Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Bùi thị, trong văn phòng giám đốc.
Chu Cảnh Lâm sắp xếp gọn gàng số tài liệu đang đặt ở trên bàn, chất cao thành một ngọn núi nhỏ.
"Giám đốc Bùi, đây số là văn kiện cần anh ký, hạng mục đấu thầu đang trong quá trình tiến hành, bộ phận đầu tư đang đẩy nhanh tiến độ nên trước tối mai sẽ trình bảng báo cáo hoàn chỉnh về việc đánh giá rủi ro. Ngoài ra còn có kế hoạch đầu tư một số tiền lớn vào hạng mục làng du lịch.... dự tính vào giai đoạn đầu của kế hoạch chúng ta sẽ đầu tư khoảng hai mươi triệu...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông lộ ra vẻ không hài lòng, anh nhíu mày khó chịu ngắt lời: "Chỉ có một bảng đánh giá rủi ro mà cần phải chờ lâu như vậy sao?"
Chu Cảnh Lâm không nói nên lời nhưng thầm nguyền rủa trong lòng, đâu phải ai cũng đạt được hiệu suất biến thái giống như máy móc đâu.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn phải mỉm cười trả lời: "Vâng, giám đốc Bùi, tôi sẽ bảo bọn họ trình lên ngay trong hôm nay.”
"Ừm."
Văn phòng trở về trạng thái yên tĩnh, nhất thời chỉ còn lại tiếng lật tài liệu và tiếng sột soạt của đầu bút ma sát trên giấy.
Chu Cảnh Lâm mở lời lần nữa: “Giám đốc Bùi, vẫn còn có một chuyện.”
"Là chuyện mà anh bảo tôi đi điều tra. Vào giữa trưa ngày mười chín ở trong bệnh viện mà bà của cô Thời đang ở, tức là ngày diễn ra buổi thử vai cho bộ phim "Chìm đắm", một y tá lạ mặt đã bước vào phòng bệnh của bà Thời, trùng hợp là lúc đó không có ai ở đó cả."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên biểu cảm của Bùi Kỵ trở nên lạnh lùng, khóe khẽ nhếch lên tiếp đó trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, tiếp tục cho người quan sát cẩn thận, điều tra những người xung quanh, nhớ hành động bí mật."
"Vâng, tôi đã hiểu."
Sau khi ký xong tờ văn kiện cuối cùng, Bùi Kỵ đang chuẩn bị đóng nắp bút lại thì Chu Cảnh Lâm lại đưa đến một phần văn bản: "Giám đốc Bùi, vẫn còn một chuyện."
Bùi Kỵ dừng lại động tác, hơi híp mắt nhìn thẳng vào anh ta với ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Chu Cảnh Lâm vội vàng bổ sung: "Đây là lịch trình được sắp xếp trong tuần này của cô Thời."
"Là cô Lạc, người đại diện của cô Thời đưa cho tôi, nói thứ này là để bù đắp cho những sai lầm ngày hôm qua."
"Rốt cuộc cậu là trợ lý của ai?"
Nhớ đến trải nghiệm bị gián đoạn hôm qua, hai đầu lông mày của Bùi Kỵ càng nhíu chặt lại với nhau.
"Sáng nay cô Thời không có lịch trình, buổi chiều cô ấy sẽ tham gia ghi hình một tiết mục, nếu anh đi ngay bây giờ thì chắc hẳn vẫn còn kịp giờ ăn trưa đấy."
Người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc vẫn duy trì thái độ vô cảm, Chu Cảnh Lâm trịnh trọng báo cáo xong bèn lập tức đẩy cửa bước ra ngoài, văn kiện trên bàn đã ký xong được đặt lại trên bàn làm việc.
Chu Cảnh Lâm lấy điện thoại ra bấm giờ, anh ta đánh cược không đến ba phút nữa Bùi Kỵ sẽ bước ra khỏi phòng.
Hai phút...
Một phút…
30 giây...
"Cạch…"
Cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, quả nhiên có một người đàn ông cầm theo áo vest bước ra.
Chu Cảnh Lâm thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là vậy, có kiên cường lắm cũng chỉ kéo dài được ba phút mà thôi.
Anh ta đứng dậy cung kính hỏi: "Giám đốc Bùi, có cần tôi sắp xếp tài xế đưa anh đi không?"
Trong không khí, góc áo của người đàn ông vẽ ra một đường cong lạnh như băng, đến cả đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ trả lời một câu: “Không cần.”
Thang máy chuyên dụng nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, một chiếc Ferrari màu đen phiên bản giới hạn lặng lẽ đậu ở đó.
Bùi Kỵ lấy chìa khóa xe ra, đèn xe lập tức nhấp nháy, anh đi nhanh về phía xe, đồng thời dùng một tay lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Điện thoại vang lên âm thanh tút tút, phải kiên nhẫn đợi một lúc lâu thì đầu bên kia mới có người bắt máy.
Anh vừa mở cửa xe vừa hỏi: "Đang ở đâu?"
Đối phương trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng đáp: "... Dưới lầu Dự Tinh."
Bùi Kỵ khởi động xe nhưng không hề phát hiện ra giọng của cô có gì không đúng, anh bỏ qua mấy lời vô nghĩa mà trực tiếp nói thẳng: "Đứng yên ở đó chờ anh mười phút."
Cô im lặng mới đáp lại một chữ được.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Kỵ xoay vô lăng lái chiếc siêu xe lao ra khỏi hầm.
*
Vào buổi trưa, lúc nào trên đường cũng có lớp lớp dòng xe qua lại, tuy không đến nỗi kẹt xe nhưng cũng không thể nói là thông thoáng.
Thời Diên nghĩ, chỉ trong vòng mười phút thì e rằng anh sẽ không đến kịp.
Nhưng anh không hề đến trễ, đã nói mười phút là mười phút, chính xác đến từng phút từng giây.
Thời Diên vừa mới đi đến ven đường, chiếc siêu xe màu đen vừa sang trọng lại không kém phần bắt mắt đã dừng trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái quay đầu sang trầm giọng nói: "Lên xe."
Hôm nay anh đeo một cặp kính râm màu đen rất ít thấy, đôi mắt phượng hẹp dài đa tình bị che khuất chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, xương quai hàm góc cạnh càng tôn lên vẻ lạnh lùng và sắc bén.
Thời Diên hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần rồi mở cửa xe ngồi vào.
Vừa thắt dây an toàn vừa cúi đầu ho nhẹ: "Sao anh lại đến đây?"
Bùi Kỵ xoay vô lăng, nhướng mày: "Đưa em đi ăn tối."
Thời Diên phân tâm không nghe thấy lời anh nói khiến Bùi Kỵ lập tức nhíu mày, hỏi ngược lại: "Thế nào? Không muốn gặp anh à?"
Nhớ đến chuyện cô mới đi ra từ Dự Tinh khiến Bùi Kỵ không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng cũng trở nên điệu sắc bén không chút che giấu.
"Vậy em muốn ăn cơm với ai? Quý Vân Sênh? Ăn cơm với anh ta liệu em có nuốt trôi không?"
Giọng điệu ấu trĩ này cứ như học sinh tiểu học đang ghen tuông vô cớ vậy.
Thời Diên bất đắc dĩ nói: "...Anh đừng nói bậy."
Đèn đỏ vừa sáng lên cũng là lúc Bùi Kỵ chợt dừng xe, anh giơ tay tháo kính râm rồi bất ngờ quay đầu dán sát vào người cô, gương mặt anh tuấn khiến người ta không kịp đề phòng đột nhiên phóng to ngay trước mặt, khiến Thời Diên có hơi ngẩn người.
Lông mi của anh rất dài và rậm, lúc nhìn gần lại càng đẹp hơn, mắt một mí với phần đầu mắt hẹp dài, còn đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc không mang theo địch ý thì ưu điểm mê người trời sinh sẽ bộc lộ hết ra bên ngoài.
Mỗi khi cô nhìn chằm chằm vào thì trong đôi mắt đen sâu thẳm đó dường như chỉ chứa bóng dáng của một mình cô, khiến trái tim cô đập lỗi nhịp không còn nghe lời nữa.
Anh nói khẽ, giọng nói trầm thấp pha lẫn với tiếng hít thở càng tăng thêm sức mê hoặc: " Em muốn ăn tối với ai hơn, hửm?"
Quyến rũ, thế này là quyến rũ một cách trắng trợn rồi còn gì.
Trước đây Bùi Kỵ rất nóng tính chỉ biết chọc giận cô nhưng bây giờ cô mới phát hiện anh đã học được... học được cách để quyến rũ rồi...
Thời Diên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng cô, cô đưa tay đẩy lồng ngực anh ra, giọng nói cũng vô thức trở nên nhu hoà pha chút hờn dỗi.
"Đừng làm loạn, anh lo lái xe đi."
Anh khẽ bật cười thành tiếng, không tiếp tục trêu chọc cô mà quay đầu chú ý quan sát đường.
Thời Diên ho nhẹ một tiếng, gương mặt đỏ rần vội chuyển đề tài.
"Sao anh biết trưa nay em rảnh?"
Anh thẳng thắn trả lời : "Lạc Thanh Y đưa lịch trình của em cho anh."
"..."
Đồ phản bội này.
Nhưng dường như Bùi Kỵ nghe thấy tiếng lòng của cô, anh ung dung nói: "Cô ta phá hỏng chuyện tốt của người khác, bây giờ bồi thường một chút thì thế sao chứ?"
Vừa dứt lời, hình ảnh kia lại ào ào xuất hiện trong đầu Thời Diên khiến mặt cô đỏ bừng, cô trừng đôi mắt xinh đẹp của mình về phía anh, xấu hổ đến mức nói không nên lời: "Sao anh..."
Sao anh lại có thể nói ra một cách trắng trợn như thế hả?
Bùi Kỵ lại bật cười lần nữa: "Anh nói sai à?"
...
Thời Diên đỏ mặt quay đầu đi, lần đầu tiên dám ra lệnh cho anh với giọng điệu hết sức hung dữ: "Em đói bụng, anh mau lái xe đi."
Bùi Kỵ không quá tập trung, vừa xoay tay lái vừa lười biếng nói: "Anh cũng đói."
Anh dừng một chút mới nói tiếp, lần này trong giọng nói đầy ý tứ sâu xa: "Đói từ tối hôm qua đến giờ rồi."
"..."
Bùi Kỵ khẽ cắn môi dưới, ung dung hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"
"..."
Đáng ghét thật chứ, mặc kệ anh đấy.
*
Bị anh quấy rầy một lát làm tâm trạng của Thời Diên cũng không còn nặng nề như lúc mới ra khỏi Dự Tinh nhưng cũng không có cảm giác thèm ăn, mấy lời nói của Quý Vân Sênh cứ quanh quẩn trong đầu cô, cho dù cô có khắc chế bản thân không được nghĩ về nó như thế nào thì cũng đều vô dụng.
Do trước đó uống quá nhiều nước chanh, nên chưa ăn được mấy miếng Thời Diên đã đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Bùi Kỵ ngồi trong phòng với tâm trạng khá tốt, anh cúi đầu ung dung cắt miếng bít tết trong tay sau đó đặt vào chỗ của cô, vừa định ngồi về vị trí cũ thì màn hình của điện thoại đang đặt trên bàn chợt sáng lên.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Bùi Kỵ đã nhìn rõ dòng chữ trên đó, sắc mặt của anh lập tức tối sầm lại.
Mọi thứ trong mắt anh cứ như bị một cơn bão thật lớn đang dần dần tích tụ, trước mắt vẫn bị kìm nén ở nơi sâu nhất nhưng lại bị kéo căng như dây đàn, chỉ cần lơ đễnh một chút sẽ lập tức phát nổ.
Gân xanh trên mu bàn tay dần dần nổi lên, các khớp xương bắt đầu trắng bệch.
Chẳng mấy chốc Thời Diên đã trở lại, cô ngồi vào chỗ của mình và sững sờ khi nhìn thấy miếng bít tết được cắt sẵn trước mặt, cô vội ngẩng đầu lên nhìn anh, sự tinh ý đã khiến cô nhanh chóng cảm nhận được khí chất đáng sợ và hơi thở thù địch từ phía anh.
Rõ ràng cô chỉ ra ngoài một lúc thôi, tại sao thái độ của anh lại có thay đổi lớn như vậy.
Thời Diên quan sát biểu cảm của anh một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Bùi Kỵ, có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Bùi Kỵ lạnh lùng vang lên: "Anh đã nói rồi, bảo em tránh xa anh ta một chút."
Thời Diên dừng lại mím chặt môi, suy nghĩ một lúc bèn nuốt câu nói anh ta từng giúp em ngược trở vào.
Thấy cô im lặng không lên tiếng, cảm xúc bị đè nén trong mắt Bùi Kỵ ngày càng mãnh liệt khiến đôi mắt của anh cũng dần tối sầm, anh nắm chặt nắm tay nhìn cô chằm chằm hỏi: "Em định về thăm bà cùng với anh ta sao?"
Chủ đề nhạy cảm này đột ngột bị nhắc tới làm cô không biết phải trả lời thế nào, động tác của cô cứng đờ, vấn đề mà cô luôn cố gắng trốn tránh lại lần nữa bị hỏi ngay trước mặt.
Thẳng thắn mà nói, chuyện này cứ như một vết thương bị người ta phanh phui một cách tàn nhẫn vậy, căn bản là cô không có đường lui.
Gương mặt của cô dần trở nên biến sắc, hai tay siết chặt thành quyền, lông mi run rẩy
Cuối cùng cô đành khó nhọc mở lời: “ Bùi Kỵ, suốt khoảng thời gian qua anh có đi thăm bà không?"
Lời vừa dứt, bầu không khí cũng lập tức đóng băng.
Anh im lặng một lúc lâu bỗng nhiên nở nụ cười nở nụ cười, sự điên cuồng trong mắt anh biến mất mà thay vào đó là một sự bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Quý Vân Sênh đã nói gì?"
"Em cảm thấy anh là nguyên nhân lúc trước bà nội phát bệnh là do anh đúng không?"
Anh lại bật cười, nụ cười đầy vẻ châm chọc sau đó thấp giọng thì thầm: "Cũng đúng, nhìn thấy con trai của kẻ thù thì sao có thể không tức giận được chứ?"
Hóa ra anh lại khiến người ta chán ghét như vậy, Bùi Kỵ cúi đầu, trên mặt không lộ ra cảm xúc, sườn mặt căng cứng khiến tổng thể lạnh lùng đến đáng sợ.
Trái tim của Thời Diên cũng theo đó chùng xuống, đau đến nhói lòng.
Cô hơi sửng sốt định lên tiếng giải thích: “ Bùi Kỵ, em không có ý đó...”
Thế nhưng trước khi cô kịp nói hết câu thì người đàn ông đã quay lưng bỏ đi, Thời Diên ngẩn người đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng hiu quạnh của anh, cô muốn nhấc chân đuổi theo nhưng vừa đi được một bước đã chợt dừng lại.
Cho dù cô có đuổi kịp thì sao, cô có thể nói gì chứ, bọn họ đều không bỏ được khúc mắc của mình.
Thời Diên cứ lặng người đứng yên ở đó, mái tóc dài xõa ra che mất bên mặt làm người ta không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt, chỉ có nỗi buồn sâu thẳm là bao trùm xung quanh cô.
Không biết đã bao lâu, trong căn phòng tĩnh mịch này chỉ còn lại mình cô, ngoài ra còn đĩa bít tết được cắt sẵn đã nguội lạnh trên bàn.