Trực giác mách bảo Thời Diên.
... Bùi Kỵ nhất định là tức giận rồi.
Khuôn mặt Bùi Kỵ đang căng, quả nhiên rất đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tử Di sau lưng Thời Diên run lẩy bẩy nhìn cảnh này.
Cô ta sợ người đàn ông trước mặt này hơn là người đang đau đớn hèn mọn nằm dưới đất kia.
Rõ ràng là một gương mặt yêu nghiệt ưa nhìn nhưng lại suýt nữa bẻ gãy tay người khác mà không chớp mắt.
Cảm giác được Trần Tử Di ở sau lưng đang sợ hãi, Thời Diên đầu tiên là quay người nhẹ giọng an ủi cô ta: “Không sao đâu, đừng sợ. Có chị đưa em về trước không?”
Trần Tử Di vội vàng xua tay: “Không cần đâu chị Thời Diên, em tự về được rồi.”
Đùa gì vậy, để Thời Diên đưa cô ta về thì ánh mắt của người đàn ông đối diện suýt chút nữa đã giết chết cô ta rồi đó.
Thấy Trần Tử Di từ chối, Thời Diên cũng không ép cô ta, còn định nói gì đó, cổ tay bị một lực kéo đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ngón tay mảnh khảnh thon dài của anh siết chặt cổ tay cô, đường quai hàm chặt chẽ sắc lạnh cho thấy tâm trạng người đàn ông lúc này không được vui vẻ.
Thời Diên tự biết mình sai nên không giãy dụa, mặc cho anh kéo cô vào thang máy không nói một lời.
Nếu Bùi Kỵ không đến kịp, có lẽ vừa nãy cô đã bị tên khốn kia tát một cái thật.
Dường như mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh luôn có mặt kịp thời.
Từ lúc cô bị Hứa Tử Úc bắt cóc.
Rồi đến sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ kia nữa.
Cả hôm nay.
Một loại cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng cô, đau nhức khó chịu, chặn ngang cổ họng cô.
Thời Diên mím môi, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh lùng không nói lời nào, do dự một chút, chủ động thăm dò hỏi: “Anh đến từ lúc nào?”
...“Ting” Một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bùi Kỵ vô cảm kéo cô vào trong thang máy, lạnh lùng nói.
“Hai tiếng lẻ hai mươi sáu phút trước.”
Trong thang máy không có ai, cửa chậm rãi đóng lại, phản chiếu bóng dáng của hai người, một cao một thấp.
Anh nhếch môi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Từ lúc em xuống xe của tên mặt trắng kia.”
Tên mặt trắng kia?
Thời Diên sửng sốt một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến Hứa Cẩn Ngôn.
Nghe anh nói đã đợi ở dưới hơn hai tiếng, trong lòng Thời Diên nhất thời mềm nhũn.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp nói lời nào, người đàn ông bất ngờ quay người lại, nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào tường thang máy.
Bóng dáng chồng chéo của hai người được phản chiếu trên vách tường sạch sẽ, bóng dáng cao lớn của anh gần như bao trùm lấy cô.
Không khí bị nén chặt, lượng oxi dồi bào ban đầu bỗng nhiên trở nên loãng hơn.
Thời Diên cũng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, trộn lẫn với hơi thở lành lạnh, có mùi rất dễ chịu.
Anh ghét sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Em quan tâm người khác như vậy, sao ngay cả tin nanh của anh cũng không trả lời?”
Hơi thở nóng bỏng lướt qua bên tai, Thời Diên thậm chí có thể nghe rõ được những âm thanh nhỏ bé trong lồng ngực anh.
Rõ ràng giọng điệu rất dữ dằn nhưng không hiểu sao Thời Diên vẫn nghe thấy một chút buồn bã không giải thích được trong giọng nói của anh.
Cô ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen láy của anh.
Ánh mắt anh vẫn thâm trầm nhưng có hơi đỏ ngầu, giống như mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt.
Tim cô đập lỡ một nhịp, giả vờ lạnh nhạt hỏi lại: “Cho nên vừa nãy anh vẫn luôn chờ dưới lầu?”
Bùi Kỵ không trả lời, lông mày nhíu lại, hiển nhiên là không muốn thừa nhận.
Thời Diên nhìn dáng vẻ cực kỳ khó chịu, giọng điệu còn có hơi buồn bã của anh, bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói kinh điển lỗi thời của một tên cặn bã.
Cũng không phải là tôi yêu cầu cô đứng chờ.
Nghĩ đến đây, Thời Diên không nhịn được nhếch môi cười.
Thấy cô còn cười được, Bùi Kỵ híp mắt lại, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Thời Diên không hề sợ hãi nhìn lại anh.
Ánh mắt hai người giằng co một lát, cuối cùng người thua cuộc trước vẫn là Bùi Kỵ.
Giọng anh khàn khàn, có một chút bất lực.
“Thời Diên, cuối cùng em có còn lương tâm không?”
Bùi Kỵ cảm thấy mình điên thật rồi.
Bỏ lại biết bao nhiêu việc ở công ty, lái xe suốt bốn tiếng, đợi dưới lầu gần ba tiếng như một tên ngốc, chỉ để nhìn cô một cái.
Cô thì tốt rồi, ăn uống vui vẻ với người đàn ông khác.
Đồ không có lương tâm.
Ánh mắt anh hơi tối sầm lại, tầm mắt chậm rãi rơi vào đôi môi đỏ mọng ướt át của cô.
Ánh mắt của anh giống như mang theo dòng điện, Thời Diên run lên, lập tức hiểu được ý đồ trong mắt anh, lại quên mất động tác, chỉ có thể ngây người đứng đó.
Ngay lúc môi anh sắp rơi xuống một khắc.
... Ting.
Đúng lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, đã đến bãi đỗ xe.
Thời Diên bỗng nhiên hoàn hồn, mặt đỏ đến tận mang tai.
Động tác bị cắt ngang, Bùi Kỵ đành phải buông cô ra trước, mặt mày mang theo cảm giác dục cầu bất mãn, bước ra ngoài.
Thời Diên yên lặng đi theo sau lưng anh, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi: “Vậy anh ăn cơm chưa?”
Bùi Kỵ mở cửa ghế phụ xe, thờ ơ liếc nhìn cô một cái: “Em nói xem?”
Lại bắt đầu kỳ lạ rồi.
“Vậy...”
“Lên xe, đi ăn.”
*
Bùi Kỵ lái xe đưa cô tới một nhà hàng Tây.
Nhà hàng xoay tọa lạc tại trung tâm thành phố, với chiều cao hơn ba mươi tầng, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, có thể dễ dàng ngắm được toàn bộ cảnh đêm của thành phố Lâm, vô cùng lãng mạn.
Trước khi Thời Diên đi vào, cô vẫn còn đang lo không biết có bị người khác nhận ra không nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, là do mình lo lắng quá nhiều rồi.
Cô nhìn quanh bốn phía, hỏi anh: “Sao chỗ này không có một người khách nào khác vậy?”
Bùi Kỵ đặt miếng bò bít tết đã cắt sẵn đến trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Anh bao hết rồi.”
“...”
Thời Diên luôn cảm thấy Bùi Kỵ hôm nay có chỗ nào đó không đúng.
Giống như là… Trở nên quan tâm hơn?
Tính tính dường như cũng dịu đi một chút.
Giống như là bị cái gì đó kích thích vậy.
Mà bây giờ họ… Giống như là đang hẹn hò vậy.
*
Bùi Kỵ đương nhiên không biết bây giờ Thời Diên đang suy nghĩ cái gì.
Trong đầu anh đều là mấy lời Giang Ngộ Bạch nói mấy tiếng trước.
Giang Ngộ Bạch cầm cây cơ, cười nhạo không thương tiếc: “Cô ấy không trả lời tin nhắn của cậu? Còn có thể là lý do gì nữa, cậu đã vô tình chọc người ta tức giận rồi chứ gì.”
“Tớ nói cho cậu nghe, cái tính xấu này của cậu nên thay đổi chút đi. Có cô gái nào mà không thích dịu dàng ân cần đâu. Cậu ép chặt cô ấy vậy, con gái không thích người có tính chiếm hữu cao đâu.”
Bùi Kỵ cau mày, mặt mày đầy vẻ cáu kỉnh: “Trừ cái này thì sao?”
Giang Ngộ Bạch đáp: “Thì hẹn hò thôi. Cô ấy thích cái gì, cậu cứ làm cái đấy cho cổ. Quan trọng nhất là có tâm, biết chưa.”
Bùi Kỵ thật sự không biết, có tâm là thế nào, yêu một người là thế nào.
Nhưng anh biết Thời Diên thích cái gì.
*
Bữa cơm tối cũng tính là hài hòa.
Hai người ra khỏi nhà hàng, ngay khi Thời Diên nghĩ rằng Bùi Kỵ sẽ đưa cô trở về, anh lại nhấn nút thang máy.
Thời Diên sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Lên trên đó làm gì?”
“Chút nữa em sẽ biết.”
Mấy câu úp úp mở mở của Bùi Kỵ hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Thời Diên.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng cao nhất, Thời Diên mới nhận ra tầng cao nhất của tòa nhà này là sân bay.
Trong đêm tối, dưới ánh sáng của mấy chùm đèn, một chiếc trực thăng yên lặng đậu ở đó.
Cô sững người một lúc, đôi mắt mở to không thể tin được.
Khi Thời Diên còn đang ngẩn ngơ, Bùi Kỵ đã kiểm tra một vòng xung quanh chiếc trực thăng, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới nói với cô: “Lên đi.”
Thời Diên chớp chớp mắt, không có kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Anh lái hả?”
Anh nhướng mày: “Không thì sao?”
Thời Diên há to miệng, sửng sốt không nói được chữ nào.
Nhưng cơ thể cô lại phản ứng trước não một bước rồi ngồi lên.
Thời Diên sững sờ nhìn động tác thắt dây an toàn quen thuộc, đeo tai nghe và các thiết bị khác.
Đến bây giờ cô vẫn chưa tin được chuyện Bùi Kỵ biết lái trực thăng này.
Cho đến khi cánh quạt của trực thăng chậm rãi gia tốc, gió thổi tung mái tóc đen trên trán, Bùi Kỵ mới cúi đầu, tập trung kiểm tra lần cuối trước khi cất cánh.
Mặt mày anh vốn dĩ đã cực kỳ đẹp mắt, Thời Diên đã đã biết việc này từ lâu.
Nhất là vào lúc này, tất cả địch ý trước kia đều tiêu tan, càng nhiều thêm sự đàng hoàng đan xen tuỳ tiện, chói mắt và bắt mắt cực kỳ.
Thời Diên không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Phát hiện cô vẫn chưa nói gì hết, Bùi Kỵ ngẩng đầu, nhìn thấy cô còn chưa có hoàn hồn, trông đáng yêu lạ kỳ.
Anh nhếch môi, giọng điệu trêu chọc nói: “Sao đấy? Sợ à?”
Thời Diên đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đáp: “Không có.”
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên trực thăng nên có hơi hồi hộp nhưng càng háo hức nhiều hơn.
Bùi Kỵ ừ một tiếng, giơ tay xoa đầu cô, trong mắt có chút ý cười.
Anh nghiêm túc nói: “Yên tâm, có vấn đề gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“...”
Cảm ơn anh, cũng được an ủi đó.
*
Ngồi trực thăng ngắm cảnh thành phố về đêm cho người ta cảm giác hoàn toàn khác so với đi máy bay.
Mọi thứ nhìn thấy được khi ngồi trên máy bay đều ở rất xa, khiến nó trở nên không rõ ràng.
Mà độ cao của trực thăng do Bùi Kỵ điều khiển, cô có thể nhìn rõ những ánh đèn mờ ảo dưới chân mình, chúng bổ sung cho nhau, thậm chí những dải đèn dài cũng giống như những mảnh kính thiên văn rải rác.
Lòng bàn tay Thời Diên đều đổ một ít mồ hôi, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Bùi Kỵ.
“Nhìn bên ngoài.”
... “Bụp” một tiếng.
Từng cái pháo hoa không lồ nở rộ trên bầu trời thành phố, gần như thắp sáng một nửa bầu trời đêm.
Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy.
Nở rộ trước mắt cô như là những đóa hoa vậy.
Nó còn rung động hơn so với những gì cô từng nhìn thấy.
Nhưng mà, hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, sao lại có pháo hoa chứ?
Cô còn chưa kịp đưa ra đáp án thì giọng nói của Bùi Kỵ bỗng nhiên vang lên bên cạnh cô.
Giọng nói trầm thấp và từ tính xen lẫn với tiếng pháo hoa chói tai nhưng Thời Diên vẫn có thể nghe rõ.
“Cầu nguyện đi.”
Thời Diên ngơ ngác quay đầu, đụng phải đôi mắt thâm thúy của anh.
Pháo hoa ngoài cửa sổ pháo hoa phản chiếu vào đôi mắt như mực của anh, khiến cô không thở nổi.
Khóe môi anh cong lên: “Không phải em nói nói, cách pháo hoa càng gần, nguyện vọng càng dễ thực hiện sao?”
Dứt lời, Thời Diên lập tức ngơ ngẩn.
Ký ức bị phủ bụi đột nhiên ùa về, cô nhớ đến lễ hội mùa xuân năm ấy.
Các thành phố gần đây cũng bắn pháo hoa vào đêm đó nhưng khoảng cách có hơi xa, cũng không thấy rõ được pháo hoa.
Cô đứng ở trong sân cầu nguyện, sau khi mở mắt lại nhịn không được thở dài.
Bùi Kỵ nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: “Sao vậy, không đẹp à?”
“Không phải, em chỉ nghĩ là nếu cách pháo hoa quá xa, nguyện vọng đã ước sẽ không linh nghiệm sao.”
Dứt lời, một cây pháo hoa cầm tay được đưa đến.
Thiếu niên cầm pháo hoa, giọng nói như đang dỗ em bé: “Đây, dùng cái này đi.”
Thời Diên vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao có thể giống nhau được.”
“Vậy làm sao đây?” Bùi Kỵ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy sau này anh đưa em lên trời xem nhé?”
Thời Diên cau mày trừng mắt nhìn anh: “Bùi Kỵ, hôm nay là năm mới, không được nói mấy lời không tốt.”
Thiếu niên lại cong môi cười, mặt mày tinh xảo được pháo hoa cầm tay chiếu sáng, trong mắt giống như ẩn chứa ánh sáng.
Giống như lúc này.
Hóa ra những gì anh nói khi đó không phải là chuyện không tốt.
Mà là lời hứa.
Lồng ngực Thời Diên giống như đột nhiên bị một loại cảm xúc nào đó xông tới, trái tim không tự chủ được mà trở nên mãnh liệt, nóng bỏng hơn.
Cô chợt nhớ tới một câu thoại trong một bộ phim mà cô đã xem.
“Ngay giây phút anh nói lời này.
Chỉ giây phút đó.
Em đột nhiên rất muốn được cao chạy xa bay cùng anh.
Từ Nam đến Bắc.”