chu Cảnh Lâm cũng căng thẳng và tập trung tinh thần hoàn toàn đối phó công việc, bận rộn đến mức trời tối đen, đến nỗi tin tức tối hôm qua Thời Diên trở về thành phố Bắc cũng chưa kịp thông báo.
 
Chu Cảnh Lâm biết tính khí Bùi Kỵ đột nhiên trở nên khác thường chắc chắn có liên quan tới ngày Thời Diên bỗng rời khỏi trường quay.
 
Mà trước mắt còn chưa qua mấy ngày, anh ta cũng không dám xác định Bùi Kỵ rốt cuộc đã hết giận chưa, lỡ như anh ta tự chủ trương báo cáo tin tức Thời Diên trở về đi, rất có thể ngày mai anh ta sẽ là người được phân công tới chi nhánh Myanmar.
 
Hai người giận dỗi nhưng nhân viên văn phòng cấp thấp nhất như bọn họ lại gặp nạn.
 
Sau khi rối rắm một lát, Chu Cảnh Lâm vẫn quyết định gọi điện cho người đại diện của Thời Diên trước, thăm dò thái độ của Thời Diên rồi hẵng nói.
 
Rất nhanh giọng nói lễ phép dễ nghe của phụ nữ từ đầu kia truyền tới.
 
“Chào anh, ai vậy?”
 
“Chào cô Lạc, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị, Chu Cảnh Lâm,”
 
Nếu như vừa nãy giọng điệu của Lạc Thanh Y khá lịch sự, sau khi nghe được hai chữ Bùi thị, hiển nhiên trở nên không còn kiên nhẫn nữa.
 
“Có chuyện gì sao?”
 
Thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc mấy năm qua, Chu Cảnh Lâm cũng là lần đầu tiên bị người ta công khai không ưa như vậy.
 
Anh ta khẽ ho một tiếng che giấu khó xử, tìm đại lý do: “Là như vầy, về bộ phim ấy, tổng giám đốc Bùi chúng tôi còn có một vài vấn đề chi tiết muốn bàn với cô Thời, muốn xem thử hôm nay cô Thời có thời gian hay không?”
 
Lạc Thanh Y đương nhiên cũng biết đây chính là mượn cớ, từ chối rất thẳng thắng: “Xin lỗi, Diên Diên nhà chúng tôi không rảnh. Có chuyện có thể trực tiếp nói với tôi.”
 
Lạc Thanh Y đầu bên kia dứt khoát nói thẳng: “Ngoài ra, làm phiền anh chuyển cáo cho tổng giám đốc Bùi các anh, không có việc gì xin đừng quấy rầy nghệ sĩ nhà chúng tôi.”
 
Cô ấy còn cố ý thuận tiện nhấn mạnh hai chữ “quấy rầy”.
 
Chu Cảnh Lâm: “…”
 
“Buổi chiều em ấy còn phải đi xem mắt. Cảm ơn.”
 
“Tít” một tiếng, điện thoại bị vô tình cắt đứt.
 
Ngay lúc Chu Cảnh Lâm còn chưa nghĩ ra phải uyển chuyển nói tin tức xem mắt này đi cho Bùi Kỵ thế nào, cửa phòng họp đã mở ra, đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
 
Thân hình người đàn ông dẫn đầu cao ngất, đôi chân dài được quần tây cắt may rõ ràng gọn gàng bao lấy, cả người tỏa ra hơi thở sắc bén, hơi thở tàn bạo bộc phát khiến người ta không dám tới gần theo bản năng.
 
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, không có cà vạt, cổ áo tùy tiện, để lộ xương quai xanh lạnh lẽo, trông vô cùng kiêu căng.
 
Nhân viên trong hành lang rối rít cúi đầu tránh sang hai bên, nhường ra một lối đi.
 
Chu Cảnh Lâm nhanh như chớp theo sau, trong đầu chỉ nghĩ lát nữa sau khi Bùi Kỵ biết tin tức Thời Diên muốn đi xem mắt sẽ ra sao, cũng đã nghĩ từ bỏ bát cơm này rồi.
 
“Tổng giám đốc Bùi… Có chuyện…”
 
Lời còn chưa dứt đã bị Bùi Kỵ lạnh lùng ngắt lời: “Anh cũng bị đám lão già trong kia lây bệnh rồi? Nửa ngày không phun ra được câu nào?”
 
Chu Cảnh Lâm đành phải kiên trì nói thêm: “Là cô Thời, tối hôm qua đã trở lại thành phố Bắc rồi.”
 
Vừa nói xong, bước chân của người phía trước âm thầm khựng lại, rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.
 
Ngay sau đó Bùi Kỵ cười lạnh một tiếng: “Anh là trợ lý của cô ấy hay là trợ lý của tôi?”
 
Bước chân người trước mặt bỗng ngừng lại.
 
Cho dù Chu Cảnh Lâm ở sau lưng anh thì cũng có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ như mưa rền gió cuốn kia đánh úp lại, vẻ ngụy trang giống như không có việc gì đã hoàn toàn bị xé rách.
 
Môi mỏng người đàn ông khẽ mở, âm u nặn ra hai chữ.
 
“Xem… mắt?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận