Thích nghiện

Bùi Kỵ nói đúng.

Thời Diên không phủ nhận, nơi sâu nhất trong lòng, coi cũng cảm thấy
Bùi Kỵ sẽ không tổn thương cô.

Cho dù cô từng làm những chuyện quá đáng với anh.

Nhưng bây giờ, cô đột nhiên bắt đầu không xác định được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì ánh mắt Bùi Kỵ bây giờ...

Quả thật có tính chiếm hữu quá.

Như một con thú hoang phát điên, giây sau sẽ nuốt cô vào bụng.

Hồi lâu, cô mở miệng, có hơi không biết giải thích thế nào, chỉ bật ra một câu.

"Em và sĩ quan Giang không phải như anh nghĩ đâu..."

Sự thù địch trong đôi mắt anh lại vì ánh mắt cô lộ ra vẻ lo lắng mà kìm chế thu lại.

Giọng Bùi Kỵ khàn khàn, hơi ác liệt hỏi: "Quý Vân Sênh biết hôm nay em đến xem mắt với người khác không, sao, em chán anh ta rồi à?"

Thời Diên mở mắt ra, rõ ràng kháng cự trả lời câu hỏi này: "Đây là chuyện của em."

Hơi thở của anh ép sát lần nữa: "Em thích Quý Vân Sênh thật?"
Ánh mắt Thời Diên khẽ chớp, chỉ đành tỏ ra bình tĩnh: "Ừm."

Lời nói dối vụng về.

Tầm mắt Bùi Kỵ dời xuống dưới, rơi trên tay cô bất giác nắm lấy góc áo. Cho dù qua bao lâu thì thói quen khi nói dối tay cô thường căng thẳng nắm lấy góc áo vẫn không thay đổi.

Anh cong môi, nói chắc chắn: "Thời Diên, em đang nói dối."

"?"

Thời Diên ngây ra một lát, không biết anh làm sao phát hiện được, chỉ đành vội vàng phủ nhận: "Em không có..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa dứt lời, Thời Diên vô thức nhận ra phản ứng của mình quá kịch liệt, có chút lộ rồi.

Nhận được một đáp án ngoài dự đoán làm cảm xúc đậm như mực trong đáy mắt Bùi Kỵ đột nhiên nhạt đi, cả tính thù địch trên người cũng giảm đi mấy phần.

Yết hầu anh động đậy nhưng không chịu tha cho cô, ép cô nhìn vào mắt mình, hỏi từng câu từng chữ: "Thời Diên, em không thích anh ta đúng không?"

Môi Thời Diên gần như sắp bị cắn ra máu.

Từ trước giờ cô đều không biết nói dối, chỉ đành bất lực tránh né ánh mắt sắc bén của anh.

Rất nhanh, đôi môi mềm của cô đã rỉ máu.

Ánh mắt Bùi Kỵ đen lại, lòng xót xa, giơ tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu đó.

Anh nhỏ giọng nói: "Đừng cắn."

Anh không hỏi nữa là được.

Bùi Kỵ cảm thấy, ván này anh thua rồi.


Cục tức nén mấy ngày nay, hùng hổ đi đến đây, vốn định phạt cô, không cho cô cơ hội chà đạp mình nữa.

Nhưng thấy cô sợ thật, anh còn khó chịu hơn.

Bỏ đi, anh tự dâng đến cửa.

Ngón tay ấm nóng lau qua đôi môi cô tê dại như có một dòng điện. 
 
 

Thái độ của anh bất chợt dịu dàng khiến Thời Diên không biết làm sao.

So với anh trước đây, cô càng không đỡ nổi Bùi Kỵ bây giờ.

Thời Diên quay mặt đi, trên má in một đường đỏ.

Thời Diên không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ đành chuyển chủ đề: "Chuyện hôm đó anh muốn nói với em... Là gì."

"Huỷ hợp đồng với Dự Tinh, rời khỏi Quý Vân Sênh càng xa càng tốt."

Anh chăm chú nhìn cô: "Điều kiện Bùi thị có thể cho em còn nhiều hơn Dự Tinh gấp ngàn vạn lần."

Thời Diên sững người, không ngờ anh lại nói chuyện này.
 
Rất nhanh, cô cụp mắt, lặng lẽ nói: "Em sẽ không hủy hợp đồng.”

Chỉ nhẹ nhàng một câu lại khiến ánh mắt anh đen lại.

Bùi Kỵ cười lạnh một tiếng, mặt mày u ám: "Em có biết anh ta không phải thứ gì tốt..."

Thời Diên cắt ngang anh: "Việc này không quan trọng."

Quan trọng là, cô đang trả ơn.

Còn những việc này, không nên để anh biết.

Bùi Kỵ híp mắt, giọng nguy hiểm: "Vậy Giang Ngộ Bạch thì sao? Em thích kiểu như cậu ấy à?"

Thấy anh vẫn chưa bỏ qua, Thời Diên bất lực cụp mắt, nhẹ nhàng trả lời: "Em và sĩ quan Giang thật sự không phải như anh nghĩ."

Anh như một đứa trẻ cố chấp, hôm nay không moi ra đáp án từ miệng cô thì sẽ không thôi.

Bùi Kỵ cụp mắt, đôi mắt phượng dài chớp chớp nhìn cô.

Đôi mắt đen chỉ còn lại bóng dáng cô.

Hơi thở của anh phả trên xương quai xanh của cô, giọng anh trầm đến mức dụ dỗ.

"Vậy em người thích thế nào?"

"..."

Thấy cô không trả lời, cảm xúc nơi đáy mắt Bùi Kỵ xuất hiện một tia nổ tung, sương mù không khống chế được bung ra ngoài vùi lấp anh.

Anh lại chậm rãi hỏi: "Thích dịu dàng ân cần, lí lịch trong sạch, cho dù là ai, tóm lại cũng không thể là con trai của một tên giết người, đúng không?"

Anh giảm âm lượng, kề bên tai cô như tình như áp môi kề má, giọng đầy sự chế nhạo.

"Dù sao thì anh cũng ghét nơi này đầy máu, sao mà em không ghê tởm được chứ."


Mi Thời Diên run một cái, mạnh mẽ cắt ngang anh: "Bùi Kỵ!"

Hiếm khi thấy cô thất lễ như này, Bùi Kỵ chậm rãi cong môi: "Em kéo anh từ địa ngục ra, để anh nếm được mùi vị sống sót, sau đó tận tay đẩy vào. Tàn nhẫn biết bao."

Sắc mặt Thời Diên trắng bệch theo lời anh, cô kìm nén nỗi đau trong lòng.

Lời của Bùi Kỵ làm cô nhớ lại đêm đó một lần nữa.

Anh cẩn thận lấy chiếc lắc tay dành dùm rất lâu mới mua được ra nhưng lại bị cô hất xuống đất.

Thiếu niên bất lực sững sờ tại đó, nhìn cô khóc xé ruột xé gan.

"Bùi Kỵ, anh nghĩ tôi thích anh thật sao?"

"Tôi hận anh."

Thời Diên nhắm mắt lại,hít sâu một hơi: "Đủ rồi, Bùi Kỵ."

Có những chuyện, cho dù thế nào cũng không bỏ qua được. Cứ tiếp tục như thế, anh sẽ chỉ đau khổ hơn.

Cô dùng hết sức đẩy anh ra, sắc mặt bình tĩnh mà bi thương.

"Đến đây thôi."

Đêm, sắc trời như mực.

Trong trung tâm quyền anh nào đó trong thành phố.

Trong đó không mở đèn, chỉ có ánh đèn nhạt từ trên sàn đấu lặng lẽ chiếu xuống.

Giang Ngộ Bạch bước vào đã cảm thấy trong không khí toả ra mùi sát khí.

Bao cát trên không đung đưa qua lại, bên trên còn có vết lõm vào rõ ràng chưa hồi phục hình dạng ban đầu cho thấy bao cát vừa trải qua một trận giày vò vô nhân đạo.

Còn đầu xỏ đang ngồi một bên.

Bùi Kỵ ngẩng đầu uống nước, mồ hôi thuận theo thái dương rơi xuống, cuối cùng rơi trên yết hầu anh, áo ba lỗ trắng cũng bị ướt đẫm, thoắt ẩn thoắt hiện ra cơ bắp săn chắc, gợi cảm cực kỳ.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu, tầm mắt lành lạnh liếc Giang Ngộ Bạch.

Giang Ngộ Bạch khó hiểu cảm nhận được sát khí trong mắt anh, khiến người ta có cảm giác lạnh toát phía sau lưng.
"Cậu đến bao lâu rồi?"

Bùi Kỵ vứt bình nước không vào sọt rác không xa, nghiêng mặt lạnh lùng qua.

"Quên rồi."

"..."

Giang Ngộ Bạch ngừng một lúc, đề nghị: "Hay là cậu nghĩ một chút rồi đánh tiếp?"

Bùi Kỵ đánh một đòn vào lòng anh ấy: "Bớt nhiều lời."

"..."

Phát hiện ra hôm nay tâm trạng Bùi Kỵ không tốt, Giang Ngộ Bạch hơi nghi ngờ, có phải chuyện bữa cơm đêm đó với Thời Diên đã bị Bùi Kỵ biết rồi không.
 

Anh ấy vô thức sờ mũi, đeo găng tay lên sàn.

Vốn nghĩ Bùi Kỵ chỉ luyện như thường ngày thôi, ai ngờ đến Giang Ngộ Bạch vừa lên, một trận đòn đã đánh về hướng anh vừa nhanh vừa mạnh.

Cũng may Giang Ngộ Bạch đã trải qua nhiều trận đánh, phản ứng nhanh nghiêng mặt đi né được đòn đó.

Anh ấy khó tin mở to mắt: "Mẹ nó, cậu đánh thật à?"

Bùi Kỵ lạnh lùng trề môi: "Mẹ nó, bớt nhiều lời lại."

Mười lăm phút tiếp sau đây, chiêu nào cũng mạnh mẽ.

Trước đây Giang Ngộ Bạch và Bùi Kỵ luyện tay, chỉ thấy thân thủ của Bùi Kỵ tốt hơn đám nhóc trong cục.

Nhưng hôm nay chắc là bị chọc điên, liên tiếp mấy đòn, Giang Ngộ Bạch có chút không chịu được.

Anh ấy không muốn hôm nay vừa gặp Lạc Thanh Y, qua vài hôm gặp lại cô ấy thì mặt mũi lại bầm dập.

Cuối cùng nhân thời gian nghỉ ngơi, Giang Ngộ Bạch vừa né vừa gọi:
"Dừng dừng dừng, kết thúc."

Tuy nhiên Bùi Kỵ làm như không nghe thấy như giết đỏ cả mắt, cả người nhuốm đầy sát khí.

Giang Ngộ Bạch thở hồng hộc né tránh, một chút không chú ý suýt đã bị đánh thẳng vào cửa.

Anh ấy đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, thốt lên: "Cậu không muốn biết tối nay tôi đã nói gì với cô ấy sao?"

Đột nhiên, cơn nắm đấm ngừng lại.

Động đến điểm yếu của Bùi Kỵ, Giang Ngộ Bạch cuối cùng cũng thở một hơi dài.

Bùi Kỵ híp mắt: "Nói."

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là mẹ tôi, vài ngày trước không phải là viêm ruột thừa nằm viện mấy ngày sao, nằm viện cũng không nhàn hạ được, ngày ngày đều làm bà mối nối dây tơ cho tôi. Ai biết lại nối đến Thời Diên."

Thấy Bùi Kỵ không tin, Giang Ngộ Bạch hơi bất lực: "Thật đấy."

"Tôi còn nói với cô ấy nhưng chuyện trước đây là cậu giúp sức."

Bùi Kỵ cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, môi mỏng mấp máy, lạnh lùng nhả ra hai chữ.

"Nhiều chuyện."

"..."

Giang Ngộ Bạch chậc chậc vài tiếng: "Cậu nói cậu, rõ ràng thích người ta nhưng lại bướng bỉnh."

Ánh mắt Bùi Kỵ chớp lên một chút mất tự nhiên, rồi lại lạnh giọng phủ nhận: "Ai nói với cậu tôi thích cô ấy?"

Giang Ngộ Bạch cười, đứng dậy lấy bình nước trong tủ lạnh ra vứt cho anh, không kìm được mà khuyên bảo: "Hận một người không giống cậu thế này đâu, chết không thừa nhận để làm gì, cũng không có gì mất mặt."

Khớp tay của Bùi Kỵ bóp chặt bình nước, thậm chí còn hơi trắng bệch.

Anh cúi đầu, mái tóc đen bị mồ hôi ướt rũ xuống, đôi mắt phượng dài hẹp cụp xuống, con ngươi đen đầy đau thương, xung quanh bị một lớp sương bao lấy.

Hồi lâu anh mới khàn khàn lên tiếng: "Tôi không xứng."
 
Mặt Giang Ngộ Bạch ngưng lại, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.
Ngừng một chút, anh ấy mới ấm giọng khuyên: "Bùi Kỵ nhưng chuyện đó đã qua rồi. Con người phải nhìn về phía trước."

"Huống hồ, vốn không phải là anh sai. Anh không cần thay bất kỳ người nào gánh vác cái sai của họ phạm phải."

Bùi Kỵ khàn giọng, mờ mịt lẩm bẩm: "Có thể qua thật sao."

Anh dùng tay che ánh sáng, đột nhiên bật cười.

"Tôi cứ nghĩ tôi hận cô ấy."

Bùi Kỵ đột nhiên nhớ lại năm đen tối nhất trong cuộc đời anh.


Không đến trường học, cả ngày uống đến tối, sống như một cỗ thịt biết đi. Mỗi lần đánh nhau đều liều mạng, anh không còn cần cái mạng này nữa.

Khi nhắm mắt lại, bên tai đều là tiếng mắng chửi và chỉ trích khó nghe, vì thế anh không dám nhắm mắt.

Không ai hy vọng anh tốt, ngược lại, anh tả tơi dưới bùn đất mới là đền tội.

Vì thế, nếu mọi người đã nói anh có tội, vậy thì anh nhận.

Bảo anh quỳ, cũng không sao, chỉ cần chặn được miệng bọn họ.

Những lời mắng chửi lặp đi lặp lại, anh đã nghe chán rồi.

Nhưng có người không đồng ý.

Cô cứ phải chen vào đám người, kéo anh lên từ đống bùn lạnh lẽo.
 
Váy bị dính bẩn, cô cũng không quan tâm.

Nhưng Bùi Kỵ lại điên lên.

Anh cảm thấy mình nhếch nhác, anh không quan tâm ánh mắt của những người khác nhưng mỗi Thời Diên lộ ra ánh mắt thất vọng sẽ khiến anh muốn trốn chạy.

Anh cố ý ác ý với cô, thử ép cô đi.

Bùi Kỵ xấu xa cong môi: "Sao, cậu cũng hận tôi lắm đúng không, rất muốn tôi đi chết đúng không. Hay là tôi quỳ xuống cho cậu, thế nào?"

"Bốp" một tiếng giòn tan, mặt anh bị đánh sang một bên.

Cô gái trước giờ dịu dàng như nước nhìn thấy anh thế này, tức đến cả người run rẩy.

Thật ra cái tát đó, cô không hề dùng sức nhưng kỳ lạ là đã khiến Bùi Kỵ im lặng.

Mắt cô đỏ lên, nhìn anh nói: "Bùi Kỵ, anh không nợ em, cũng không nợ bất cứ ai, biết không?"

"Đừng rẻ rúng bản thân nữa, đừng để em coi thường anh."

Sau hôm đó, Bùi Kỵ biết.

Ở chỗ cô, anh ngã triệt để.

"Bùi Kỵ."

"Bùi Kỵ."

Giọng Giang Ngộ Bạch truyền bên tai, kéo Bùi Kỵ ra khỏi hồi ức ùn ùn kéo đến.

Yết hầu anh khẽ động, trầm giọng hỏi: "Lại sao nữa?"

Giang Ngộ Bạch chậc một tiếng, chuyển chủ đề nhưng lại cố ý giấu đầu hở đuôi: "Còn một chuyện nữa, tôi đoán cậu không biết."

Giọng anh ấy chế nhạo: "Tối tôi xem mắt với Thời Diên, cậu đoán cô ấy nói gì?"
 
Giang Ngộ Bạch đương nhiên không hi vọng Bùi Kỵ - con người bướng bỉnh này chủ động hỏi, sau đó tự hỏi tự trả lời: "Cô ấy nói, cô ấy còn độc thân. Cũng chính là nói mấy tin đồn với Quý Vân Sênh là giả."

Bùi Kỵ cứng nhắc quay phắt đầu lại: "Cậu nói gì?"

Giang Ngộ Bạch hài lòng nhìn phản ứng lúc này của anh, lặp lại từng câu từng chữ: "Tôi nói, Thời Diên còn độc thân."

Theo lời anh ấy vừa dứt, Giang Ngộ Bạch nhìn rõ ràng, đôi mắt vốn âm u đó như có một ánh sáng lóe lên.

Bùi Kỵ không phải chưa từng điều tra chuyện của Quý Vân Sênh và Thời Diên.

Chỉ là Quý Vân Húc phong toả tin tức rất chặt, thêm việc anh ta cố ý thao túng dư luận, tin tức truyền ra ngoài chỉ là những lời đồn mối quan hệ của anh ta và Thời Diên không bình thường, Bùi Kỵ không cách nào xác định thật giả.

Còn về việc mấy năm trước Thời Diên đột nhiên từ bỏ múa và ký hợp đồng với Dự Tinh đến Bắc Thành, Bùi Kỵ chỉ lờ mờ đoán.

Anh vốn nghĩ cho dù Thời Diên quen Quý Vân Sênh thật, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn cướp cô về.

Thì ra là giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận