Sau khi hai tay cô hoàn toàn thoát khỏi dây trói, Thời Diên khẽ cử động cổ tay hơi tê, mảnh kính bể kia đã thuận thế trượt ra từ ống tay áo.
Món đồ vừa rồi cô coi như cọng dây cứu mạng, hiện tại đã vô dụng.
Thời Diên tạm ngừng, vô thức ngước mắt nhìn về phía Bùi Kỵ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn trong phòng bật sáng, anh ngồi xổm xuống, giống như đang lục lọi tìm kiếm thứ gì, hẳn là không chú ý tới hành động của cô.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, ngay khi cô định lặng lẽ lấy mảnh vỡ kia về giấu lại, đã nghe thấy anh lạnh giọng mở miệng.
“Ném đi.”
Cô lập tức sững sờ: “Gì cơ?”
Bùi Kỵ bực bội nhíu mày, nhẫn nại lặp lại lần nữa: “Vật trong tay cô.”
Thời Diên mấp máy môi, vẫn cố chấp không nhúc nhích.
“Cô cho rằng mảnh thủy tinh mà cô giấu đi có thể làm gì được anh ta hả, còn muốn lấy nó làm vũ khí cứu mạng à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cau mày, không chút thương tiếc mà giễu cợt: “Ngu ngốc.”
“..."
Thời Diên không muốn vì chút chuyện này cãi nhau với anh, chỉ yên lặng ngồi ở bên giường.
Nơi bị trầy trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác đau rát.
Lúc này, dường như Bùi Kỵ đã tìm được gì đó, anh đứng dậy đi về phía cô.
“Cộp” một tiếng, có thứ gì đó bị ném một cách thô bạo xuống bên giường.
Thời Diên bị âm thanh này làm cho hết cả hồn, cô cúi đầu quan sát, đó là một hộp thuốc.
“Tự mình xử lý đi.”
Nói xong câu này, anh lập tức nhấc chân đi về phía nơi ngắm mặt trời mọc, không hề quay đầu.
Thời Diên bị bỏ lại một mình đang sững sờ tại chỗ.
Cô cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua lòng bàn tay rươm rướm máu, rồi lại nhìn về bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia, ngây người trong chốc lát.
Ký ức như bị tua ngược về năm năm trước.
Trong giờ học thể dục, không có ai trong lớp.
Những cánh quạt to cứ quay tròn cót két cót két, yếu ớt chống chọi với cái nóng của mùa hè.
Cô ngồi ở trên ghế, trên đầu gối xuất hiện cơn đau rát.
Cậu học sinh cúp học bước tới, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô nhưng giọt mồ hôi lấm tấm đang nhỏ xuống trên trán, thậm chí anh vẫn chưa điều chỉnh được nhịp thở.
Anh quan sát vết thương của cô, lông mày nhăn lại rất chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu càng không dễ nghe.
“Thời Diên, em có bị ngốc không? Bước xuống cầu thang mà cũng có thể tự mình té thành như này?”
Cô có hơi không phục mà cãi lại: “Em luyện múa đến mức chân bị đau, chỉ là không cẩn thận mà thôi…”
Anh nói bằng giọng điệu ghét bỏ: “Vậy sau này em đừng đi bộ nữa thì hơn.”
Dù anh vừa nói như vậy nhưng động tác tay băng bó cho cô lại nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ nào đó.
Cuối cùng còn vụng về cột thành một cái nơ bướm rất xấu.
Thời Diên có hơi không thể nói nên lời: “Bùi Kỵ, anh cột xấu thật đấy.”
Anh nhíu mày, có hơi đắc ý: “Anh đây cảm thấy đẹp là được.”
“....”
“Ầm…”
Tiếng ầm vang của chiếc máy bay to lớn đã cắt ngang màn đêm, và cũng đột nhiên kéo suy nghĩ của Thời Diên trở về.
Vào lúc này Bùi Kỵ cúp điện thoại, bước vào lại bên trong phòng.
Cô cụp mắt xuống, giấu đi sự u buồn trong đôi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã gọi điện thoại báo cảnh sát sao?”
“Ừm.”
Anh đút di động vào lại trong túi quần âu, bước nhanh ra cửa.
Thấy anh muốn đi, Thời Diên vội vã mở miệng gọi anh lại: “Chờ một chút.”
Bước chân của anh dừng lại một cách mất tự nhiên.
Thời Diên cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Điện thoại của anh.. Có thể cho tôi mượn dùng một chút không?”
“Tôi muốn…”
Cô tạm ngừng, còn chưa kịp nói xong, đã thấy anh mang vẻ mặt không thay đổi quay trở lại, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, ném vào lòng cô.
Giọng nói của anh lạnh lùng cứng rắn: “Ở đây chờ cảnh sát tới.”
“Vâng…”
Một giây sau đó, cửa đã bị đóng mạnh lại, “rầm” một tiếng.
Bên trong căn phòng lại chìm vào im lặng.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại màu đen mà Bùi Kỵ vứt xuống kia, trên điện thoại di động dường như còn sót lại một chút ấm áp, truyền vào trong lòng bàn tay cô.
Vậy mà điện thoại lại không cài mật khẩu, chỉ cần lướt nhẹ một cái đã mở ra được.
Thời Diên nhấp vào giao diện quay số điện thoại, vừa định nhập số điện thoại của Lạc Thanh Y vào, đầu ngón tay bỗng dừng lại.
Ba giờ sáng.
Lạc Thanh Y vẫn đang đi công tác ở nước ngoài chưa về, hồi tối Tưởng Thanh vừa mới tạm biệt cô, hiện tại chắc cũng vẫn không biết chuyện cô bị bắt cóc.
Ngay cả báo bình an, mà dường như cô cũng không biết nên báo cho ai.
Một khi đã quen, thì dường như cũng không quan trọng.
Màn hình điện thoại yên tĩnh sáng lên rồi sau đó lại tối đen.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên bắt đầu rung lên.
Một dãy số không được lưu tên hiện ra ở trên màn hình, lọt vào ánh mắt của Thời Diên.
Chuyện giúp người ta nghe điện thoại này không khỏi có hơi quá riêng tư.
Xoắn xuýt một lát, điện thoại vẫn đang vang lên không ngừng, Thời Diên quyết định, đành phải nhận cuộc gọi.
“Xin chào.”
Nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng, dịu dàng, đầu bên kia điện thoại đã lập tức im lặng một giây, giống như đang kiểm tra xem mình có gọi nhầm không.
“Rất xin lỗi, Bùi…” Thời Diên tạm ngừng, rồi từ từ nói: “Bây giờ điện thoại của giám đốc Bùi không ở cạnh anh ấy, xin hỏi có việc gấp gì không?”
Người đàn ông bên kia điện thoại ho nhẹ một tiếng: “Tôi là cảnh sát, xin hỏi vị trí hiện tại của cô ở nơi đó.”
Thời Diên miêu tả qua loa về đường đi từ phòng tiệc đến căn phòng này dựa theo trí nhớ của mình.
Điện thoại rất nhanh đã bị cúp, vừa đặt điện thoại di động xuống không lâu, ngoài cửa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, nghe giống như là một đoàn người.
Thần kinh vừa mới được thả lỏng của Thời Diên đã nhanh chóng căng thẳng trở lại.
Sau đó, mấy giọng nam vang lên ở ngoài cửa.
“Có ai trong đó không?”
“Có lẽ đúng là căn phòng này rồi.”
“Nhỏ tiếng lại một chút cho tôi, đừng dọa con gái nhà người ta sợ.”
Rất nhanh, cửa bị mở ra từ bên ngoài, ánh sáng đã chiếu vào giữa phòng ngay lập tức.
Thời Diên nhíu mày lại, đôi mắt vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh mẽ như thế, cô thấy bên trong đám người đó, có một người đàn ông đi đầu đang bước tới chỗ cô.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu đen chỉnh tề, các đường nét trên mặt sáng sủa đẹp trai, mang theo khí chất chính nghĩa nghiêm nghị hiếm thấy.
Thời Diên vô thức lui ra sau một chút, khoảnh khắc tiếp theo, cô thấy người đàn ông lấy giấy tờ chứng nhận từ trong túi áo khoác ra, và nở một nụ cười trấn an ủi với cô.
“Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.”
Chất giọng có hơi quen tai, hình như là vừa mới nghe được ở trong điện thoại.
Ánh mắt của Thời Diên lại rơi vào tấm thẻ cảnh sát trong tay anh ấy.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cục công an Bắc Thành.
Giang Ngộ Bạch.
*
Sau khi lên máy bay trực thăng của cục công an, Thời Diên vẫn có một cảm giác không quá chân thực, sống sót sau hoạn nạn.
Có hơi không thể tin rằng, thế mà mình lại an toàn trở về như vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía một cảnh sát bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi không cần về đồn cảnh sát với các anh để lập biên bản sao?”
Cậu cảnh sát cố gắng giữ cho ánh mắt không nhìn đi chỗ khác nhưng khuôn mặt vẫn không khỏi đỏ lên: “Ờm… Đội trưởng Giang đã thông báo với chúng tôi, hôm nay trước tiên không cần. Khi nào cần chúng tôi sẽ liên hệ cô.”
Thời Diên cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trong tay, do dự liệu có nên hỏi một chút, cuối cùng thì đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Còn nữa... Bùi Kỵ bây giờ đang ở nơi nào.
Cô ngập ngừng mở miệng hỏi: “Vậy xin hỏi.. Vừa nãy anh có thấy cái người báo cảnh sát kia không?”
Cậu cảnh sát suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nhiệt tình hỏi: “Cô có việc gấp hay sao? Tôi có thể gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp của tôi một chút…”
Thời Diên vội vàng lên tiếng giải thích: “Chuyện là điện thoại di động của anh ấy còn đang ở chỗ tôi.”
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có thể phiền anh giúp tôi chuyển lại cho anh ấy không?”
Cô và Bùi Kỵ… Tốt hơn hết là đừng nên gặp lại nhau.
Nghe vậy, khuôn mặt của cậu cảnh sát lộ vẻ khó xử: “À… Có lẽ việc này không tiện lắm, dù sao thì tôi cũng không biết người mà cô nói…”
Cậu ta đã nói như vậy, Thời Diên cũng đành phải thôi.
Cô mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp có hơi cong lên: “Không sao cả, các anh vất vả rồi, còn đặc biệt đưa tôi về nhà.”
Đôi tai của cậu cảnh sát lập tức đỏ hơn, cười ngây ngô nói: “Vì quần chúng nhân dân mà, đều là việc nên làm.”
*
Cùng lúc đó.
Ở giữa bãi đậu của máy bay ngoài đảo.
Một chiếc máy bay trực thăng đang vận hành động cơ, phát ra âm thanh rít gào trong đêm tối.
Cạnh máy bay trực thăng có hai bóng người cao lớn đang đứng, góc áo bay thành một đường vòng cung trong cơn gió đêm.
Trong không khí còn tràn ngập mùi máu tanh thoang thoảng.
Giang Ngộ Bạch rút một điếu thuốc ra ngậm lên miệng, ánh mắt lướt qua một đống băng gạc dính đầy máu kia, không khỏi cau mày lại.
Để bắt lấy tên tội phạm bắt cóc biến thái này, Bùi Kỵ bị thương không nhẹ.
“Tớ nói này, cậu thật sự không đi bệnh viện kiểm tra sao?”
“Không cần, lát nữa tớ đi cùng cậu đến đồn cảnh sát lập biên bản trước.”
Bùi Kỵ quấn xong một vòng băng gạc cuối cùng, đôi môi mỏng đã hoàn toàn trắng bệch ra nhưng trên mặt lại không nhìn thấy một chút đau đớn nào, cứ như vết thương be bét máu thịt đó hoàn toàn không phải ở trên người anh.