Thời gian trôi qua, An cuối cùng cũng được nghỉ tết, Ân bắt An dọn dẹp liên tục, rồi cùng nhau nấu ăn chuẩn bị tết.
An sau 6 tiếng dọn dẹp từ trong ra ngoài thì nằm ườn trêи sofa.
"Mới dọn có một chút em đã...".
Đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên có tiếng *tín ton*.
"Không lẽ Quân vào Khải tới?" An đi ra mở cửa, Ân lại tiếp tục vào bếp làm nốt việc còn lại.
"Tới sao không báo?" An mở cửa hờ rồi quay vào.
"Nói chuyện với tao mà nói chuyện vậy đó hả con kia?"
Người phụ nữ bước vào sau lưng là một ông Tây người Hà Lan và một bé nhóc 2 3 tuổi trêи tay ông Tây.
"A, cô Mai".
An vui mừng chạy lại ôm lấy cô Mai.
"Bình thường cô có về tết đâu? Sao năm nay lại về tết".
An nắm lấy hai bắp tay của cô Mai mà vui mừng.
"Lâu rồi ông James không về Việt Nam ngày tết nên tao dẫn ổng về chơi".
Cô Mai là người gần gũi, lúc nào cũng vui vẻ với con cháu.
"Ros dạo này lớn thế cơ à?" An chạy lại nựng 2 cái má bánh bao cưng cưng của nhóc Ros.
"Ai đến đấy An?" Giọng của Ân từ trong bếp vọng ra cửa.
"Cô Mai về này".
An kéo phụ ông James vali vào, cô thì ẵm nhóc Ros ngồi trêи sofa.
"Con chào cô".
Ân cuối đầu chào cô Mai.
"Ân tỉnh rồi sao mậy? Sao An nó không bao gì cho tao biết hết vậy?" Cô Mai nhìn qua An, "đừng có mà nhìn con, con chưa kịp báo là cô đã về".
"Con khỏi được 2 tháng rồi cô".
Ân bán đứng An đang mở mắt trời tròng.
"Hai tháng mà không kịp báo?" Cô Mai chạy lại đá liên tục vào ʍôиɠ của An.
"Thôi thôi cô đau con, đừng đừng mà".
An cảm giác mình bị hất hủi trong căn nhà này.
"Mẹ con không về sao?"
"Mẹ mày về trễ hơn tại mua vé chuyến khác".
Cô Mai mở vali ra đưa đồ cho An.
"Tưởng cô không cho mẹ con về".
"Ý mày muốn sao? Tao mới về là kiếm chuyện".
Cô Mai lấy quần áo ra đưa cho An.
"Đem cái này vào mặc thử, còn cái này, Ân, con mặc thử xem vừa không?"
Ân chồng thử áo vào rồi xem, An cũng bước ra với cái y hệt.
Thì ra là mua áo đôi, nhưng cô đâu biết chị Ân tỉnh mà mua.
"Cô định mua mặc chung với con An nhưng mà con mặc vừa thì mặc đi".
Cô Mai nhìn Ân cười rồi nói.
"Dạ con cám ơn cô".
Chuyện của An và Ân, mẹ và cô đã biết nên mọi chuyện dễ dàng, còn ba An thì An không quan tâm.
Vốn ba An có phản đối cũng không làm được gì, quyết định của ba không bao giờ ảnh hưởng được An cả.
"Kì này tao về một tháng".
An lấy hết đồ ra khỏi vali rồi nhìn sơ căn nhà.
"Nhà mày có một phòng rồi sao mà ở?"
"Không sao, bán căn này mua căn khác, sau này mẹ con về cũng cần có chỗ ở".
An nói một cách điềm tĩnh.
"Nghe đơn vậy?" Cô Mai nhìn An nét mặt thân thương, "thì nó vốn đơn giản mà".
Một chiếc giày bay thẳng vào đầu.
"Sao chọi con".
An ôm đầu nằm trêи sofa.
"Tiền bạc làm như dễ kiếm".
"Cô có bị quên anh con là chủ tịch tập đoàn không vậy?" An nằm trêи đùi Ân nói chuyện.
"Khỏi, dọn dẹp đồ đi, theo tao tới chỗ này".
Đúng là người cô quyền lực, vừa tới nhà An chưa bao lâu, nguyên nhà bị dọn dẹp hết quần áo, lâu sau An còn thấy nội thất nhà mình bị chuyển đi.
"Ủa ủa ủa khoan khoan, chuyện gì vậy, con phải cháu cô không vậy, có chuyện gì phải cho con biết chứ".
An đứng trời tròng nhìn cô Mai.
"Mày biết làm gì? Con Ân biết được rồi".
Lại một lần nữa.
"Con là cháu cô hay chị Ân cháu cô?"
"Giờ tao nói mày không phải cháu tao mày làm gì tao?" Cô Mai vẫn ẵm vali vào thẳng một khu vườn, qua cái cổng sắt lớn.
Đây như một khu sinh thái lớn, xung quanh có cây xanh, còn có một hồ cái lớn, ở giữa, có thể gọi là chánh điện.
Một nhà gỗ lớn xây theo kiểu nhà phú ông lúc xưa.
Xung quan còn có các căn phòng hiện đại hoặc cổ điển, được bọc quanh cây xanh.
Cứ như khu vườn này là nhà, các khu kia là phòng, vườn tượt, rau củ trồng tay, hồ bơi cạnh một căn nhà hiện đại.
"Anh hai mày vừa mua miếng đất, xây một khu vườn lớn, kiểu gì tao cũng không hiểu, hiện đại, cổ điển, thời xưa gì đấy".
Tất cả kéo vali vào nhà gỗ lớn.
"Mày chọn đại một căn mà ở, trong đây xây cho mẹ mày, cho tao với anh mày và mày ở".
Cô Mai kéo vali về nơi mình đã thiết kế riêng.
"Cô không ở Hà Lan nữa à?" Hỏi lớn trong khi cô đã đi xa.
"Mùa đông tao về đây ở".
Thế là Ân và An chọn một căn nhà có 2 góc tường là kính, 2 góc là bê tông như cũng xây thoáng, còn có giếng trời nói chung rất là vừa ý cả hai.
Khu vườn rộng, chẳng khác đang ở trong một khu biệt thự triệu đô.
"Sao em lại biết gì".
An ôm Ân từ đằng sau.
"Để chị dọn đồ".
An đẩy Ân nằm xuống giường, "hay để em "dọn" chị mừng nhà mới".
Mặt Ân biến sắc, "nè cô Mai ở ngoài đấy đó".
"Thì sao chứ, khung cảnh ở đây thoảng mát, để em xem nào".
An cuối xuống, hôn lấy môi của Ân, ʍút̼ từng cái nhẹ cái nhẹ.
"Ưm~đừng có mà hư hỏng thế".
An mặc kệ, đặt tay từ ʍôиɠ kéo xuống đùi, vuốt một cái thật trơn tru, "ʍôиɠ chị mới khoẻ không căng gì cả, để em tập thể ɖu͙ƈ cho chị, nó sẽ căng hơn".
"LÊ MINH AN, em mà còn quá phận thì tôi sẽ xử em đó".
Ân la lớn tới nổi cô Mai còn nghe phải chạy qua.
"Em ra đây cho tôi".
Ân công khai nắm lỗ tai của An kéo từ phòng ngủ kéo ra phòng khách.
"Có chuyện gì mà con la lớn vậy?"
"Cô xem kìa, Minh An...Minh An...".
Ân thiệt không nói thành lời trước mặt cô Mai.
"Mày làm gì nói".
An bóp hai bên thái dương, thở hắt một hơi mạnh nhìn cô Mai.
"Mấy hành động bình thường của người yêu nhau thôi mà".
"Thôi bỏ qua đi".
Cô Mai đã hiểu ý tứ lời nói, biết tại sao Ân lại tức giận như vậy.
"Em ra ngoài sofa ngủ cho tôi".
Ân lạnh nhạt nói An, An đành xách gối ra sofa ngủ.
"Mới tới nhà mới đã phải ngủ sofa".
An thở dài rồi nằm lấy điện thoại ra nghịch.
———.