Thích nghiện

Bộ phim quay hơn một tuần ở thành phố Lâm. 
 
Cả tuần sau đó Bùi Kỵ cũng không hề xuất hiện. 
 
Cứ như thể anh lại bất chợt biến mất khỏi cuộc sống của cô, hệt như năm năm trước. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đoàn phim sắp xếp thời gian rất gấp rút, Thời Diên chỉ quanh quẩn đóng phim và đọc kịch bản, không có thời gian rảnh rỗi. 
 
Chuyện ngày hôm đó dường như chỉ là bất ngờ, đoàn phim xuất hiện sự cố, Khâu Duệ tức giận đuổi việc hết những nhân viên có liên quan, một lần nữa đổi hết thành nhân viên mới. 
 
Không ai nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, Thời Diên cũng ép bản thân không nghĩ đến nó nữa. 
 
Nhưng mỗi tối quay xong rồi về khách sạn, giữa màn đêm tĩnh mịch, cô lại nhớ đến lại cảnh tượng Bùi Kỵ che chở cho mình. 
 
Rõ ràng anh bị chảy máu nhưng câu đầu tiên lại hỏi cô có sao không. 
 
Sau đó lại chia tay trong bất hoà. 
 
Thật ra cô không nên hy vọng vào anh nhưng mỗi lần đối diện với Bùi Kỵ, dường như cô đều mềm lòng lạ thường. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bị thương là vì cô. 
 
Chỉ có dùng cái cớ này, Thời Diên mới có thể thôi miên bản thân, tiếp tục trốn tránh. 
 
Nhưng từ sau đêm đó, cô không còn nghe được tin gì về Bùi Kỵ nữa. 
 
Cũng không biết anh bị thương làm sao. 
 
Lúc quay phim thì ổn, có thời gian rảnh thì Thời Diên lại bần thần, ngẩn ngơ. 
 
Cô ngày càng trở nên không giống chính mình nữa. 
 
Còn một kẻ làm người ta bực mình là Hứa Cẩn Ngôn. 
 
Sau khi Bùi Kỵ và Quý Vân Sênh cùng xuất hiện ở đoàn phim vào hôm đó, Hứa Cẩn Ngôn cũng dần thôi tiếp cận cô, xem ra anh ta đã hiểu ra rồi. 
 
Nhưng công ty của Hứa Cẩn Ngôn thì lại không thế. 
 
Từ khi “Chìm đắm” được công bố, Thời Diên và Hứa Cẩn Ngôn đóng vai nam nữ chính, đương nhiên sẽ có fans ship CP đi tiên phong, thậm chí có blogger bắt đầu đăng tin đồn về bọn họ.
 
Còn có mấy tấm ảnh không biết bị chụp lén lúc nào truyền ra. 
 
Có ảnh Thời Diên xuống xe Hứa Cẩn Ngôn, anh ta vô cùng lịch sự đỡ cô. 
 
Có ảnh lúc Thời Diên đang ngồi đọc kịch bản ở phim trường, Hứa Cẩn Ngôn cố tình đi đến đưa trà sữa cho cô. 
 
Trong ảnh, Hứa Cẩn Ngôn đang mỉm cười, cặp mắt hoa đào đa tình cong lên, trông quả là có vài phần tình tứ. 

 
Góc độ chụp của tấm ảnh khá lươn lẹo, trùng hợp sao lại chụp được khi Thời Diên lễ phép ngẩng đầu lên nhìn anh ta. 
 
Mắt đối mắt còn có vẻ mê man hơn cả ảnh lộ liễu, blogger đăng ảnh còn cố tình dắt mũi. 
 
Nhắc đến tên Thời Diên tương đương với nhảy dù lên bảng hotsearch. 
 
Mà hầu hết fans của Hứa Cẩn Ngôn đều là fans nữ, mấy tấm ảnh này vừa được đăng lên thì vài fans mất lý trí lập tức nổi điên, chạy sang Weibo của Thời Diên kêu la mắng chửi. 
 
“Ngôi sao nữ ngày nào cũng dính scandal, hai chân đạp mấy thuyền có thể tránh xa anh nhà chúng tôi chút không? Không còn ai để ké fame nữa à?”
 
“Lầu trên có liêm sỉ chút được không? Rốt cuộc là ai ké fame ai chứ? Diên Diên nhà tụi này mà lại ké fame một diễn viên mới hay sao? Đậu nành chảy mồ hôi.jpg.”
 
“Bảo Thời Diên không có tác phẩm hả? Ngày nào cũng dựa vào tai tiếng với đàn ông để lên hot search á? Vậy còn cái tên bình hoa di động kia?”
 
“Cô ta mới là không xứng đó! Vì tiền và nổi tiếng mà cái gì cũng tung lên được, nhóc con nhà chúng tôi mau mau cách xa cô ta ra một chút!”
 
“Hồi trước chẳng phải Li Tư cũng đăng Weibo ẩn ý cái cô nữ chính Thời Diên này có nuôi thuỷ quân sao? Người ta có chống lưng vững lắm đó.”
 
“Nói thật là xem nhiều ảnh của Thời Diên thì thấy tấm ảnh chụp với vị ở bãi đỗ xe là có cảm giác nhất!”
 
Lúc Thời Diên lướt tới bình luận này vô thức ngừng lại một lát. 
 
Cô thoát khỏi Weibo của mình, ấn vào thanh tìm kiếm, gõ vào mấy từ khoá. 
 
#Thời Diên bãi đỗ xe#
 
Ảnh hôm đó đã bị xoá hết rồi nhưng cư dân mạng đã nhanh tay lưu lại, đăng lên Weibo cá nhân. 
 
Thời Diên ấn vào tấm ảnh chụp lén mờ căm, theo bản năng dùng tay phóng to ra xem. 
 
Bất chợt cô tỉnh lại, lập tức mặt đỏ tía tai. 
 
Không đúng. 
 
Bây giờ cô đang làm gì vậy?
 
Xem lén… Không phải, lén xem ảnh bị chụp lén của mình và Bùi Kỵ?
 
“Chị Thời Diên…”
 
Lúc này, Tưởng Thanh bất chợt mở tung cửa phòng nghỉ vội vã đi vào. 
 
Thời Diên hết hồn, theo phản xạ úp điện thoại xuống bàn. 
 
Tưởng Thanh thấy hành động kì lạ của cô, hỏi đầy ngờ vực: “Ô, chị Thời Diên, chị đang làm gì đó?”
 
Thời Diên chột dạ nhìn ra chỗ khác: “Lướt Weibo coi chơi thôi. Sao thế?”

 
Tưởng Thanh đập cái bốp vào đầu: “A, chị Lạc bảo em nhắc chị chia sẻ bài Weibo của đạo diễn Khâu. Công ty đã đăng bài thanh minh rồi.”
 
Nick chính chủ có tích V của đạo diễn Khâu Duệ: Cảm ơn mọi người đã chú ý đến phim điện ảnh “Chìm đắm” sắp phát hành, cũng mong mọi người tin vào sự chuyên nghiệp và nghiêm túc của tôi khi chọn diễn viên. Chúng tôi cũng sẽ không dùng cách liên quan đến việc làm lộ cuộc sống cá nhân của diễn viên để quảng bá cho phim. Tin đồn lan truyền trên mạng mấy hôm nay về nữ chính đều không phải thật, cũng mong mọi người tôn trọng tất cả diễn viên, chúng tôi sẽ dùng tác phẩm thật sự để đối đáp. 
 
Mọi người đều biết Khâu Duệ chưa từng dùng Weibo, thậm chí số lần đăng tải ảnh quảng bá cho phim điện ảnh cũng ít ỏi. Ông ta cũng chưa từng vì bất kỳ diễn viên nào trong giới giải trí mà công khai đăng bài giải thích, làm người có thể được gọi là thẳng thừng, minh bạch nên bài giải thích đương nhiên cũng có tính thuyết phục hơn người. 
 
Đạo diễn tự tay đăng bài làm sáng tỏ cũng chặn được không ít những lời bảo phân đoạn chọn diễn viên có điều mờ ám, đơn giản và gọn ghẽ. 
 
Được Khâu Duệ ủng hộ, một số cư dân mạng hóng hớt sôi nổi đấu lại. 
 
Hứa Cẩn Ngôn cũng nhanh chóng chia sẻ bài đăng Weibo này ngay sau đó. 
 
Hứa Cẩn Ngôn V: Cơ hội được hợp tác với đạo diễn Khâu và chị Thời thật sự khó kiếm, tôi vô cùng quý trọng. Chị Thời cũng là tiền bối tôi cực kỳ kính trọng, hi vọng mọi người đừng vượt quá giới hạn. 
 
Hai bài này được đăng lên, vài fans bên dưới Weibo của Thời Diên mới ngừng nghỉ. 
 
Bài thanh minh của Dự Tinh cũng được đăng bằng tài khoản chính thức ngay sau đó. 
 
Sau khi Thời Diên dùng tài khoản Weibo của mình chia sẻ lại từng cái một, dư luận cuối cùng cũng dần dần vào tầm kiểm soát. 
 
“Tưởng Thanh…” 
 
“Dạ?” 
 
Cô muốn hỏi xem có tin gì của Bùi Kỵ hay không, ví dụ như vết thương của anh thế nào rồi. 
 
Ngừng vài giây, Thời Diên vẫn nhịn lời muốn nói xuống, im lặng cụp mắt. 
“Thôi, không có gì.” 
 

 
Quay xong cảnh cuối tối hôm đó, Thời Diên về khách sạn. 
 
Bước vào thang máy, số tầng chầm chậm nhảy lên cao, lúc cửa thang máy mở ra, Tưởng Thanh sờ vào túi, lập tức than thở luôn miệng. 
 
Cô ấy nhăn nhó nói: “Tiêu đời rồi chị Thời Diên, hình như em để điện thoại trên xe rồi.” 
 
Vẻ mặt Thời Diên vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, giọng điệu không hề có ý trách móc. 
 
Cô khẽ nói: “Quay lại tìm đi, chị về phòng chờ em.” 
 
Tưởng Thanh gật đầu lia lịa, ấn nút xuống tầng một: “Dạ dạ, em đi nhanh thôi.” 
 
Cửa thang máy khép lại lần nữa, Thời Diên xoay người, đi về phía phòng nghỉ một mình. 

 
Không xa phía trước có một bóng người cao lớn màu trắng đang đứng trước cửa phòng cô, cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn. 
 
Thời Diên đến gần, nhìn rõ bên mặt của người nọ mới ngờ vực hỏi: “Hứa Cẩn Ngôn à?” 
 
Hứa Cẩn Ngôn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô cũng nghệch ra: “Chị Thời?” 
 
Thời Diên nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây?” 
 
“Chỗ này là phòng của tôi.” 
 
Hứa Cẩn Ngôn lập tức trợn to mắt: “Phòng chị á?” 
 
Thời Diên nhận ra điểm không đúng, ánh mắt soi mói nhìn anh ta: “Cậu đến tìm người à?” 
 
Hứa Cẩn Ngôn theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện trên điện thoại, lại kiểm tra số phòng trước mặt. 
 
2704. Anh ta không nhầm. 
 
Tối nay người hẹn gặp anh ta ở phòng khách sạn là nữ chính trong một bộ phim anh ta từng đóng, Trần Tâm Nghi. 
 
Trước đây hai người từng tình một đêm, hai ngày qua có vẻ Trần Tâm Nghi nghe nói anh ta đang ở thành phố Lâm đóng phim. Hôm nay cô ta đã gửi tin nhắn Wechat hẹn gặp anh ta để ôn lại chuyện cũ. 
 
Địa điểm trùng hợp cũng ở khách sạn này, mục đích thì không cần nói cũng biết. 
 
Vì vậy Hứa Cẩn Ngôn nói dối trợ lý và quản lý, tối đến lén đến nơi này. 
Ai mà ngờ lại bị cô ta chơi một vố. 
 
Hứa Cẩn Ngôn thầm mắng một câu xui xẻo, khuôn mặt lại không hề có biểu cảm gì: “Chắc là tôi tìm nhầm chỗ rồi, thật sự xin lỗi chị Thời.” 
 
Có trời làm chứng, Hứa Cẩn Ngôn thật sự không dám có ý gì với Thời Diên. 
 
Một người là giám đốc Dự Tinh, là hổ mặt cười*. 
 
*Hổ mặt cười: Ý chỉ một người trông có vẻ vui vẻ, ngây thơ nhưng thật ra bên trong ẩn chứa sức mạnh và tài trí hơn người. 
 
Một người là giám đốc tập đoàn Bùi thị, ra tay tàn nhẫn, tính cách u ám khó dò. Hoàn toàn là một tên điên, ai dám chọc vào. 
 
Trừ khi anh ta thật sự không muốn làm cái nghề này nữa, mới có thể đầu úng nước mà giành phụ nữ với hai người đó. 
 
Hứa Cẩn Ngôn nghĩ thế nhưng lại mỉm cười khách sáo nói: “Tôi sẽ không quấy rầy chị Thời nghỉ ngơi, tôi đi trước.” 
 
Nói rồi, anh ta mang khẩu trang vào, nhanh chân đi mất. 
 
Thời Diên nhìn bóng anh ta đi ngày càng xa, mày nhíu thật chặt. 
 
Tìm nhầm phòng… Cũng trùng hợp quá rồi. 
 
Lúc này, Tưởng Thanh cũng đúng lúc lấy điện thoại quay lại, đụng phải Hứa Cẩn Ngôn vừa mới vào thang máy đi khỏi. 
 
Tưởng Thanh ngớ người: “Chị Thời Diên, sao anh ta lại ở đây?” 
 
Thời Diên lắc đầu: “Chị không biết.” 
 
Cô cũng cảm thấy rất lạ. 
 

Thời Diên mở khoá cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm giác không lành. 
 
Cô dặn dò Tưởng Thanh: “Em nói cho Lạc Thanh Y biết việc này, hai ngày nay để ý bên Hứa Cẩn Ngôn, đừng để cho bọn họ gây chuyện nữa.” 
 
Tưởng Thanh nghiêm túc gật đầu đồng ý: “Dạ, em nhớ rồi.” 
 

 
Chiều ngày mốt. 
 
Quay xong cảnh ngoài trời cuối cùng ở thành phố Lâm, đoàn phim lục tục kết thúc công việc. 
 
Vé máy bay về thành phố Bắc cất cánh lúc hai giờ chiều, Thời Diên thay quần áo tại phim trường, chuẩn bị khởi hành không nghỉ đến sân bay thành phố Lâm. 
 
Tưởng Thanh lấy vé máy bay xong, sau khi ngồi đợi trong phòng chờ VIP một lát thì phải check in lên máy bay. 
 
Bên ngoài cửa kính rộng mở của phòng chờ, thời tiết đang sáng sủa bất chợt tối đi, mây đen dày đặc chất chồng lên nhau, áp lực khiến người ta thấy khó thở. 
 
Thời tiết thế này chắc máy bay cũng sẽ bị trễ. 
 
Thời Diên nhíu mày, đưa tay lên bất cẩn đụng trúng một ly nước. 
 
“Xoảng…” 
 
Tiếng động giòn tan, ly thuỷ tinh vỡ vụn khiến lòng người run lên. 
 
Như có dấu hiệu không may. 
 
Thời Diên chăm chú nhìn mảnh vỡ tung toé dưới đất, suy nghĩ thẫn thờ. Có tiếp viên hàng không nhanh chóng bước đến, cất tiếng hỏi thăm. 
 
“Quý khách không sao chứ?” 
 
Thời Diên chợt bừng tỉnh, áy náy đáp: “Tôi không sao. Xin lỗi.” 
 
Tiếp viên hàng không cười: “Không sao, quý khách không bị thương là tốt rồi. Còn lại cứ để tôi xử lý.” 
 
“Cảm ơn cô.” 
 
Lúc này, tiếng loa thông báo vang lên trong phòng chờ. 
 
Máy bay của bọn họ đã bắt đầu check in. 
 
Đến cổng lên máy bay, Thời Diên qua cửa thuận lợi, một đường đến khoang thương gia, tìm được ghế của mình ngồi xuống. 
 
Lúc này, ngoài cửa sổ đã có mưa rơi tí tách. 
 
Một giờ sau khi check in, cuối cùng máy bay cũng chầm chậm lăn bánh trên đường băng. 
 
Thời Diên thấy máy bay sắp cất cánh, tim mới bình tĩnh lại, tắt điện thoại. Sau đó cô xin mền đắp từ tiếp viên hàng không, kéo bịt mắt xuống, nhét nút bịt tai. 
 
Cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh. 
 
Cô nặng nề ngủ thiếp đi trên ghế. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận