Bốn giờ chiều.
Chương trình tạp kỹ “Bạn hỏi tôi đáp” mùa thứ hai đang ghi hình phòng chờ ở hậu trường.
Nhân viên đeo thẻ làm việc gõ cửa phòng chờ, thò đầu vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô Thời, giờ chúng ta có thể chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Người phụ nữ mảnh khảnh và gầy gò đứng dậy khỏi ghế sô pha, góc váy cong lên trong không trung, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Vừa dẫn đường, nhân viên vừa liếc người phụ nữ, không khỏi lo lắng: “Cô Thời, cô không sao chứ? Sắc mặt của cô không được tốt lắm...”
Thời Diên khẽ cong môi dưới, trong giọng nói không nhận ra có gì khác thường: “Tôi không sao, chỉ hơi tụt huyết áp thôi, cảm ơn đã quan tâm.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng ngọt ngào, được người đẹp cảm ơn, nhân viên hơi đỏ mặt.
“À… cô không sao là tốt rồi.”
Trong trường quay, từng tốp khách mời ngồi trên sân khấu, bầu không khí đã bắt đầu nóng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý do vội vàng thông báo lần này là để quảng cáo cho một bộ phim mới mà trước đó Thời Diên đã làm khách mời. Cô chưa từng tham gia các chương trình thực tế hay tạp kỹ, hôm nay cô tham gia chương trình này là vì nể mặt một đạo diễn mà cô rất quen, muốn nhờ cô xuất hiện trong vài phút cuối để tăng rating cho chương trình.
“Phần tiếp theo, chúng ta hãy chào đón vị khách cuối cùng của tập này, vị khách đó chính là…”
Ánh đèn sân khấu loé lên khiến người ta nhức mắt.
Thời Diên chỉnh lại váy, cố chống lại cơn đau quặn thắt trong bụng, tươi cười bước lên sân khấu.
Đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cô, khán giả lập tức vỗ tay như sấm, nhiệt tình hơn nhiều so với trước khi cô lên sân khấu.
Ba diễn viên chính của bộ phim và người dẫn chương trình cũng ngồi ở trung tâm sân khấu, vòng cuối cùng là phần hỏi đáp vui nhộn, một số khách mời lần lượt bốc thăm phiếu câu hỏi nhưng người có phiếu câu hỏi trống phải trả lời các câu hỏi được đưa ra bởi nhóm chương trình.
Những câu hỏi mà người dẫn chương trình sẽ hỏi đã được tổ chương trình tiết lộ trước cho Thời Diên khi còn ở dưới sân khấu.
Nhưng… vừa rồi cô vẫn thất thần nên đã quên đọc.
Hơn nữa cũng chưa chắc cô đã rút được lá phiếu trống xui xẻo kia.
Nhưng sự thật đã chứng minh con người không thể trông mong vào vận may.
Sau khi chia phiếu xong, người dẫn chương trình cầm lấy micrô, cười nói: “Được rồi, chúng ta hãy xem vị khách nào nhận được thẻ may mắn trống của chúng ta nào?”
Các vị khách lần lượt mở thẻ trong tay lên.
Thời Diên nhìn vào tấm thẻ trống trong tay, đành phải giơ tay lên.
“Là tôi.”
Người dẫn chương trình trông rất vui mừng, lập tức nhận lấy thẻ, chuẩn bị đặt câu hỏi.
Thẻ trống được Thời Diên rút thì tốt quá rồi, chắc chắn rating của tập này sẽ bùng nổ.
Người dẫn chương trình tươi cười: “Câu hỏi của chúng ta là….”
“Lần đầu tiên bạn gặp mối tình đầu của mình là khi nào?”
Vừa nhắc đến ba chữ mối tình đầu, khán giả lập tức sôi trào.
Trên sân khấu, Thời Diên sững sờ trong giây lát.
Lần đầu… gặp nhau.
Ngọn đèn trắng trên đầu cô chiếu vào khiến mắt cô lay động, từng bức ảnh ập vào mắt cô.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, cô như nhớ tới điều gì đó, đôi lông mày thanh tú như tranh vẽ càng ngày càng mềm mại.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là do tôi làm mất chiếc quạt, anh ấy đã nhặt được nhưng lại nói không muốn trả lại cho tôi.”
Môi cô hơi cong lên, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Tôi đã nói với anh ấy, cây quạt dùng để biểu diễn tiết mục múa, nếu anh ấy không tin, có thể đến giảng đường của trường xem.”
Người dẫn chương trình hỏi dồn dập: “Vậy anh ấy có đến xem không?”
Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dày và dài phủ một cái bóng nhỏ.
Thời Diên suy nghĩ rồi mới nhẹ giọng đáp: “Tôi cũng không biết, có lẽ là không.”
Thấy vậy, người dẫn chương trình rất nhạy bén, không hỏi thêm câu nào mà chọn chuyển sang câu hỏi tiếp theo khi câu chuyện vẫn còn đang nóng.
“Đợi đã, còn một câu hỏi nữa.”
“Trong mối quan hệ tình cảm đầu tiên này, ai là người đề nghị chia tay trước?”
Micro truyền âm thanh đến mọi ngóc ngách trong phòng thu âm, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người nín thở chờ đợi, chỉ thấy cô khẽ ngước mắt lên, đôi mắt ngấn nước kia tựa hồ so với trước còn mờ mịt hơn.
Cô chậm rãi nói: “Là tôi.”
Dưới khán đài bỗng ồ lên.
Mọi người đều cảm thấy cho dù là ngoại hình lẫn tính cách của Thời Diên đều không giống như là người sẽ chủ động chia tay.
Đáng tiếc câu hỏi đã được đặt ra, cho dù người dẫn chương trình còn muốn khai thác thêm thông tin để tăng rating cho chương trình cũng không có cơ hội, Thời Diên không còn rút được thẻ trống nữa, mà người được đặt câu hỏi chính là Từ Kỳ Kỳ, nữ chính của bộ phim.
Từ Kỳ Kỳ xây dựng hình tượng là một người quyến rũ và sang chảnh, cô ta trả lời một số câu hỏi khá cởi mở, chỉ trong thời gian ngắn, bầu không khí trên trường quay được hâm nóng trở lại, hỏa lực bị thu hút, Thời Diên cũng rất vui khi được làm nền trên sân khấu.
Sau khi chương trình ghi hình xong, lúc Thời Diên trở lại phòng nghỉ ở hậu trường, Lạc Thanh Y đã đến.
Thấy Thời Diên quay lại, cô ấy hào hứng nói chuyện phiếm: “Thế nào? Cuộc hẹn hò buổi trưa vui vẻ chứ?”
Thời Diên đang tháo bông tai.
Nỗi đau trong lòng lại ập đến, trên đầu ngón tay đang cầm bông tai lưu lại một vệt trắng.
Cô cười nhạt: “Hình như... em lại làm anh ấy tức giận.”
“Sao thế?”
Nghe Thời Diên chậm rãi kể lại câu chuyện, Lạc Thanh Y cũng không nói nên lời.
Có lẽ trong mắt người ngoài, chuyện này sẽ bị coi là Thời Diên đã do dự, không quả quyết.
Nhưng Lạc Thanh Y không phải người ngoài, cô ấy biết tất cả những gì Thời Diên đã trải qua, chính vì điều này mà cô ấy càng hiểu rõ rằng không ai có tư cách, hoặc lập trường để chỉ trích bất kỳ quyết định nào mà Thời Diên đưa ra.
Thời Diên do dự và đấu tranh vì cô không biết làm thế nào để vượt qua rào cản trong lòng, cũng sợ Bùi Kỵ vì chuyện này mà vẫn luôn đau lòng.
“Cho nên em tin những gì Quý Vân Sênh nói à? Bà nội là vì Bùi Kỵ mới…”
Thời Diên chậm rãi lắc đầu.
Lạc Thanh Y cũng sốt ruột: “Vậy thì em phải càng nói rõ với anh ấy, chắc chắn Bùi Kỵ sẽ hiểu lầm. Em không muốn cho anh ấy đi thăm bà nội, anh ấy sẽ nghĩ là em không muốn để anh ấy tham gia vào cuộc sống của em.”
Vừa dứt lời, căn phòng chờ lại rơi vào im lặng.
Thời Diên nghe cô ấy nói thế, hơi giật mình, trong mắt đầy hoang mang.
Cô cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn: “Anh ấy sẽ nghĩ như vậy sao…”
“Tất nhiên rồi!”
Dứt lời, Thời Diên lại im lặng.
Lạc Thanh Y thở dài, cũng biết chuyện này không thể vội được.
Dù sao cũng phải có cơ hội cô mới dám đối diện với lòng mình.
Lạc Thanh Y còn định nói gì đó nhưng đột nhiên bị một giọng nói từ phía đối diện cắt ngang.
Hai phòng chờ rất gần nhau, bên cạnh là phòng chờ của nữ chính Từ Kỳ Kỳ. Tấm cửa cách âm không tốt lắm, trên cửa có một vết nứt nhỏ, cho nên lúc này càng nghe rõ hơn.
Một giọng nữ lẳng lơ vang lên: “Ông xã, anh giúp em nói với đạo diễn đi mà, cắt hết cảnh của Thời Diên trong phần hỏi đáp cuối cùng đi, nếu không khi tập này phát sóng, cô ta lại cướp hết ánh hào quang của em đi cho xem.”
Giọng điệu của người đàn ông rất sốt ruột: “Được rồi, không phải chỉ là mấy cảnh thôi sao, về anh sẽ gọi điện.”
Lạc Thanh Y nghe vậy, nắm chặt nắm tay lại, đang định đứng dậy đi cãi lý thì Thời Diên đã ngăn lại.
Cuộc trò chuyện ở đằng kia vẫn đang diễn ra.
Từ Kỳ Kỳ lại nũng nịu: “Cảm ơn ông xã… Nhưng người chồng chưa cưới kia của Thời Diên... liệu có đắc tội với anh ta không? Hay là thôi đi.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ khinh thường: “Hừ, thằng con nuôi của nhà họ Bùi đó hả, chẳng qua chỉ là một con chó được ông Bùi nhặt về mà thôi.”
Từ Kỳ Kỳ kinh ngạc: “Cái gì? Con nuôi?”
“Đúng vậy, rất nhiều người không biết, Bùi Kỵ không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Bùi cả, mấy năm trước chẳng biết ông Bùi nhặt được ở đâu về, chỉ biết Bùi Kỵ trước khi đến nhà họ Bùi là một thằng rất đáng thương.”
Người đàn ông cười khẩy nói: “Mẹ thằng đó là một mụ gái điếm, sau khi sinh ra cũng không biết ai là cha của nó, tại vì phá thai không chết nên mới sinh ra nó. Sau khi mẹ thằng đó sinh xong đã ngủ với rất nhiều loại đàn ông, thần kinh không được bình thường cho lắm, ai ở cách đó mấy mét đều nghe thấy tiếng mắng chửi đánh đập của ả đàn bà kia với nó. Sau mẹ nó mắc bệnh đường tình dục, mấy năm sau thì chết. Có ai lớn lên trong hoàn cảnh như thế mà lại trở thành người tốt được chứ.”
“Sau đó, cha của Bùi Kỵ tìm được nó, quay về nơi đói rách kia đón nó đi. Cha của thằng đó làm ăn cũng không tệ lắm, dưới tay có công ty làm ăn nhỏ nhưng vì sản phẩm làm ra bớt xén nguyên liệu nên xảy ra chuyện, ông ta đã đổ sạch tội danh lên đầu công nhân, lúc đang định ém mọi chuyện đã vô tình làm chết hai mạng người.”
“Kết quả em nói xem, rất trùng hợp. Hai mạng người mà cha của nó làm chết lại sống ở ngay chỗ đó, ngày mà cha của thằng đó đến đón nó, đã bị người của thị trấn kia nhận ra, thằng cha chột dạ nên bỏ chạy, ngay cả con trai cũng không cần.”
Người đàn ông cười đắc ý: “Còn không phải à, Bùi Kỵ chưa từng được sống những tháng ngày sung sướng, ngược lại thật thảm hại. Bao nhiêu người chỉ vào mặt nó, bắt nó đền mạng, dù gì cha nó cũng đã bỏ chạy rồi, tội danh này phải có người gánh. Đám người kia lập tức trút giận lên thằng con, tuy rằng ông ta chưa từng nuôi nó nhưng ai bảo trên người nó có chảy dòng máu của ông ta.”
“Bây giờ biết rồi chứ? Không biết nó đã vào nhà họ Bùi kia bằng cách nào nhưng thủ đoạn trên thương trường của nó cũng khá tàn nhẫn, có điều cũng chỉ là một con chó mất chủ…”
Lời còn chưa dứt, chợt có tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, giống như có thứ gì bị đập nát.
Ngay sau đó, cửa phòng chờ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một giọng nữ lạnh lùng ngắt lời anh ta.
“Nói đủ chưa?”
Hai người trong phòng đều sửng sốt.
Thời Diên lạnh lùng nhìn anh ta: “Dùng những chuyện đã qua để hãm hại người khác, biết những chuyện đó sẽ khiến anh giỏi hơn à?”
Gã đàn ông không ngờ lại bị cô nghe hết nên nhất thời nghẹn họng.
“Anh ấy là chó mất chủ, vậy còn anh là cái gì? Đồ sâu mọt dựa vào của cải cha mẹ để lại rồi chờ chết hả?”
Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng mỗi lời nói đều tràn đầy sự sắc bén lạnh lùng hiếm thấy, trong đôi mắt thường ngày dịu dàng của cô còn có một tầng băng sương.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông bị mắng một đòn cảnh cáo nặng như vậy nên không biết nói gì.
“Cô…”
Thời Diên lạnh giọng ngắt lời anh ta: “Anh ấy có thế nào cũng không đến lượt anh nói.”
Nói xong, Thời Diên quay người rời đi.
Lạc Thanh Y đứng ở cửa sững sờ một lúc, mới phản ứng lại mà vội vàng đi theo Thời Diên.
Cô ấy đã quen biết Thời Diên lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy Thời Diên tức giận như vậy.
Thời Diên rất lãnh đạm nhu mì, rất nhiều khi có đầy rẫy chuyện không công bằng ập đến với cô nhưng cô cũng không quan tâm, cũng không tỏ rõ biểu hiện lắm.
Bây giờ xem ra có lẽ cô không quan tâm đến những chuyện đó.
Trở lại trong xe, Lạc Thanh Y phát hiện ra tay của Thời Diên đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Thanh Y nắm tay cô, chợt nhận ra nó rất lạnh.
Cô ấy vội vàng gọi: “Thời Diên?”
“Thời Diên? Em không sao chứ?”
Thời Diên mím môi, giọng nói hơi khàn khàn: “Không sao, em chỉ hơi mệt thôi.”
Rõ ràng mắng người ta xong thì phải vui vẻ nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Lồng ngực cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không ngừng dùng sức bóp chặt lại, khiến cô đau đến mức hít thở cũng thấy đau.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại, trước mặt lại xuất hiện dáng vẻ của anh.
Anh không còn chút sức sống nào, bị người ta ép quỳ xuống.
Khi lần đầu tiên cô gặp anh, trên gò má của anh có những vết bầm tím, vô số vết thương.
Ai cũng bảo cô tránh xa anh ra, bắt anh đền mạng.
Nhưng rõ ràng anh không làm gì sai.
Cô còn không biết phải làm sao mới có thể hận anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rất chói mắt, cô đưa tay lên che mắt nhưng nước mắt lại tự nhiên chảy xuống.
Cảm xúc dồn nén đã lâu dường như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, cô vùi mặt vào lòng bàn tay, mái tóc dài xõa xuống một bên mặt, đôi vai gầy run lên, không kìm được mà khóc nức nở.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc dần dần lắng xuống.
Lạc Thanh Y ôm chặt lấy cô, đau lòng không nói nên lời, chỉ có thể chậm rãi vỗ vỗ lưng cô để an ủi.
Cô chợt lên tiếng: “Giúp em đặt một vé quay về Nam Tầm.”
Giọng của Thời Diên khàn khàn, mang theo giọng mũi đậm đặc nhưng giọng điệu của cô lại kiên định hơn bao giờ hết.
“Ừ.”
…
Chín giờ tối, ánh đèn dần sáng lên.
Máy bay đáp xuống sân bay đúng giờ.
Khi Thời Diên vội vã đến bệnh viện, bà cụ vẫn còn chưa ngủ.
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, bà cụ đang ngồi ở đầu giường đan áo len, trên ga trải giường là mấy món đồ chơi nhỏ bằng gỗ mà lần trước đến đây cô đã nhìn thấy.
“Diên Diên? Sao lại về đột ngột thế?”
Thời Diên bước nhanh tới, vòng tay ôm chặt lấy bà.
Cô nghẹn ngào nói: “Cháu nhớ bà.”
Cơ thể của bà cụ đã gầy gò vì bệnh tật nhưng cái ôm của bà vẫn ấm áp như khi cô còn bé, khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Đôi mắt của Thời Diên đỏ hoe.
“Có phải dạo này công việc mệt quá không?”
Bà cụ thở dài thườn thượt, đưa đôi bàn tay nhăn nheo vuốt ve lưng cô, trong giọng nói không giấu được vẻ xót xa và thương hại.
“Diên Diên của bà vất vả rồi, vốn chỉ là một cô gái bé nhỏ, không chỉ nuôi sống mình mà còn phải nuôi bà nội. Nếu cháu không muốn ở lại nơi đó thì cứ về đây đi, sức khỏe của bà càng ngày càng tốt rồi, sắp xuất viện ngay thôi.”
Cô lại nghẹn ngào: “Cháu không mệt đâu bà ạ, chỉ cần bà khoẻ là đủ rồi.”
“À, cháu vẫn chưa nói với bà nội, buổi xem mắt thế nào rồi? Cháu vẫn giữ liên lạc với cậu thanh niên đó chứ?”
“Không có…”
Thời Diên lắc đầu, hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để nói.
Cô chậm rãi nói: “Bà nội... cháu có người mình thích rồi.”
Bà cụ bật cười: “Được, vậy thì tốt.”
Đôi mắt của Thời Diên đỏ hoe, khuôn mặt của cô cũng đỏ bừng.
“Bà ơi, sao bà không hỏi cháu người đó là ai…”
Bà cụ giơ tay vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, trìu mến nói: “Cháu đó, mới nhìn thì thấy tính tình mềm yếu nhưng thật ra cháu mạnh mẽ hơn bất cứ ai, một khi đã thích ai rồi thì không thèm để ý đến ai nữa, đúng là giống hệt như cha của cháu.”
“Diên Diên, có rất nhiều chuyện không hay đều đã qua rồi, mặc dù bà nội già hồ đồ nhưng vẫn hiểu rõ đạo lý, chúng ta sống phải nhìn về phía trước, phải là một người sống vui vẻ, hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần cháu vui thì bà nội cũng vui rồi…”
Hốc mắt Thời Diên cay xè, giọng nói cũng khàn khàn: “Bà nội…”
Bà cụ không khỏi thở dài: “Thằng nhỏ Tiểu Bùi kia đã chịu nhiều đau khổ, tính tình ương ngạnh nhưng nó là đứa trẻ ngoan. Từ nhỏ, chỉ cần có cháu ở bên cạnh, trong mắt nó không thể chứa nổi ai nữa, bà nội đã nhìn thấy hết rồi.”
Cả hai đều là những đứa trẻ chịu nhiều đau khổ, ôm nhau để sưởi ấm cho nhau, sao bà nỡ lòng nào ngăn cản chứ.
“Nếu như vẫn còn thích, vậy lần sau dẫn Tiểu Bùi đến đây.”
Nhiệt độ trong hốc mắt càng thêm hỗn loạn, Thời Diên cố gắng hết sức kiềm chế nước mắt đang dâng trào trong hốc mắt.
Lúc này, bà cụ lại như nghĩ tới một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, kêu Tiểu Bùi lần sau đến đừng đeo khẩu trang nữa.”
Thời Diên sửng sốt: “Cái gì?”
Bà cụ cười nói: “Bản thân nó còn không biết mình có dáng vẻ như thế nào, bình thường nó rất đẹp mà, dù bà già lẩm cẩm rồi nhưng vẫn có thể nhận ra.”
Thời Diên sững sờ một lúc, đôi mắt cô dừng lại ở những món đồ chơi nhỏ trên chăn.
Những lời nói của cô bảo mẫu lần trước đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Người sinh viên đại học tình nguyện thường đến chăm sóc bà…
Thì ra... chính là anh.