Thích nghiện

Ôn Tâm Nhã đã ngồi máy bay buổi sáng rời đi rồi, cho dù Bùi Kỵ điều tra đến cũng không đến mức thần thông quảng đại tìm được người ở nước ngoài ra đối chất.

Không sao đâu, nhất định là cô ta quá căng thẳng.

Bất quá thì cô ta có thể đi tìm Quý Vân Sênh.

Dù sao nếu không có anh ta, cô ta cũng không thể nào có bản lĩnh tìm được Ôn Tâm Nhã giống Thời Diên đến thế, sau đó còn gây sóng to gió lớn nữa.

Lúc này, điện thoại trong tay cô ta đột nhiên rung lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tin nhắn của Ôn Tâm Nhã.

Ôn Tâm Nhã: "Vừa rồi điện thoại hết pin tắt nguồn."

Li Tư: "Cô đã ra nước ngoài chưa?"

Ôn Tâm Nhã: "Chưa, tôi còn đang ở Bắc Thành. Chúng ta gặp nhau đi."

Li Tư: "?"

Li Tư: "Không phải tôi đã mua vé sáng sớm cho cô rồi sao? Sao cô còn chưa đi?"

Ôn Tâm Nhã: "Xảy ra chuyện rồi, cô qua đây trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói. Tôi gửi địa chỉ cho cô."

Li Tư nhìn vào dòng chữ cuối cùng, mày nhíu lại, cô ta luôn có cảm giác hơi sai sai.

Nhưng Ôn Tâm Nhã đang nắm thóp cô ta, cô ta làm thế nào cũng phải trấn an cô ta, dỗ Ôn Tâm Nhã ra nước ngoài rồi tính.

Dây dưa hồi lâu, Li Tư cắn răng cầm túi ra ngoài, gọi xe đến địa chỉ Ôn Tâm Nhã gửi.

Khi được phục vụ dắt vào phòng bao, Li Tư nhìn thấy người ngồi trong phòng bao, hai chân lập tức mềm nhũn.

"Anh... Anh Bùi."

Bùi Kỵ thấy vậy khẽ cười: "Bây giờ biết sợ rồi à?"

Mặt anh quá đỗi bình lặng, còn khiến người ta sợ hãi hơn bộ dạng phát điên nữa.
 

Li Tư né tránh ánh mắt, không dám nhìn vào mắt anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ta lắp bắp lên tiếng: "Anh... Anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu."

Bùi Kỵ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng không mang chút thương xót nào nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đôi môi mỏng khẽ động, giọng lạnh lẽo: "Li Tư, tôi nhớ tôi từng nói, sự nhẫn nại của tôi không tốt."

Li Tư run rẩy cả người, môi gần như sắp bật máu.

Rõ ràng là Ôn Tâm Nhã hẹn cô ta, người xuất hiện lại là Bùi Kỵ.

Cô ta vốn nghĩ có sự giúp đỡ của Quý Vân Sênh, ít nhất Bùi Kỵ cũng sẽ không tìm được đến cô ta. Nhưng bây giờ xem ra, Quý Vân Sênh chỉ coi cô ta là một con cờ thôi.

Bây giờ xong rồi.

Hai chân Li Tư mềm nhũn, quỳ rạp dưới đất, khóc đáng thương nhìn anh, thử dùng bộ dạng hoa lê dưới mưa khơi gợi lòng thương xót và thông cảm của người đàn ông, cho dù là một chút cũng được.

Nhưng cô ta quên rồi, người đàn ông trước mắt không có tìm, chỉ có một điểm yếu duy nhất đó thôi.

"Anh... Anh Bùi, là tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến... Là tôi sai rồi..."

Góc nghiêng lạnh lùng sắc bén của anh lười quay qua nhìn cô ta.

"Vậy tiếp theo đây phải làm thế nào, đều hiểu chứ?"

Giọng Li Tư run rẩy liên tục gật đầu: "Tôi... Tôi sẽ bảo Ôn Tâm Nhã ra đính chính... Tôi cũng sẽ đích thân tìm Thời Diên xin lỗi."

Bùi Kỵ không còn phí lời với cô ta nữa, anh sải bước rời khỏi phòng bao.

Chu Cảnh Lâm đợi bên ngoài thấy anh bước ra, vội vàng cầm điện thoại lên đón, sắc mặt nghiêm trọng.

"Giám đốc Bùi, chủ tịch Bùi vừa gọi điện thoại đến bảo anh bây giờ về nhà một chuyến."

Anh mím chặt môi, ngừng lại một giây rồi tiếp tục không cảm xúc đi ra ngoài.

"Biết rồi."

Chỉ qua một ngày, trên mạng lại dấy lên một trận sóng gió.

Trên weibo xuất hiện một tài khoản nặc danh, trong tài khoản đó đăng mấy đoạn hoàn chỉnh, không có video cắt ghép.

Video đầu tiên là camera của khách sạn, Hứa Cẩn Ngôn chưa nói được mấy câu với Thời Diên thì đã cất bước đi khỏi cửa phòng.

Video thứ hai là video được gọi là "Lên giường", góc quay y hệt nhưng nhiều nội dung hơn cái trước đó.

Trong video người phụ nữ giống Thời Diên ngừng động tác lại, nhìn sang hướng camera, đột nhiên mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Thế nào? Quay xong chưa?"

Người giơ camera lên nói: "Cũng được rồi, tôi cảm thấy có thể làm loạn thông tin được. Không quen biết sẽ không nhìn ra."

Người phụ nữ leo từ trên người người đàn ông xuống, vén mái tóc dài qua để lộ gương mặt xinh đẹp nhưng không giống mặt Thời Diên.

"Vậy được rồi, dọn dẹp đi. Nhanh cắt clip ra để còn giao lại nữa."

"Biết rồi."

Chỉ một đoạn nội dung ngắn ngủi, sự thật đã được phơi bày.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, cư dân mạng không ngờ ăn được một trái dưa đảo ngược thế này, rõ ràng là quá đặc sắc.

"Vãi, quả nhiên là âm mưu. Trước đó tôi nói người trong clip không phải Thời Diên mà không ai tin tôi!"

"Bây giờ có mấy fan đang ghét có thể trả lại trong sạch cho người ta chưa? Mặt đau không thế?"

"Huhuhuhu, sự thật có thể đến muộn nhưng tuyệt đối không vắng mặt, có những người nợ Thời Diên một câu xin lỗi! Dựa vào đâu mà tùy tiện bôi nhọ bạo lực mạng người ta!

"Vậy mà đã nhanh chóng tìm ra được người gây rối phía sau, ông trùm lợi hại!

Hiệu quả hành động cao quá, chuyên nghiệp hơn cả Dự Tinh gấp mấy lần! Mỗi lần đều chỉ đăng tin đính chính, lần sau chọn cách thô bạo đơn giản này được không?"

Phút chốc, tiếng mắng chửi dưới weibo Thời Diên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vô số lời xin lỗi.

Tưởng Thanh vừa quét vừa kích động nói năng lộn xộn: "Tốt quá rồi chị Thời Diên... Ông trời có mắt... Ác giả ác báo... Cuối cùng cũng có người trả lại trong sạch cho chúng ta rồi..."

Thời Diên cong môi, dịu dàng cười: "Ừm."

Cô cầm điện thoại đi ra ban công gọi điện thoại.

Ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo lướt đến số điện thoại quen thuộc, Thời Diên do dự một chút, nhìn chằm chằm dãy số đó thất thần.

Hồi sau, cô từ từ hít sâu một hơi rồi gọi điện thoại.

Lòng Thời Diên thấp thỏm, gần như căng thẳng đến mức cô sắp không thở nổi.

Từng giây từng phút trôi qua, đến khi tiếng tút tút dài trôi qua, điện thoại tự động ngắt máy.

Không ai trả lời.

Sau tiếng cúp máy đó, đôi mày của Thời Diên khẽ nhíu lại, khó khăn lắm mới cổ vũ bản thân mà lại dần dần bị nản chí.

Lúc này, tiếng Tưởng Thanh trong phòng khách vang lên.

"Chị Thời Diên, xe đã đến dưới lầu rồi, bây giờ chúng ta phải đến buổi họp báo phóng viên rồi."

Cô hoàn hồn lại, đặt điện thoại vào túi áo khoác, sắc mặt như bình thường.

"Ừm, đi thôi."
 

Hiện trường buổi họp báo, camera lần lượt dựng lên, nhắm thẳng vào Thời Diên trên sân khấu.

Mái tóc đen của người phụ nữ được búi lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, đường cong nho nhã.

Đôi mày được vẽ đơn giản vẫn tinh tế động lòng người, ngoài vẻ mặt trông mệt mỏi hơn thường ngày thì đôi mắt hạnh vẫn dịu dàng trong veo như nước.

Lần công khai đính chính này, câu hỏi và đáp án đều sắp xếp trước, Thời Diên chỉ cần theo đó mà trả lời câu hỏi của phóng viên, chuyện lần này nói rõ và đính chính là được, còn các trình tự kiện tụng cứ để bộ phận pháp lý của Dự Tinh giải quyết.

Rất nhanh, buổi họp báo sắp đi đến bước cuối cùng, cả hội trường im lặng, đợi chờ phát ngôn cuối cùng của Thời Diên.

"Cảm ơn những người hâm mộ, bạn bè, công ty giải trí Dự Tinh của tôi và cả các bạn phóng viên có mặt tại đây vẫn kiên quyết tin tưởng tôi sau chuyện lần này. Vào cuối tuần mà vẫn bận rộn vì tôi, mọi người vất vả rồi."

Ánh đèn nhấp nháy, giọng nói nhẹ nhàng êm tai qua micro từ từ truyền đi khắp hội trường.

"Và cả, một người nữa."

Thời Diên ngừng lại, khoé môi từ từ cong nhẹ, cười rất dịu dàng.

Cô nhìn về ống kính, chậm rãi nói: "Cảm ơn anh ấy, xuất hiện bên cạnh tôi vào lúc tôi nhếch nhác nhất, để tôi có dũng khí đối mặt với mọi thứ."

Chỉ một câu này, cô không nói tiếp nữa.

Còn có phóng viên muốn hỏi, Lạc Thanh Y phản ứng rất nhanh, cô ấy chặn phóng viên lại ngay, tuyên bố buổi họp báo chính thức kết thúc.

Trên đường đến tòa nhà Dự Tinh, Thời Diên nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ thất thần, đôi lúc lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Lạc Thanh Y nhìn bộ dạng không tập trung của cô, biết rõ còn hỏi: "Sao, anh ta không liên lạc với em sao?"

Thời Diên khẽ lắc đầu: "Anh ấy không bắt máy, chắc là đang bận."

Lạc Thanh Y chậc chậc và tiếng: "Những cái khác không nói, lần này Bùi Kỵ ra sức thật. Hiệu suất giải quyết chuyện nhanh hơn chị nghĩ, sắp xếp phỏng vấn trong đêm rồi tìm đến tác giả của video, chị cứ nghĩ cũng phải bốn năm ngày."

Thời Diên ừm một tiếng, giọng buồn bã nói: "Có lẽ đêm qua anh ấy mệt lắm."
"Hay là em nhắn tin cho anh ta trước?"

Thời Diên ngây người ngước mắt lên, hàng mi rũ xuống, do dự không quyết.

Biết cô còn nút thắt chưa gỡ được, Lạc Thanh Y cũng không muốn cô bối rối khó xử.

Lạc Thanh Y khẽ ho một tiếng, chỉ đành mượn cớ giúp cô: "Coi như là cảm ơn đi."Thời Diên cắn chặt môi, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Chỉ gửi một tin hỏi thăm thôi, coi như là cảm ơn.

Anh giúp cô việc lớn như thế, về tình về lý, cô đều nên đích thân cảm ơn anh.

Chỉ là cảm ơn thôi, không sao đâu.

Cứ như vậy, Thời Diên ma xui quỷ khiến bấm vào khung chat, gõ rồi lại xoá, xoá rồi lại gõ.

Sửa mấy lần, cô lại xoá hết chữ vừa gõ, chỉ để lại ba chữ.

"Cảm ơn anh."

Và thế là tin nhắn được gửi đi xong, mãi cho đến tối, điện thoại vẫn lặng im.

Không hề nhận được tin trả lời.

Thời Diên nghỉ hết mọi chuyện có thể xảy ra sau khi gửi tin nhắn đi nhưng không ngờ tới chuyện này.

Là vì anh quá bận không nhìn thấu.

Hay là vì, anh hối hận rồi?

Dính líu đến người có nhiều quá khứ đen như cô, thật ra cũng không là chuyện tốt gì, chỉ mang lại rắc rối vô cùng vô tận cho anh.

Vì thế anh hối hận, cô cũng có thể hiểu được.

Thời Diên không biết.
 
Đêm khuya, cô trằn trọc khó ngủ, tay luôn vô thức cầm điện thoại, bấm vào khung tin nhắn.

Cô thậm chí còn lo lắng, có phải Bùi Kỵ xảy ra gì rồi hay là gặp phải rắc rối gì rồi.

Hôm sau dậy chụp ảnh, quả nhiên dưới mắt Thời Diên xuất hiện hai đường đen nhàn nhạt.

Chiều, chụp hình kết thúc.

Trên xe bảo mẫu, Lạc Thanh Y nghiêng đầu, quan sát gương mặt mệt mỏi của Thời Diên, tò mò hỏi: "Sao thế? Đêm qua ngủ không ngon à?"

Thời Diên nhắm mắt, giọng hơi khàn khàn vì mới thức dậy.

"Cũng ổn."

Lạc Thanh Y híp mắt, vẻ mặt hiểu rõ mọi thứ: "Đừng lừa chị, có phải vì Bùi Kỵ không?"

Thời Diên không trả lời, lặng lẽ cuộn người trên ghế.

"Anh ta nói gì rồi? Không lẽ hối hận rồi hả?"

Vừa dứt lời, lòng Lạc Thanh Y đã dứt khoát phủ nhận.

Nhìn bộ dạng của Bùi Kỵ, hối hận, sao có thể.

Câu này của Lạc Thanh Y bóc trần câu hỏi trong lòng Thời Diên suy nghĩ cả đêm.

Cô cụp mắt, ánh mắt hơi thất vọng.

"Em cũng không biết."

Nói xong, Thời Diên nhắm mắt lại, bộ dạng muốn ngủ tiếp.

Lạc Thanh Y nhìn thấu bộ dạng giả vờ ngủ để né tránh vấn đề của cô, cũng không hỏi tiếp nữa.

Có lẽ vì đêm qua Thời Diên ngủ không ngon, trong thời gian ngắn đã mơ hồ thiếp đi ở trên xe.

Đợi khi Thời Diên bị gọi dậy, xe đã đến dưới lầu trụ sở tập đoàn Bùi Thị.

Cô ngây người vài giây rồi quay lại hỏi Lạc Thanh Y: "Tại sao lại đến đây?"

Lạc Thanh Y kéo cửa xe, nói với vẻ đương nhiên: "Đương nhiên là tìm chồng chưa cưới của em rồi. Hôm trước mới công khai, cho dù là giả cũng phải giả vờ đến thăm. Mau xuống xe."

"?"

Thời Diên chưa kịp phản ứng thì đã bị Lạc Thanh Y kéo xuống xe đẩy thẳng vào trong.

Trong toà nhà cao chọc trời, mặt sàn đá hoa cương sáng bóng, nhân viên đi lại tấp nập.

Tiếp tân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh khí chất thoát tục đứng trước mặt.

Tuy đeo khẩu trang che mặt nhưng đôi mắt hạnh lộ ra ngoài vẫn động lòng người, con ngươi di chuyển đẹp đến khó thở.
 
Hình như hơi quen.

Tiếp tân bừng tỉnh, lộ ra nụ cười công nghiệp: "Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?"

"Ừm... Tôi tìm giám đốc Bùi."

Tiếp tân lại hỏi: "Xin hỏi cô có hẹn trước không? Có thể nói tên của cô và phương thức liên lạc cho tôi không?"

Người phụ nữ cong mắt lên, giọng dịu dàng: "Tôi là Thời Diên."

Dứt lời, tiếp tân phút chốc ngạc nhiên mở to mắt.

Sống... Sống...

Thời Diên quen với cách nhìn thế này nên cũng không để tâm.

Cô lại cười: "Nhưng tôi không hẹn trước, có thể phiền cô hỏi giúp tôi một chút không?"

Tiếp tân đỏ mặt vội vàng gọi điện thoại nội bộ: "Được... Không có vấn đề gì, mời cô qua đó đợi một chút."

"Cảm ơn."

Thời Diên đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, im lặng chờ đợi.

Một lúc sau, tiếp tân cúp máy, đi về phía cô.

Cô ấy áy náy nói: "Thành thật xin lỗi cô Thời, hôm nay giám đốc Bùi không ở công ty, hình như đã ra ngoài trước đó rồi."

Thời Diên ngây người, cô nhanh chóng ôn hoà nói: "Không sao, tôi đi trước đây. Cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Tiếp tân đưa mắt tiễn bóng người Thời Diên ra khỏi tòa nhà xong, vừa quay lại thì bị đồng nghiệp vây lấy, cô một câu tôi một câu, ai nấy đều phấn khích.

"Ban nãy là Thời Diên đúng không?"

"Là cô ấy là cô ấy, người thật xinh đẹp quá."

"Cô ấy đến tìm giám đốc Bùi đúng không? Xem ra hai người họ là vợ chồng chưa cưới chắc rồi. Ai nói giám đốc Bùi không gần nữ sắc, người ta rõ ràng có vợ chưa cưới nên thủ thân như ngọc."

Đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện rất vui vẻ, tiếp tân nhíu chặt mày vô cùng khó hiểu.
 
Ban nãy cô ấy gọi vào số nội bộ đến chỗ thư ký Chu, thư ký Chu bảo cô ấy nói lại là giám đốc Bùi không có ở đây.

Nhưng rõ ràng cô ấy nhớ, nửa tiếng trước, giám đốc Bùi mới đến công ty.

Lúc này, trong phòng làm việc của giám đốc.

Chu Cảnh Lâm gõ cửa rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.

Anh ta dè dặt hỏi: "Giám đốc Bùi, cô Thời đi rồi."

Thật ra anh ta không hiểu, tại sao rõ ràng người ở đây luôn đợi người ta. Người ta chủ động đến thì lại không gặp.

Người đàn ông cúi mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ, mặt không có cảm xúc nào.

Lát sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Biết rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui