Thích nghiện

Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy những tin nhắn ác ý ùn ùn kéo đến trên màn hình điện thoại, Thời Diên không hề khóc.
 
Vừa rồi, khi bị chai nước suối đập vào đầu, cô cũng nhẫn nhịn mà không rơi nước mắt.
 
Bởi vì không nghe lời than thở của cô, cô phải tỏ ra mạnh mẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy nhiên, khi ở trước mặt của anh, chỉ là nghe anh nói một câu đơn giản như vậy.
 
Nước mắt của cô suýt chút nữa không cầm lại được.
 
Bùi Kỵ kéo cửa xe ra, nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh mất bình tĩnh đến nỗi đường gân ở trên mu bàn tay nổi hết cả lên, âm thầm thể hiện sự tuyệt vọng mà người đàn ông đang phải chịu đựng vào lúc này.
 
Anh nói với một giọng trầm xuống: “Đợi anh ở đây.”
 
Chu Cảnh Lâm từ phía sau vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Kỵ, anh ta không thể hiểu nổi anh định làm gì tiếp theo.
 
Thật sự giống như chuẩn bị đi giết người vậy.
 
Đương nhiên, Thời Diên cũng có thể thấy rõ sự tức giận và thù địch không thể kiểm soát được từ lông mày và ánh mắt của anh. Cô lo lắng rằng thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn nên đã nhanh tay nhanh mắt mà nắm chặt lấy cổ tay áo của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng gọi anh để ngăn anh lại: “Bùi Kỵ!”
 
Người đàn ông sững lại, bước chân anh cũng dừng lại.
 
Thấy có hiệu quả, Thời Diên ngừng lại một chút rồi nhanh chóng nói với giọng yếu đuối: “Em…Em đau đầu quá…”
 
Cô ấy cố tình làm nũng như một đứa trẻ, ít nhất thì mục đích của cô khi hành động như vậy cũng khá rõ ràng.
 
Nhưng bước chân của Bùi Kỵ vẫn ngừng lại, không có một chút động đậy nào.
 
Ánh mắt của cô mờ mịt, nhìn chằm chằm về phía của anh: “Anh đừng đi nữa có được không?”
 
Yết hầu của anh hơi lặn xuống, sự tức giận và thù địch trong ánh mắt của anh cũng dần biến mất, anh lấy lại được một chút lý trí.
 
Lúc này, có vài tên phóng viên đuổi đến, cầm lấy máy ảnh chụp lại chiếc Rolls-Royce một cách điên cuồng.
 
Một tên phóng viên đã nhìn thấy biển số xe cực kỳ kiêu ngạo ở đằng sau chiếc Rolls-Royce, tay đang cầm máy ảnh cũng trở nên run rẩy.
 
Bùi Kỵ liếc nhìn một cách lạnh lùng, sau đó anh cúi người bước lên xe.
 
“Chu Cảnh Lâm, cậu ở lại đây xử lý chỗ này đi.”
 
Chu Cảnh Lâm nhanh chóng đáp: “Vâng, giám đốc Bùi.”
 
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, ý thức được có điều gì đó không ổn. Bọn họ vừa quay người định ôm máy ảnh rồi chuồn thì bị mấy người vệ sĩ mặc áo đen chặn lại.
 
Chu Cảnh Lâm đứng ở phía trước mỉm cười, giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng và lịch sự.
 
“Làm phiền các bạn xóa toàn bộ ảnh vừa chụp được ở trong máy ảnh đi, giám đốc Bùi của chúng tôi không thích bức ảnh của mình bị lộ ra ngoài.”
 
Một tên phóng viên mới vào nghề chưa được bao lâu không nắm rõ được tình hình, xông lên mắng Chu Cảnh Lâm: “Dựa vào đâu mà anh bảo xóa là phải xóa? Anh là ai? Đây là máy ảnh của tôi!”
 
Chu Cảnh Lâm đẩy kính, móc trong túi ra một chiếc danh thiếp mạ vàng.

 
“Thật xin lỗi, nếu như các bạn không đồng ý xóa hết ảnh đi, vậy thì ngày mai bộ phận pháp chế của tập đoàn Bùi Thị sẽ gửi thư yêu cầu tới các bạn với lý do vi phạm quyền cá nhân đối với sử dụng hình ảnh của người khác.”
 
Nghe thấy vài chữ tập đoàn Bùi Thị, tất cả đều im lặng, vài tên phóng viên vào nghề đã lâu lập tức đưa mắt ra hiệu với bên kia.
 
Để lộ tin tức đắc tội với Bùi Thị, e rằng đến công việc của bọn họ cũng khó giữ.
 
Rất nhanh, có mấy người đã chủ động đưa máy ảnh trong tay mình.
 
Chu Cảnh Lâm nhận lấy, anh ta phát hiện đám người này không chỉ chụp vài tấm ảnh mà chụp mấy chục tấm, không thể xóa hết được.
 
Anh ta lười không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, đưa máy ảnh cho vệ sĩ rồi nhìn về phía của đám phóng viên.
 
“Chúng tôi sẽ trả gấp 3 lần giá máy ảnh bị hỏng cho các bạn, các bạn còn câu hỏi nào nữa không?”
 
Đôi mắt của hầu hết các phóng viên đều sáng rực lên ngay lập tức. 
 
Một chiếc máy ảnh có giá hàng chụp nghìn nhân dân tệ mà lại có rất nhiều phóng viên ở đây.
 
Tập đoàn Bùi Thị quả nhiên giống như những lời đồn.
 
Điên cuồng vô nhân đạo.
 
Thấy không có ai có ý kiến gì nữa, nụ cười trên môi của Chu Cảnh Lâm chợt tắt, trên kính phản chiếu một tia sáng lạnh lùng.
 
Mặt anh ta không có chút cảm xúc nào mà nói với vệ sĩ: “Đập hết đi.”
 

 
Giây phút này, chiếc Rolls-Royce đang đậu ở bên đường.
 
Trong hiệu thuốc, cô bé đang trông coi cửa hàng đang ngồi sau quầy, giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại di động nhưng lại không nhịn được liếc nhìn người đàn ông vừa bước vào cửa hàng.
 
Vừa lặng lẽ nhìn lén, cô bé vừa bấm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho bạn bè.
 
“Nguy rồi, nguy rồi, có một anh chàng vô cùng đẹp trai vừa đến hiệu thuốc.”
 
“Đẹp trai đến mức nào chứ? Tớ không tin.”
 
“Đẹp vô cùng! Đẹp trai đến nỗi khiến chân tay người ta mềm nhũn! Là kiểu lạnh lùng ngầu ngầu, kiểu badboy, thu hút người khác.”
 
“Vậy còn đợi gì nữa, xông lên bắt chuyện đi.”
 
“Tớ hơi sợ…Nhìn anh ấy có vẻ hơi hung dữ…”
 
Cho dù như vậy, cô bé do dự vài giây rồi quyết định dũng cảm bước đến bắt chuyện.
 
“Chào anh, không biết là anh muốn mua gì ạ?”
 
Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự lạnh lùng và xa cách.
 
“Túi chườm nước đá, cả thuốc bôi giảm sưng nữa, cảm ơn.”
 
Khuôn mặt của cô bé lại càng đỏ hơn: “Túi chườm nước đá ở chỗ này, để em lấy cho anh ạ.”

 
Đứng trước quầy thanh toán, Bùi Kỵ đột nhiên nhướng mày.
 
“Cho hỏi, kẹo kia còn nữa không?”
 
Cô bé nhìn về phía mà anh chỉ, là một gói kẹo dâu tây mà sáng nay cô bé tiện tay mua ở cửa hàng tiện lợi.
 
“À…Cái này là em tự mua nhưng vẫn chưa bóc. Nếu anh muốn thì em có thể tặng cho anh…”
 
“Cảm ơn.”
 
Cô bé nhìn thấy tờ tiền màu đỏ ở trên quầy, hai mắt lập tức mở to: “Nhiều quá rồi…”
 
Người đàn ông nói với giọng nhàn nhạt: “Không cần trả lại đâu.”
 
Nói rồi, anh quay người rời đi.
 
Cô bé nhìn bóng lưng anh hồi lâu, không kịp định thần lại, một lúc sau, điện thoại lại rung lên điên cuồng, là tin nhắn wechat của một người bạn.
 
“Làm sao vậy? Có thành công không?”
 
Cô thở dài và dựa lưng vào quầy trong thất vọng.
 
“Tất nhiên là không, thậm chí tớ còn chưa kịp mở lời. Người ta có người yêu rồi.”
 
“Anh ta dùng cách này để từ chối cậu sao?”
 
“Không phải, lúc tính tiền anh ấy mua cả kẹo dâu tây mà sáng tớ tiện tay mua ở cửa hàng tiện lợi, nhất định là mua để dỗ bạn gái rồi.”
 
“Không ngờ anh đẹp trai nhìn có vẻ lạnh lùng lại có thể ấm áp ân cần cần đến vậy! Kiếp trước bạn gái của anh ấy cứu cả thiên hà sao?”
 

 
Bùi Kỵ cầm túi thuốc trở lại xe, nhìn thấy Thời Diên đang ngồi dựa vào ghế sau, mái tóc dài xõa trên vai hơi bù xù khiến cho khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô càng trở nên trắng hơn, vết sưng đỏ trên trán thậm chí còn rõ hơn.
 
Đôi lông mày thanh mảnh của cô hơi nhíu lại, hàng mi đen nhánh của cô cụp xuống, lộ ra vẻ yếu ớt.
 
Tim anh lỡ một nhịp, sau đó cúi mặt xuống, lấy túi nước đá ra.
 
Nghe thấy có tiếng động, Thời Diên mở mắt, giây tiếp theo, có một thứ gì đó mát lạnh áp trên trán của cô.
 
Cô trở tay không kịp, nói nhỏ: “Để em tự làm…”
 
Bùi Kỵ nói với giọng nhàn nhạt: “Đừng động đậy.”
 
Tuy giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng cô lại không phản bác lại, Thời Diên chỉ có thể nghe lời anh mà thu tay lại.
 
Từ một góc gần, hơi thở của anh xâm chiếm cả chiếc xe, hơi thở nóng hổi ở ngay trước mặt.
 
Cô chỉ có thể cố gắng không mở mắt để không bắt gặp ánh mắt của anh.
 

Không khí lưu chuyển dường như trở nên nóng như thiêu đốt, cho dù có chườm túi nước đá trên trán, cô cũng không thể áp chế được nhiệt độ tăng vọt trên khuôn mặt mình.
 
Chỉ là chườm túi nước đá thôi mà, có cần phải sáp lại gần như thế không?
 
Thâm chí Thời Diên bắt đầu hoài nghi rằng có phải anh đang cố ý không.
 
Từ khóe mắt, Bùi Kỵ cụp mắt xuống, lông mi của anh rất dài, phải nói là rất dài, đẹp đến nỗi khó tin.
 
Đặc biệt là khi anh đang làm một việc gì đó nghiêm túc và tập trung, đôi mắt phượng đỏ hơi hếch lên sẽ hơi cụp xuống, sự lạnh lùng và thù địch vốn có đã biến mất, chỉ còn lại sự đam mê và quyến rũ vô cùng.
 
Bỏ qua những thứ khác, chẳng hạn như tính khí thất thường của anh, chỉ dựa vào nhan sắc của anh, Thời Diên cảm thấy anh còn phù hợp với giới giải trí hơn cả cô.
 
Hàng ghế sau rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí Thời Diên còn có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của mình.
 
Lặp đi lặp lại, gần như sắp nhảy ra ngoài.
 
Đinh tai nhức óc.
 
Ánh mắt của Bùi Kỵ đang tập trung nhìn chằm chằm vào trán của cô, đột nhiên, không biết nghĩ gì mà đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, mang theo giọng điệu đùa cợt.
 
“Giống như mọc một cái sừng.”
 
Thời Diên ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó ngước nhìn anh với vẻ khó tin.
 
Sau đó cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
 
Con ngươi trong mắt anh tối sầm lại, lúc nói lời này anh cũng rất nghiêm túc, trong chốc lát cô cũng không phân biệt được là thật hay giả.
 
Thời Diên quay đầu nhìn vào gương nhưng lại bị đôi tay thon dài của anh ngăn lại, nhẹ nhàng quay mặt cô lại.
 
Đầu ngón tay của anh cũng bị túi nước đá làm cho nhiễm lạnh, cằm của cô lan tỏa một cảm giác mát lạnh nhưng trái tim của cô lại giống như bị động tác của anh làm cho bỏng rát, da thịt bị chạm vào cũng từ từ nóng lên.
 
Giây tiếp theo, Bùi Kỵ trầm giọng nói: “Đùa em thôi, đừng động đậy.”
 
Lúc này Thời Diên mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt trách móc anh.
 
Cho dù thế nào thì cô cũng là một ngôi sao nữ nên ở một mức độ nào đó cô vẫn phải quan tâm đến ngoại hình của mình.
 
Bùi Kỵ di chuyển túi nước đá, nhìn thấy vết sưng đỏ giữa trán cô, hai hàng lông mày lại nhướng lên khó chịu.
 
Giọng nói của anh hơi trầm xuống: “Sau này nếu có người lấy đồ ném vào em, thì phải ném lại, nhớ chưa.”
 
Thời Diên cau mày, có chút không đồng ý: “Bùi Kỵ, không thể dùng bạo lực để đáp lại bạo lực…”
 
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ anh của cô, vừa ngoan vừa dễ bắt nạt.
 
Trong ánh mắt của Bùi Kỵ mang theo ý cười, anh nhanh chóng ngắt lời cô.
 
Giọng điệu của anh vừa bình tĩnh lại nghiêm túc: “Vậy thì để anh ném cho.”
 
Dứt lời, trong lòng Thời Diên đột nhiên nhảy dựng lên. 
 
Cảm giác không thể kiểm soát đó lại quay trở lại. Cô hốt hoảng và cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau nhói ở lưng, vì vậy cô phải chuyển chủ đề.
 
“Đúng rồi…Vết thương của anh thế nào rồi?”
 
Bùi Kỵ đáp: “Không sao nữa rồi.”
 
Thời Diên không tin lời anh lắm, cau mày đưa tay ra: “Để em xem nào.”
 
Bùi Kỵ giữ tay cô lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Lạc Thanh Y đang ở bên ngoài.”
 
Động tác của Thời Diên ngừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa theo bản năng.

 
Quả nhiên, ô tô đã đỗ ở dưới bãi đậu xe dưới lầu căn hộ của cô lúc nào không hay, mà Lạc Thanh Y đang cầm điện thoại đứng cách đó không xa, đang chuẩn bị tiến về chỗ ô tô.
 
Ánh mắt của Bùi Kỵ dán chặt vào cô, đôi mắt hẹp dài của anh đột nhiên ngước lên, ánh mắt của anh có chút không nghiêm túc.
 
Anh mở miệng nói không nhanh cũng không chậm: “Em có chắc là muốn anh cởi quần áo?”
 
“...”
 
Anh nhấn mạnh ba chữ cuối cùng tràn đầy ý nghĩa sâu xa, giống như được thêm những ý nghĩa khác, khiến cho người nghe cảm thấy đỏ mặt. 
 
Trong chốc lát, khuôn mặt của Thời Diên trở nên ửng đỏ.
 
Cô rõ ràng chỉ muốn xem vết thương của anh!
 
Sao anh có thể nói thành…
 
Háo sắc.
 
Ngược lại, Bùi Kỵ lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn đưa tay ra véo má cô.
 
Anh nói với giọng nhàn nhạt: “Sau này có cơ hội chúng ta xem sau nhé.”
 
“...” Giây phút này Thời Diên ngại ngùng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
 
Bùi Kỵ mở cửa xe ra, anh nhìn nhìn thấy Lạc Thanh Y đang cầm điện thoại trên tay đi đến bên cạnh chiếc xe.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý tứ trong ánh mắt của đối phương nên đều không nói gì.
 
Thời Diên xuống xe chậm mấy giây nên bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Bùi Kỵ đưa túi thuốc cho Lạc Thanh Y, anh nói: “Đưa cô ấy lên đi.”
 
“Được.”
 
Thấy thái độ của Lạc Thanh Y đối với Bùi Kỵ có chút hòa nhã, Thời Diên cảm thấy có chút bất thường, luôn cảm thấy hai người này đang giấu diếm cô điều gì đó.
 
Cô còn chưa kịp nghĩ gì sâu xa thì đã bị Lạc Thanh Y kéo đi.
 
Về đến nhà, Lạc Thanh Y nhìn kỹ vào trán của cô, thấy chỗ đó sưng đỏ, đôi lông mày trang điểm rất tinh xảo của cô ấy cau lại.
 
Cô ấy đau lòng mà hỏi: “Thế nào rồi? Còn đau không?”
 
Thời Diên mỉm cười rồi lắc đầu: “Không sao nữa rồi, em vừa chườm đá xong, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
 
Ngừng lại một chút, cô lại nhẹ nhàng hỏi: “Tình hình trên mạng bây giờ như thế nào?”
 
Từ khi ra khỏi sân bay cho đến hiện tại, cô đều ở bên cạnh Bùi Kỵ nên chưa xem điện thoại.
 
Lạc Thanh Y vội vàng an ủi cô: “Em đừng xem những cái này nữa, ở nhà ngủ một giấc thật ngon, chuyện này chị và công ty sẽ xử lý. Những thứ vô lý như vậy chỉ có đám ngốc trên mạng mới tin. Em cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, bên quan hệ xã hội đã chuẩn bị đưa ra lời giải thích rồi…”
 
Thời Diên im lặng nhìn về phía cô ấy, đột nhiên ngắt lời: “Giải thích như thế nào?”
 
Câu hỏi này khiến cho Lạc Thanh Y nghẹn ngào.
 
Cô ấy biết Thời Diên nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất cô không dễ bị lừa.
 
Lạc Thanh Y thở dài: “Trước mắt, chuyện này thực sự rất khó giải quyết nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, video giả chính là video giả, đồ giả thì không thể thành đồ thật được. Chúng ta chỉ cần tìm ra chứng cứ chứng minh người trong video không phải là em là được, chỉ có điều vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa.”
 
“Ồ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận