Thích nghiện

Trong bãi đỗ xe, Lạc Thanh Y vẫn đang ngồi đợi.
 
Cô ấy đang cúi đầu xem điện thoại thì cửa xe bỗng mở ra.
 
Thấy Thời Diên quay lại nhanh như vậy, Lạc Thanh Y ngạc nhiên hỏi: “Sao ra nhanh vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời Diên cụp mắt: “Anh ấy không có ở đây.”
 
“Không có?”
 
Thời Diên ừ một tiếng, chuyển chủ đề: “Chúng ta đi thôi, không phải lát nữa còn có cảnh quay bù à, còn lề mề là không kịp nữa đâu.”
 
Trong lòng Lạc Thanh Y có chút buồn phiền, ngột ngạt không thở nổi.
 
Sớm không đi, muộn không đi, cứ phải đi vào lúc Thời Diên chủ động đến tìm anh.
 
Trời mới biết Thời Diên có thể lấy hết can đảm khó khăn đến thế nào.
 
Lạc Thanh Y không thể hiểu nổi, có lúc tính cách của Thời Diên giống như một chú ốc sên, chiếc vỏ chắc chắn bên ngoài bảo vệ trái tim tinh tế, mềm mại bên trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì từng bị tổn thương nên ý thức tự bảo vệ của cô mạnh mẽ hơn người khác, sống một cách tỉnh táo và lí trí, cho dù không hề muốn buông bỏ một món đồ, hoặc có lẽ là tình cảm nhưng sau khi cân nhắc, những việc mà cô nhận định rằng không có kết quả, phải nhịn đau cô cũng sẽ vứt bỏ.
 
Nhưng, sự thật là sau khi trải qua nhiều chuyện hoặc tình cảm, linh hồn con người ta đều sẽ lưu lại dấu vết khó phai, khắc sâu vào trong xương tủy. Tới lúc muốn buông bỏ, muốn quên đi lại chẳng thể làm được, chỉ là đang dùng mọi cách để trốn tránh trái tim mình mà thôi.
 
Thời Diên bây giờ đúng là như vậy.
 
Mấy năm nay, ngay cả cô cũng không thể mở cửa được trái tim mình.
 
Mà chìa khóa từ đầu đến cuối chỉ có một mình người đó có.
 

 
Những ngày tiếp theo, đoàn làm phim ‘Chìm Đắm’ tiếp tục thông báo một tin tức quan trọng.
 
Đổi diễn viên thủ vai nam chính.
 
Khi nghe thấy tên của nam chính mới, Thời Diên không kìm nén được sự ngạc nhiên.
 
“Phó Tư Niên? Chắc chắn chứ?”
 
Lạc Thanh Y gật đầu liên tục, giọng điệu vui mừng không thôi: “Đúng vậy, đúng là Phó Tư Niên. Khó tin lắm có đúng không, lúc chị nghe thấy cũng bị dọa cho hết hồn.”
 
Phó Tư Niên gần như là một tồn tại truyền thuyết trong giới.
 
Chỉ mới 25 tuổi đã giành được giải nam chính xuất sắc nhất tại Cannes.
 
Từ khi ra mắt tới nay chưa từng xuất hiện tin đồn với bất cứ ngôi sao nữ nào. Bắt đầu từ ba năm trước, những bộ phim mà Phó Tư Niên đóng đều có cấp bậc Hollywood.
 
Thời Diên vào nghề chưa lâu, năm cô mới bước chân vào giới giải trí vừa đúng lúc Phó Tư Niên tuyên bố lui về ở ẩn.
 
Đối với bên ngoài, lý do Phó Tư Niên ra khỏi giới giải trí là đi nước ngoài học bổ túc, rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cho tốt. Điều này khiến cho trái tim của rất nhiều người hâm mộ trên mạng tan vỡ, không ít đạo diễn nổi tiếng nắm chặt tay than thở.
 
Loại lí trí lựa chọn quay người rút lui vào thời kỳ huy hoàng nhất, có thể giữ được ý nguyện ban đầu, hiểu được cái gì mới là thứ mà bản thân mong muốn, đó là những điều khiến mọi người kính nể nể hơn kỹ năng diễn của anh ấy.
 
Lần này Phó Tư Niên đột nhiên về nước, im lặng quay lại không có một tin tức nào, thậm chí còn nhận vai nam chính của ‘Chìm Đắm’, đây là điều mà Thời Diên không thể nào ngờ tới.
 
Mặc dù vai diễn của ‘Chìm Đắm’ tốt, xây dựng có chiều sâu nhưng với địa vị của Phó Tư Niên chắc chắn sẽ có lựa chọn tốt hơn, chất lượng hơn bộ phim này.
 
Tại sao anh ấy lại nhận vai diễn này, diễn chung với một diễn viên nữ mình đầy tai tiếng như cô chứ.
 
Lúc này, Lạc Thanh Y cực kỳ hưng phấn bổ sung: “Hơn nữa chị còn nghe nói rằng, là do bên phía Phó Tư Niên chủ động liên hệ với đạo diễn Khâu nhận vai diễn này, còn cố đi thử vai, đúng là rất thành tâm. Tuy không biết tại sao nhưng điều này không quan trọng.”
 
“Thực ra ban đầu đạo diễn Khâu không có ý định thay nhưng người ta là Phó Tư Niên mà, nhìn khắp cả Trung Quốc này có đạo diễn nào từ chối được cơ chứ. Ngay cả chị cũng chưa từng được gặp Phó Tư Niên ngoài đời thật đâu. Trên ảnh đã đẹp trai như vậy rồi, người thật chắc chắn còn đẹp hơn.”
 
Lạc Thanh Y vừa nói vừa ôm chặt trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch của mình kêu gào: “Trời ạ, vậy mà lát nữa em được diễn chung với Phó Tư Niên, thật sự là chị chưa từng tưởng tượng đến.”
 
Nghe vậy, Thời Diên bật cười.
 
Thấy cô ấy nói vậy, tâm trạng vốn đang suy sụp của Thời Diên cũng tốt hơn nhiều.
 
Lúc trang điểm, cô không nhịn được mà lén lút nhìn về phía chiếc điện thoại đặt trước mặt.
 
Màn hình điện thoại vẫn đen sì, lặng lẽ nằm ở đó.
 
Tin nhắn gửi đi từ mấy ngày trước giống như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được bất cứ hồi âm nào.
 
Rõ ràng đây là kết quả mà cô muốn ngay từ đầu.
 
Nhưng bây giờ, hình như cô không thể vui vẻ nổi.
 
Lúc này, Tưởng Thanh từ bên ngoài đi vào: “Chị Thời Diên, bên phía đạo diễn bảo chị có thể qua đó rồi, chúng ta đi thôi.”
 
Thời Diên thu lại cảm xúc, đứng dậy.
 
Tưởng Thanh lấy áo khoác treo bên cạnh khoác lên người cô, bỗng nhiên cô ấy nghe thấy Thời Diên nói.
 
“Tưởng Thanh… hôm đó ở sân bay, có phải chị nhếch nhác lắm không?”
 
Tưởng Thanh chưa kịp phản ứng: “Hả? Cái gì?”
 
Thời Diên thu lại ánh mắt, trong lòng như bị một cục đá khổng lồ đè lên, đè đến mức cô không thở nổi.
 
Chắc hôm đó cô không xinh đẹp lắm.
 
Dáng vẻ nhếch nhác đó còn bị anh nhìn thấy nữa.
 
Cô mím môi, cười một cách miễn cưỡng: “Thôi, không có gì.”
 
Phòng trang điểm cách chỗ trường quay một đoạn, trên đường chẳng có mấy người, sáng sớm bầu trời đổ mưa lất phất, lúc này trông rất âm u. Không khí hít vào trong khoang mũi cũng dính chút khí lạnh, lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo.
 
Cứ đi mãi, một bóng người bỗng nhiên xông ra từ góc ngoặt, chặn trước mặt cô.
 
Thời Diên ngây người, nhìn khuôn mặt tiều tụy của người phụ nữ trước mặt.
 
Vài ngày không gặp, người phụ nữ từng xinh đẹp và kiêu ngạo đó như biến thành một người khác.
 
Sáng nay ra ngoài Li Tư còn cố ý đánh kem nền trông trắng hơn, đôi môi không tô son trông cũng cực kỳ nhợt nhạt, trông cô ta giống như mấy ngày rồi không được ngủ ngon vậy.
 
Cô ta ngập ngừng nói: “Thời Diên…”
 
Vừa thấy là Li Tư, Tưởng Thanh nháy mắt sốc tinh thần lên mức một trăm phần trăm, tức giận lườm cô ta.
 
Vẻ mặt Thời Diên cực kỳ thờ ơ: “Có chuyện gì không?”
 
Li Tư tiến lên một bước, mắt ngấn lệ, trông rất đáng thương.
 
“Tôi… tôi đến để xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không? Đừng kiện tiếp nữa.”
 
Cô ta nhỏ giọng cầu xin, thậm chí còn định quỳ xuống: “Là do tôi ghen tị với cô, tôi bị quỷ ám… giờ tôi chẳng còn gì cả, có lẽ sau này cũng không thể đóng nữ chính được nữa, cô tha cho tôi lần này…”
 
Nói rồi cô ta làm ra vẻ chuẩn bị quỳ xuống.
 
Thời Diên đã nhìn rõ ý đồ của cô ta, cô không hề có ý định đỡ cô ta dậy, chỉ thờ ơ nói: “Cô không còn gì nữa nhưng việc này chẳng phải do tôi tạo ra.”
 
Li Tư tin chắc rằng cô sẽ mềm lòng, chỉ có điều, mặc dù Thời Diên hiền lành nhưng cô không phải thánh mẫu.
 
Có một vài người, không đáng được tha thứ.
 
Mặc dù giọng điệu cô nhẹ nhàng nhưng mỗi một chữ nói ra đều cực kỳ kiên quyết.
 
“Luật sư và tòa án sẽ khiến cô phải trả giá vì hành vi của mình, sự tha thứ của tôi sẽ không thay đổi bất cứ kết quả nào. Tôi nói như vậy, cô có hiểu không?”
 
Dứt lời, Li Tư âm thầm nghiến răng, sắc mặt hiện lên màu trắng xám sau cơn tuyệt vọng.
 
Cô ta vẫn không cam lòng, ý đồ lôi kéo Thời Diên: “Tôi cầu xin cô, Thời Diên, cô có thể bảo chủ tịch Bùi giơ cao đánh khẽ được không…”
 
Nghe vậy, Thời Diên ngây ra.
 
Mi mắt cô khẽ run rẩy, đáy mắt lặng yên như nước cuối cùng cũng nổi mổ gợn sóng.
 
“Cô từng tới tìm anh ấy ư?”
 
Li Tư nuốt nước bọt, nói tiếp: “Là chủ tịch Bùi bảo tôi tới xin lỗi cô, tôi đã xin lỗi rồi, có thể…”
 
Lời của cô ta còn chưa nói hết, giọng nói trong trẻo, êm tai của một chàng trai từ đằng sau truyền tới, ngắt lời cô ta.
 
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
 
Thời Diên hoàn hồn, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
 
Đằng sau, một chàng trai trẻ tuổi cao lớn đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, vai rộng chân dài, tỉ lệ dáng người rất thu hút sự chú ý.
 
Khuôn mặt anh ấy khôi ngô, tuấn tú, mắt một mí, sống mũi cao thẳng, ghép lại với nhau xuất hiện thêm một hương vị hiếm có. Cho dù có hương vị thiếu niên trong sáng nhưng lại mang theo sức hấp dẫn của người trưởng thành, khiến người ta khó có thể rời mắt.
 
Phó Tư Niên tay đút túi bước tới, ánh mắt rơi trên người Li Tư.
 
Giọng nói của anh ấy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hiệu quả không giận mà uy.
 
“Tôi nghĩ chắc hẳn trường quay không cho phép người không phận sự tùy ý đi vào đây đâu. Lý Dụ, mời cô gái này ra ngoài đi.”
 
Li Tư còn muốn nói chuyện nhưng ngay sau đó đã bị người ta lôi ra ngoài không hề do dự, vừa nhếch nhác vừa khó xử.
 
Khung cảnh xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
 
Thời Diên nhận ra anh ấy, cô chỉ hơi ngây người một chút rồi hoàn hồn một cách nhanh chóng.
 
Không ngờ được rằng Phó Tư Niên là người giải vây giúp cô.
 
Thời Diên cảm ơn, cười với anh ấy: “Cảm ơn anh, thầy Phó. Tôi là…”
 
Chàng trai cười, ngắt lời cô: “Thời Diên, tôi vẫn còn nhớ.”
 
Tôi vẫn còn nhớ, chứ không phải tôi biết.
 
Nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
 
Ngay sau đó, anh ấy đưa tay về phía cô, bên môi treo một nụ cười dịu dàng: “Phó Tư Niên. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
 
Thời Diên không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy tay anh ấy.
 
Lần đầu tiên gặp mặt ảnh đế đã bị anh ấy nhìn thấy tình cảnh xấu hổ.
 
Nhưng may mà giống với lời đồn, Phó Tư Niên thật sự là một người cực kỳ dịu dàng và quan tâm người khác. Sau khi đến trường quay, anh ấy cũng không hề nhắc lại, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
 
Thời Diên cũng không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác, tập trung vào việc quay phim.
 
Do đổi nam chính nên những phần trước cần phải quay bổ sung.
 
Đúng là, cảm giác quay phim với ảnh đế rất khác. Tốc độ tìm cảm xúc của Phó Tư Niên cực kỳ nhanh, từ đó cũng giúp cô nhập vai nhanh hơn.
 
Sức cảm hóa khi diễn cũng mạnh hơn nam diễn viên Thời Diên từng hợp tác rất nhiều, không hổ là ảnh đế Cannes.
 
Hai người họ diễn ngang tài ngang sức, gần như chỉ một lần là qua hết, hiệu quả cao lạ thường, ngay cả Khâu Duệ cũng không nhịn được mà vỗ tay liên tục.
 
Quay xong một bộ phim, tiếng vỗ tay trong trường quay vang như sấm.
 
Có lẽ là vì Phó Tư Niên tới nên dường như nhân viên của đoàn làm phim hôm nay trở nên vui vẻ lạ thường.
 
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Khâu Duệ tổ chức một buổi liên hoan cho đoàn làm phim.
 
Lần này không có mấy lãnh đạo đầu tư linh tinh nữa, chỉ có đạo diễn sản xuất và vài diễn viên chính trong đoàn làm phim.
 
Thời Diên không thể từ chối, chỉ có thể đi cùng.
 
Trong phòng riêng, lần này vẫn là bữa tiệc linh đình nhưng không khí không ngột ngạt như lần trước nữa.
 
Mặc dù địa vị của Phó Tư Niên lớn nhưng anh ấy không hề kiêu ngạo.
 
Rượu quá tam tuần, Khâu Duệ uống cũng đã nhiều, ông ấy vỗ vai Phó Tư Niên: “Phó Tư Niên, cậu nghĩ gì mà chủ động đến đoàn làm phim của chúng tôi vậy? Ngôi miếu nhỏ của chúng tôi có một vị phật lớn như cậu, luôn cảm thấy có tài mà không được trọng dụng.”
 
Phó Tư Niên cũng cười: “Là chú khiêm tốn quá thôi, cháu không cảm thấy ‘Chìm Đắm’ là một ngôi miếu nhỏ. Nói không chừng liên hoan phim năm sau chúng ta còn có thể ôm vài giải thưởng đó.”
 
Dừng một lúc, ánh mắt dịu dàng, trong veo của anh ấy nhìn về phía Thời Diên, cười nhẹ nói: “Kỹ thuật diễn của Thời Diên rất xuất sắc, dù năm sau có nhận được giải ảnh hậu cũng không làm người khác bất ngờ.”
 
Giọng Phó Tư Niên chân thành, là một lời khen ngợi trực tiếp không hề che dấu.
 
Có thể nhận được lời khen ngợi của ảnh đế, ngay cả ánh mắt của Khâu Minh Yên ngồi bên cạnh cũng tràn ngập vẻ hâm mộ.
 
Vừa rồi Thời Diên cũng uống vài ly, lúc này gò má trắng nõn của cô hiện lên sắc đỏ, men say nhẹ khiến cô thấy lâng lâng.
 
Nghe thấy lời Phó Tư Niên, Thời Diên mất vài giây mới phản ứng lại.
 
“Cảm ơn thầy Phó. Kỹ thuật diễn của anh cũng rất tuyệt.”
 
Nói xong, Thời Diên nâng chén, ngửa đầu uống nốt rượu bên trong, thẳng thắn đến lạ.
 
Phó Tư Niên cũng bị hành động nhỏ này của cô làm cho giật mình, sau đó đôi mắt anh càng trở nên cong hơn.
 
Cô uống hơi nhanh, chân mày khẽ nhíu lại, nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn.
 
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
 
Đi vào WC, Thời Diên hơi buồn nôn nhưng nôn khan mấy lần đều chẳng nôn ra được gì.
 
Nước mắt cô cũng bị ép chảy ra, đầu óc cực kỳ choáng váng.
 
Thực ra cô không hề biết uống rượu, bình thường cũng sẽ không uống. Trước đây cô đều cố hết sức từ chối những bữa tiệc như thế này, bởi vì cô rất ghét cảm giác sau khi bị cồn gặm nhấm thần kinh, nó khiến lí trí của cô biến mất, trở nên không còn tỉnh táo.
 
Nhưng hôm nay, cô bỗng có chút lưu luyến cảm giác này.
 
Giống như sau khi say rượu, cục đá mấy ngày nay vẫn luôn đè nén trong lòng nhẹ hơn một chút, có vài chuyện cũng không còn nhớ rõ nữa.
 
Sau khi tỉnh táo hơn chút, Thời Diên cảm thấy lí trí của bản thân đã khôi phục một ít, cô dùng nước lạnh rửa tay rồi chuẩn bị quay lại ghế lô.
 
Vừa ra khỏi WC không xa đã nhìn thấy Phó Tư Niên đứng đó.
 
Thấy cô đi ra, Phó Tư Niên cất bước đi tới, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Sao rồi, vẫn ổn chứ?”
 
Thời Diên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
 
Sau khi thấy ánh mắt cô đúng là không còn lơ đễnh như vừa rồi nữa, vẻ lo lắng trong mắt Phó Tư Niên cũng vơi đi vài phần, dịu dàng nói: “Quản lý của cô đang ở ngoài cửa, tôi đưa cô qua đó.”
 
“Cảm ơn thầy Phó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui