Không đợi Thời Diên mở miệng, Lạc Thanh Y vừa theo tới từ đằng sau đã lập tức giận đến bật cười.
Cô ấy chống nạnh chất vấn: "Chỉ còn một bộ ảnh nữa là kết thúc rồi, các cô nói không chụp là không chụp nữa? Còn có uy tín trong hợp tác nữa hay không?"
Người phụ trách không ngừng kêu khổ trong lòng, trên mặt chỉ có thể cười xin lỗi: "Xin lỗi quản lý Lạc, là do nội bộ công ty chúng tôi có một số vấn đề trong việc sắp xếp và trao đổi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lãng phí nhân lực vật lực và tài chính của một ngày, cấp trên nói thay người là thay người, bọn họ có thể làm gì được.
Có tiền tùy thích nhưng người làm thuê như bọn họ không quản được.
Người phụ trách vừa mắng chửi trong lòng vừa nhẹ nhàng giải thích: "Chuyện ảnh quảng cáo có thể phải đợi nội bộ công ty tiến hành xét duyệt lại mới có thể quyết định, là lệnh do cấp trên đột ngột đưa xuống nhưng người làm công như chúng tôi cũng không quyết định được. Công ty chúng tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng dựa theo hợp đồng đã ký."
"Làm gì có ai làm việc như các cô, làm chậm trễ cả buổi chiều của tất cả mọi người, nói dừng là dừng..."
Lạc Thanh Y càng nói càng tức, nổi giận đùng đùng muốn tiếp tục tranh luận.
Còn Thời Diên vẫn đứng ở bên cạnh im lặng không nói.
Làm gì có chuyện trùng hợp một ngày bay mất hai quảng cáo như vậy chứ.
Có lẽ Lạc Thanh Y vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng Thời Diên biết rất rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra cũng không bất ngờ, tính cách của Bùi Kỵ chính là như vậy, cô nên đoán được từ sớm.
Nói nghiêm ngặt trên mặt ý nghĩa thì hôm nay những người ở đây đều bị cô liên lụy.
Cuối cùng, cô chậm rãi lên tiếng: "Hôm nay cứ như vậy trước đi, mọi người vất vả rồi."
Nói xong, Thời Diên lại cúi mình chào, bảo Tưởng Thanh đặt trà sữa và đồ ăn cho mọi người ở đây, sau đó quay người trở lại phòng nghỉ thay quần áo.
Khi cô đi ra từ trong phòng thay đồ đã nhìn thấy Lạc Thanh Y lo lắng chờ ở cửa.
Có lẽ cô ấy đã đoán được gì đó từ phản ứng của Thời Diên, đang định mở miệng hỏi thì có một tràng tiếng nói chuyện truyền tới từ phòng nghỉ bên cạnh.
"Các cô nói xem có phải là Thời Diên đắc tội ai rồi không? Nếu không rõ ràng đã ký hợp đồng xong rồi, tại sao chụp được một nửa lại nói dừng là dừng? Còn đổi thành Li Tư nữa?"
"Chắc là vậy. Lại còn kêu dừng vào lúc sắp chụp xong nữa chứ, rõ ràng là vì chỉnh cô ta. Xem chừng bước tiếp theo chính là phong sát đấy."
Một người trong đó có giọng điệu hả hê: "Chậc chậc, chẳng phải cô ta bị sếp tổng của Dự Tinh bao nuôi hay sao? Ở thành phố Bắc còn có người dám đối chọi với cô ta nữa hả?"
"Hoặc là người ta chán cô ta rồi, hoặc
là có tư bản lớn hơn không ưa cô ta chứ sao."
Cửa phòng bên cạnh không đóng chặt, bọn họ nghe thấy nội dung nói chuyện rất rõ ràng.
Mỗi khi nghe thấy một chữ, nắm đấm của Lạc Thanh Y lại siết chặt hơn mấy phần.
Thời Diên lại không có phản ứng gì, đang định quay người rời đi thì bị người đi tới từ sau lưng gọi lại.
"Thời Diên, trùng hợp quá. Cô cũng tới đây chụp ảnh quảng cáo hả?"
Giọng nói rất quen thuộc, Thời Diên không ngạc nhiên chút nào mà quay đầu lại, nhìn thấy Li Tư mặc bộ đồng phục giống y hệt với bộ mà cô vừa thay ra, trang điểm làm tóc cũng tương tự.
Li Tư trưng ra vẻ vênh váo tự đắc tinh thần sảng khoái, xem ra người đại diện mới của loạt ảnh quảng bá chắc hẳn đã đổi thành cô ta không sai, thế nên mới vội vàng tới ra oai.
Li Tư nở nụ cười xinh đẹp, giọng điệu cực kỳ thân thiết: "Thật ngại quá, hôm nay còn bắt cô đi một chuyến tay không. Chắc cô bề bộn nhiều việc lắm nhỉ? Còn lãng phí mất thời gian một ngày..."
Thời Diện cũng mỉm cười đáp: "Không tính là tay không, dù sao phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng là một con số không nhỏ."
"..."
Mỗi lần nói chuyện với Thời Diên đều giống như đấm vào bông, không đau không ngứa.
Li Tư lập tức nổi giận, cô ta cắn chặt môi, híp mắt nhìn Thời Diên chằm chằm, mấy giây sau như thể nhớ tới chuyện gì đó, bỗng dưng bật cười.
"Thời Diên, cô có gì mà đắc ý chứ. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Li Tư đạp giày cao gót đến gần cô, thấp giọng nói bằng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Cô đắc tội giám đốc Bùi, đúng không? Quý Vân Sênh cũng chưa chắc đã bảo vệ được cô."
Lời của cô ta nghe có vẻ rất tận tình: "Nghe nói gần đây cô cũng đang nhằm vào Chìm Đắm, dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, tôi khuyên cô một câu, so với việc bị người ta xua đuổi mặt mày xám xịt, còn liên lụy khiến người hâm mộ phải mất mặt theo, còn không bằng tự rời đi trong thể diện."
Nói xong một tràng, cho dù là tính tình như Thời Diên nghe vậy cũng không nhịn được cười.
Vào nghề mấy năm nay, đúng là cô không tranh không cướp nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng có thể đạp lên đầu cô.
Cô nhếch môi, trong đôi mắt dịu dàng như nước lộ ra ánh sáng bén nhọn khó gặp.
Thời Diên cũng hạ thấp âm lượng, ghé vào bên tai cô ta, nói từng câu từng chữ.
"Tôi rút lui khỏi giới cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Li Tư sững sờ.
Gương mặt xinh đẹp của cô cong lên, mỉm cười nói bổ sung: "Có điều, phải là sau khi tôi lấy được cúp ảnh hậu."
*
"Em nói thật cho chị biết đi, em đắc tội ai rồi đúng không?"
Vẻ mặt của Lạc Thanh Y nghiêm túc, hỏi xong câu này lại nhíu mày: "Không đúng, với tính tình này của em, có thể đắc tội ai đến mức người ta không tiếc nhiều tiền bồi thường như vậy cũng phải cắt mất tài nguyên của em..."
"Không được, bây giờ chúng ta phải về công ty trước, để bộ phận PR chuẩn bị sẵn sàng, đoán chừng chưa đầy một lát nữa trên Weibo sẽ bắt đầu lên men."
Thời Diên không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn phong cảnh lao vùn vụt qua ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Xe bảo mẫu đã nhanh chóng chạy đến hầm để xe của Giải trí Dự Tinh, lúc đi thang máy lên tầng, điện thoại đã bắt đầu bùng nổ.
Mấy từ khóa tranh nhau chen lên đầu bảng hot search, đằng sau còn kèm theo một chữ "Bạo" đỏ rực.
#Tài nguyên quảng cáo của Thời Diên bị chặn#
#Nghi vấn Thời Diên bị tư bản phong sát#
#Thời Diên hẹn hò với giám đốc Dự Tinh#
Lúc này, bộ phần PR ở tầng 36 của Giải trí Dự Tinh đã bắt đầu bận bù đầu, Lạc Thanh Y đã bị người của bộ phận PR chặn lại ở trên đường, Thời Diên bèn tự mình lên tầng.
Quý Vân Sênh không ở công ty, mấy năm nay bản đồ của Dự Tinh mở rộng đến lĩnh vực bất động sản, thường đi công tác ở nước ngoài, phần lớn những công việc có liên quan đến ngành nghề giải trí đều đã giao cho thư ký đã đi theo anh ta nhiều năm kiêm giám đốc bộ phận PR Mạc Thanh Bình xử lý.
Trong phòng làm việc, một người phụ nữ có vóc người cao gầy mảnh khảnh đang ngồi ở bên trong, bộ trang phục công sở già dặn khéo léo, tóc ngắn dài đến xương quai xanh nhưng lại có một gương mặt em bé không quá phù hợp với khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập.
Hình ảnh cực lớn phản chiếu trên màn hình, Mạc Thanh Bình nhíu chặt lông mày, lướt đi lướt lại phần bình luận,
Thời Diên gõ nhẹ hai cái lên cửa kính, đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống, nhìn về phía hình chiếu.
Có blogger dẫn dắt, phần lớn bình luận đã có xu hướng thiên về một phía, fans kiểm soát bình luận cũng rất khó khăn.
@Nữ hoàng ôm show Thời Diên: Tôi chết cười mất thôi, gieo nhân nào gặp quả nấy, kiếm tiền đến bây giờ bắt đầu bị phản phệ rồi đó hả? Là vị tư bản nào thay trời hành đạo thế?
@Dân mạng nhàm chán bot: Tôi chỉ hỏi một câu: Phong sát nhanh lên được không? Một con gà bị bao nuôi mà cũng có thể trở thành nữ thần trong trẻo lạnh lùng số một giới giải trí?
@Tôi là người qua đường: Lầu trên, không tâng không dìm, nhan sắc của Thời Diên thật sự không có gì để nói.
@Tôi yêu hạt dẻ: Không hổ là Tư Tư nhà em, quảng cáo vốn nên là của chúng ta, nếu không phải Thời Diên có chống lưng mạnh, sao có thể ngồi ngang hàng với Li Tư được?
"Bộp" một tiếng, Mạc Thanh Bình khép máy tính lại.
Sắc mặt Thời Diên bình tĩnh: "Rất khó giải quyết hả?"
Mạc Thanh Bình đứng dậy đi rót cà phê, khẽ thở dài: "Có chút, bên phía blogger thì độ khó không lớn. Chủ yếu vẫn là những tài nguyên bị chặn mất kia. Vừa nhận được điện thoại, quảng cáo CM cũng mất rồi, nói là muốn xem xét lại."
Mùi hương cà phê lan tràn trong phòng làm việc, Mạc Thanh Bình đặt cà phê vừa rót đến trước mặt Thời Diên.
"Tôi cử người đi nghe ngóng tin tức rồi, tại sao cô lại đắc tội cậu con nuôi mới về nước của nhà họ Bùi vậy?"
Nghe vậy, Thời Diên ngẩng đầu lên, trong mắt
lộ vẻ ngạc nhiên: "Con nuôi?"
"Đúng vậy, vốn dĩ thế lực của nhà họ Bùi không cắm rễ ở thành phố Bắc. Nghe đồn không biết vì nguyên nhân gì mà ông cụ Bùi mãi không có con nối dõi, mấy năm trước không biết nhận từ đâu về một đứa con nuôi, bồi dưỡng như người thừa kế Bùi Thị, vài ngày trước mới đến thành phố Bắc."
Mạc Thanh Bình khẽ nhấp một ngụm cà phê, thấy Thời Diên không nói gì thì đã đoán được quan hệ của hai người nhất định không đơn giản.
Mạc Thanh Bình nhìn cô, nói lời sâu xa: "Nghe nói Bùi Kỵ này có thủ đoạn đáng sợ, tính cách nắng mưa thất thường, rất điên. Thủ đoạn trên thương trường cũng là có thù ắt báo, mấy năm nay danh tiếng đang mạnh. Tiếp xúc với loại người này rất nguy hiểm, tốt nhất là tránh xa một chút."
Ngừng một lát, cô ấy lại lo lắng nói: "Đối đầu với anh ta, Dự Tinh không được chút lợi ích nào. Bao gồm cả một số dự án mà hiện tại Quý Vân Sênh đang xử lý, có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ tôi chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ một phần tài nguyên nhỏ cho cô, còn tài nguyên lớn thì có chút khó khăn. Chờ qua đợt sóng gió này, chúng ta có thể nghĩ cách sau."
Ngón tay nắm thành cốc của Thời Diên siết chặt lại, ngước mắt nhìn cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Sắp đến lúc gia hạn hợp đồng rồi phải không?"
Mạc Thanh Bình do dự gật đầu, lại nói: "Nhưng Thời Diên, kịch bản Chìm Đắm kia, Lạc Thanh Y đã nói với tôi rồi, tôi sẽ cố gắng tranh thủ giúp cô. Tuy rằng vẫn chưa có tin tức bao giờ đạo diễn sẽ đến thành phố Bắc nhưng ngày mai nhà sản xuất tổ chức casting sẽ đến."
"Tôi sẽ gửi địa chỉ qua Wechat cho cô, ít nhiều gì bên kia cũng sẽ nể mặt Dự Tinh."
Thời Diên đứng lên, một chút cảm xúc nơi đáy mắt được nhẹ nhàng che lại, vẫn bình tĩnh như nước giống mọi khi, không nhìn ra một chút khác thường nào.
"Tôi hiểu rồi."
*
Cao ốc trụ sở Tập đoàn Bùi Thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc, không khí trầm thấp, một túi tài liệu bay thẳng vào thùng rác.
"Bịch" một tiếng, bởi vì dùng sức quá lớn nên thùng rác bị đổ, giấy lộn bên trong rơi lả tả ra ngoài.
Một cao tầng ngồi ở đối diện sợ đến nỗi toàn thân run lên một cái, sống lưng trở nên lạnh lẽo.
Bùi Kỵ lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch, lúc nhìn người khác chằm chằm thì cảm giác áp bách càng mạnh hơn.
"Bùi Thị nuôi các người để ăn không ngồi rồi hả? Ba điểm lợi nhuận, có cần tôi tự mình gọi điện thoại hỏi bọn xem, có phải bọn họ xua đuổi Bùi Thị như ăn mày hay không?"
Cao tầng lập tức đứng lên khom lưng, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng từ trên trán: "Xin lỗi giám đốc Bùi, tôi sẽ lập tức trao đổi lại về chi tiết hợp tác với người phụ trách của đối phương, là sai lầm của tôi..."
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Bùi Kỵ đã hoàn toàn hết: "Cút ra ngoài."
Nghe vậy, cao tầng như được đại xá, nhanh chóng vơ lấy chỗ tài liệu ở dưới đất rồi đi ra ngoài, không dám chậm trễ một chút nào.
Lúc Chu Cảnh Lâm đi vào thì không hề ngạc nhiên về đống bừa bộn dưới đất.
Dựa theo tố chất chuyên nghiệp của một thư ký, Chu Cảnh Lâm tìm được một chỗ đặt chân sạch sẽ, mặt không đổi sắc bắt đầu báo cáo công việc.
Lướt từng trang trên iPad, đột nhiên dừng lại ở một chỗ nào đó.
Lật xem nội dung của các hoạt động, Chu Cảnh Lâm khẽ ho một tiếng: "Giám đốc Bùi, chuyện mà anh dặn dò đã làm xong. Quảng cáo của công ty hàng không đã cho dừng rồi. Trước khi chụp bộ ảnh cuối cùng, cô Thời Diên đã chủ động rời khỏi studio chụp ảnh."
Người đàn ông trên ghế làm việc nhắm mắt, tóc đen lười nhác rủ xuống trước trán, tựa như ngủ thiếp đi, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Nghe nói cô Thời Diên còn không cẩn thận làm vỡ một chiếc cốc ở trong phòng nghỉ."
Dứt lời, Chu Cảnh Lâm để ý thấy lông mày của
Bùi Kỵ hơi cau lại.
Chu Cảnh Lâm nhanh chóng bổ sung: "Cô Thời không bị thương."
Nghe thấy câu này, lông mày của người đàn ông hơi thả lỏng nhưng lại không giống như tưởng tượng của Chu Cảnh Lâm đó là, một lát sau, khóe miệng của Bùi Kỵ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng làm việc.
"Cô ấy tức giận hả?"
Chu Cảnh Lâm nhắm mắt đáp: "... Hình như không phải. Chỉ là mô hình chụp ảnh quá nặng, tay của cô Thời hơi run."
"..."
Chu Cảnh Lâm quan sát sắc mặt của Bùi Kỵ, lại dè dặt nói: "Còn cả tối hôm qua, truyền thông chụp được ảnh giám đốc Giải trí Dự Tinh đưa cô Thời về nhà."
Vừa dứt lời, Bùi Kỵ nheo mắt, ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn thẳng về phía anh ta.
"Quý Vân Sênh đưa cô ấy về nhà?"
Mỗi một chữ đều giống như nặn ra từ trong khớp hàm.
"Đúng vậy, giám đốc Bùi."
Thật ra Chu Cảnh Lâm không hiểu cho lắm.
Làm gì có ai hận một người mà lúc nào cũng theo dõi tin tức của cô ấy.
Thế này đâu phải là hận.
Rõ ràng là...
Yêu mà không có được.
Chu Cảnh Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng ở trong lòng, tiếp tục chịu đựng áp lực dựa theo tố chất chuyên nghiệp của một thư ký.
Im lặng một hồi lâu, không khí như sắp bị đóng băng.
Bên môi Bùi Kỵ đột nhiên dần dần tràn ra một nụ cười lạnh: "Ai đưa cô ấy về liên quan gì đến tôi?"
Chu Cảnh Lâm lập tức cúi đầu: "Xin lỗi giám đốc Bùi, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh, Bùi Kỵ dựa vào ghế, ngón tay thon dài cầm bút máy màu đen, nắp bút phát ra âm thanh đóng mở lanh lảnh, lẳng lặng chảy xuôi trong không khí.
Đột nhiên, màn hình máy vi tính sáng lên, là một email do Chu Cảnh Lâm gửi tới.
Trong email là bộ ảnh quảng cáo cho công ty hàng không kia.
Trong lòng Bùi Kỵ thầm hừ một tiếng nhiều chuyện, ngón tay lại thành thật ấn mở email.
Người phụ nữ trong ảnh có thân hình nhỏ nhắn, đồng phục tiếp viên hàng không vừa vặn phác họa ra đường cong dáng người của cô, làm nổi bật đường cong xinh đẹp mảnh khảnh, dưới chân váy màu xanh đậm là một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn.
Rõ ràng đồng phục phối màu rất tầm thường nhưng mặc trên người cô lại đẹp đến mức không gì sánh được.
Trong ảnh cô giơ mô hình máy bay kia lên, cười dịu dàng động lòng người, mặt mày xinh đẹp như vẽ.
Trong cổ Bùi Kỵ chợt có chút khô.
Anh cụp mí mắt xuống, sau khi nhìn chăm chú một hồi, mặt không đổi sắc tải ảnh về.
Sau đó lưu vào trong album ảnh của điện thoại.