Thích nghiện

Buổi sáng hôm sau, thời tiết rất trong lành.
 
Cao ốc giải trí Dự Tinh là tòa nhà cao chọc trời nằm ngay trung tâm thành phố, trong đại sảnh lầu một luôn trong trạng thái chật ních người, hai bên vách tường treo đầy ảnh áp phích cỡ lớn của các nghệ sĩ nhưng ảnh của Thời Diên lúc nào cũng được treo ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.
 
Trong phòng trà, có người tranh thủ thời gian thừa nước đục thả câu, cũng có một số nhân viên đang hào hứng tụ tập lại để tám chuyện với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 "Lúc nãy tôi vừa lướt xem tin nhắn trong nhóm, nghe nói hôm nay Thời Diên sẽ đến công ty đó."
 
Trong đám người có một người vừa mới nhấp một ngụm trà nóng xong đã vội tiếp lời: "Đúng vậy, hình như có liên quan đến vụ kiện với Li Tư. Vừa rồi mới ra khỏi bộ phận pháp lý, tiếp theo sẽ đi đến văn phòng của giám đốc Quý."
 
"Vậy chuyện Thời Diên và giám đốc Quý không có loại quan hệ kia là thật à?"
 
"Tôi vẫn luôn cảm thấy không phải, mặc dù giám đốc quý có hứng thú với Thời Diên nhưng rõ ràng ánh mắt Thời Diên nhìn giám đốc Quý không hề có tình ý, có lẽ hai người họ chỉ là bạn bè mà thôi."
 
Một nhân viên mới tò mò hỏi: "Thế tại sao lúc trước Thời Diên lại ký hợp đồng với Dự Tinh? Lúc vừa vào tôi đã nghe nói từ khi cô ấy ra mắt đến nay, Dự Tinh luôn giành tài nguyên hàng đầu cho cô ấy mà..."
 
Một nhân viên đã làm lâu năm nghe vậy bèn hạ giọng nói: "Suỵt, để tôi nói nhỏ cho cô biết, thật ra người ký hợp đồng với Thời Diên lúc trước là giám đốc Quý đấy..."
 
 "Có vẻ như ngay từ đầu giám đốc Quý đã coi trọng Thời Diên rồi, hẳn là cảm thấy cô ấy thích hợp gia nhập làng giải trí. Đúng lúc đó gia đình Thời Diên lại xảy ra chuyện nên cô ấy buộc lòng phải ký hợp đồng làm nghệ sĩ với giám đốc Quý. Anh ta trả trước một số tiền lớn để cô ấy lập tức ký hợp đồng với Dự Tinh, chuyện này cũng có nghĩa là bản thân cô ấy sẽ bị ràng buộc với Dự Tinh, tính đến hiện tại thì hợp đồng giữa họ sẽ hết hạn vào năm sau."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên mới nghe vậy thì sửng sốt đến mức không thể ngậm miệng lại, vội hỏi tiếp: "Sau này Thời Diên vẫn tiếp tục ở lại Dự Tinh à? Bây giờ chồng sắp cưới của cô ấy là giám đốc của Bùi thị mà."
 
"Chắc là không đâu, nói chung ai mà biết được."
 
Một người chợt lên tiếng thúc giục: "Được rồi, được rồi, trở lại làm việc đi."
 
*
 
Trong văn phòng giám đốc.
 
Trợ lý bưng một cốc cà phê nóng đến đặt trước mặt Thời Diên, sau đó kính cẩn lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng làm việc lại.
 
Quý Vân Sênh đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc chợt đứng dậy, đi đến vị trí đối diện với ghế sô pha đơn mà Thời Diên đang ngồi.
 
Gương mặt của anh ta vừa anh tuấn vừa thanh cao, hơn nữa luôn bày ra biểu cảm tươi cười hết sức ôn hoà, anh ta nhìn Thời Diên nói: “Bộ phận pháp lý đã sắp xếp xong toàn bộ tài liệu về vụ kiện rồi nhưng vấn đề sau khi khởi kiện đều sẽ do Dự Tinh phụ trách và xử lý ổn thỏa, em không cần lo lắng."
 
Thời Diên mỉm cười, trong lòng rất cảm ơn Quý Vân Sênh: "Vân Sênh, cảm ơn anh."
 
“Giữa em với anh mà còn khách sáo như vậy làm gì?” Quý Vân Sênh thoáng dừng một lát, độ cong của khoé môi cũng theo đó hơi trầm xuống.
 
 Anh ta nói với giọng điệu có chút áy náy, trong giọng nói còn xen lẫn sự ưu tư so với ngày thường: "Chuyện video là do anh không thể bảo vệ em kịp thời."
 
Động tác cầm cốc của Thời Diên hơi khựng lại.
 
Từ "bảo vệ" này có phần vượt quá giới hạn bạn bè, từ lúc gặp Quý Vân Sênh đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta hơi hơi vượt quá ranh giới bạn bè.
 
Cô đặt cốc xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, sau đó từ từ nói: “Anh đừng nói như vậy, với tư cách là bạn bè thì anh đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có anh và bác Quý chỉ e rằng tôi không thể trả nổi phí phẫu thuật của bà nội rồi."
 
Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng như nước, hơn nữa còn khẽ nhấn mạnh hai chữ "bạn bè", ngay lần đầu tiên anh ta chủ động thăm dò thì cô đã lặng lẽ lùi vào trong ranh giới, vạch rõ giới hạn giữa bạn bè với anh ta.
 
Cho dù đó có là ai cô cũng sẽ làm như vậy, không chỉ hiện tại, mà mấy năm qua cô vẫn giữ quan điểm như thế.
 
Quý Vân Sênh hiểu rất rõ tính cách của Thời Diên, bề ngoài thì trông cô khá mềm mỏng nhưng một khi cô đã quyết định chuyện gì thì rất khó để thay đổi.
 
Mặc dù mấy năm nay anh ta luôn ở bên cạnh cô với thân phận bạn bè nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thể bước vào trái tim cô dù chỉ là một chút.
 
Anh ta không thể, người khác cũng không thể.
 
Nếu có thể chôn chặt những ảo tưởng để duy trì thân phận một người bạn cũng tốt, ít nhất anh ta sẽ là một người bạn mà cô tin tưởng, là người cô sẽ chọn để dựa vào.
 
Nhưng Bùi Kỵ là một ngoại lệ, sự xuất hiện của Bùi Kỵ đã phá vỡ ảo tưởng mà Quý Vân Sênh cẩn thận duy trì trong mấy năm qua, biến mọi thứ anh ta toan tính trở nên vô ích, vì thế anh ta không thể dễ dàng tha thứ được.
 
Quý Vân Sênh siết chặt ngón tay lên trên thành cốc, thậm chí các đốt ngón tay cũng theo đó trở nên trắng bệch, anh ta hơi cụp mắt xuống, mặt kính hơi ngả vàng đã ngăn đi phần nào ánh mắt u ám trong đáy mắt của anh ta.
 
Quý Vân Sênh thong thả đặt chén trà trong tay xuống, sau đó mới ngước mắt lên nhìn cô, chỉ trong thoáng chốc ánh mắt u ám trong khoé mắt đã biến mất không chút dấu vết.
 
Anh ta cười nói: “À đúng rồi Thời Diên, hôm đó giám đốc Bùi có nói trước với em những chuyện mà anh ta sẽ công khai trong sự kiện không?"
 
Thời Diên hơi mỉm cười, trong giọng nói còn xen lẫn chút bất đắc dĩ.
 
"Không có... từ trước tới giờ tính cách của anh ấy vẫn luôn như vậy."
 
Dáng vẻ bất đắc dĩ như hiện tại là ngoại lệ mà cô chưa từng dành cho người khác, hơn hết, mọi chuyện đều diễn ra trong vô thức nên cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.
 
Sắc mặt của Quý Vân Sênh vẫn như cũ, trên môi vẫn nở một nụ cười: "Có một chuyện, anh không biết giám đốc Bùi có nói cho em biết hay không nữa?"
 
Thời Diên ngước mắt: "Chuyện gì thế?"
 
Anh ta trả lời: "Cách đây một thời gian, đột nhiên tình trạng của bà trở nên xấu đi, anh nghe người trong bệnh viện nói có một người thường hay lảng vảng bên ngoài phòng của bà, vì không yên tâm nên đã nhờ trợ lý đi thăm dò thử."
 
Thời Diên nghe vậy thì nhất thời căng thẳng: "Ai vậy?"
 
"Là thư ký cấp cao của giám đốc Bùi, người đó họ Chu."
 
Thời Diên chợt sững sờ, ánh mắt cô đầy vẻ nghi ngờ không dám tin.
 
Là Chu Cảnh Lâm sao?
 
Quý Vân Sênh vội vàng giải thích: "Có lẽ giám đốc Bùi bảo anh ta đến, có lẽ giám đốc Bùi cảm thấy áy náy vì những chuyện lúc trước nên anh ta quan tâm đến bà cũng là điều dễ hiểu."
 
Thời Diên đã quen biết anh ta mấy năm nay, mặc dù không có tình cảm nhưng cô vẫn khá tin tưởng anh ta, nói cho cùng anh ta cũng là người đã giúp đỡ cô trong mấy năm khó khăn nghèo túng nhất.
 
Quý Vân Sênh thoáng dừng một chút, cố gắng che dấu tâm tư của bản thân rồi mới nói tiếp với giọng điệu lo lắng: "Chỉ có điều... Thời Diên à, có lẽ bác sĩ đã nói với em rồi, hiện tại sức khỏe của bà không tốt lắm, một khi tâm trạng không ổn định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sức khoẻ, hơn nữa rất dễ bị kích thích…”
 
Sắc mặt của Thời Diên nhất thời tái nhợt, từng sợi mi dài như lông quạ khẽ run lên, giọng cô nghẹn ngào đến mức phải mất một lúc lâu có thể cất tiếng nói thành lời, cô chậm chậm nói ra một câu: "Ý của anh là... là vì Bùi Kỵ đến nên bà mới..."
 
Quý Vân Sênh bình tĩnh nói: "Không, không, không phải như vậy, bác sĩ nói nên ưu tiên chăm sóc cơ thể của bà, dù sao với trang thái tinh thần hiện tại thì đừng để bà bị kích động."
 
Từng câu từng chữ của anh ta nặng nề đâm thẳng vào tim cô, chỉ trong chớp mắt đầu óc cô đã trống rỗng, Thời Diên lặng người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
 
Khuôn mặt tái nhợt cũng dần trở nên nghiêm túc, cô khẽ mấp máy môi: "Tôi hiểu rồi."
 
Quý Vân Sênh nhiệt tình nói thêm: "Đợi vài ngày nữa anh rảnh, anh sẽ về thăm bà với em."
 
"Ừm."
 
Thời Diên qua loa đáp lại một tiếng sau đó xách túi đứng dậy, nụ cười có phần gượng gạo hơn lúc mới đến một chút.
 
"Thời gian cũng không còn sớm, Vân Sênh, tôi đi trước đây, không quấy rầy anh làm việc nữa."
 
Quý Vân Sênh đứng dậy định tiễn cô ra ngoài: "Để anh gọi tài xế đưa em đi."
 
Bị cô uyển chuyển từ chối nên Quý Vân Sênh chỉ đành từ bỏ ý định này.
 
Sau khi Thời Diên rời khỏi, trợ lý nhận được cuộc gọi nội bộ yêu cầu đi vào văn phòng.
 
Quý Vân Sênh đứng dậy khỏi ghế salon, vừa thong thả sửa sang lại góc áo vest có chút xộc xệch vừa nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt của Thời Diên lúc rời khỏi đây, khoé môi của anh ta cũng theo đó cong lên, ánh mắt đầy thâm thuý.
 
"Những chuyện tôi đã dặn anh, hôm nay bắt đầu làm đi.”
 
Trợ lý cung kính gật đầu: "Vâng, giám đốc Quý, tôi đi làm ngay."
 
Vừa dứt lời định đi ra ngoài thì bị Quý Vân Sênh gọi lại: "Khoan đã, Mộ Tư Viễn có đồng ý về nước không?"
 
"Anh ta nói đã mua vé rồi, thứ hai tuần sau sẽ về tới."
 
Quý Vân Sênh gật đầu, trên mặt lộ biểu cảm âm trầm khó lường.
 
"Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi."
 
Món quà lớn mà anh ta dốc công chuẩn bị cho Bùi Kỵ sắp được gửi đi rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui