"Xin chào tất cả mọi người".
Tất cả mọi người đang ngồi trong sảnh gỗ chính thì nghe một giọng nói.
"A anh hai về".
Nhưng An lại ôm cứng lấy cô gái bên cạnh.
"Chị dâu cũng về, chị hứa về Việt Nam thường xuyên để chơi cùng em mà".
"Anh hai em bận công việc, chị đi ai chăm hai đứa nhỏ".
Hai tay của Ngọc Hân để lên vai của An còn An thì đặt hai tay của mình lên eo Hân.
"Dắt chúng nó về chơi luôn".
An nũng nịu xà vào lòng Hân.
"Chúng nó còn đi học nữa".
"Em ở Việt Nam nhớ chị lắm đó".
An kéo Hân vào ngồi trong bàn ríu rít suốt.
"Cô không biết con vợ thằng Huy hay vợ con An".
"Cô đừng chọc vậy, bé Ân nghe không thích đâu, nhờ An giới thiệu mà con với anh Huy mới gặp nhau mà".
Hân trong bếp phụ cô Mai nấu ăn.
"À Ân, sau này con có muốn qua Hà Lan luôn không?" Cô Mai quay qua hỏi Ân.
"Đi cùng An con cũng muốn đi".
"Vậy tới lúc đó, cô dẫn con cùng An qua luôn".
Cô Mai vẫn đang cặm cụi nấu ăn.
"Có nói xấu con không đó".
An từ đâu bước vào, dù chỗ của Ân gần hơn, nhưng An lại bước qua chỗ của Hân trước.
"Món em thích nè, đi lâu vậy mà chị vẫn nhớ món này, thương chị ghia".
Tay Ân bỗng siết chặt con dao với ý nghĩ "giờ phóng con dao gϊếŧ chết cái tên đào hoa lăng nhăng này được không".
"Đừng có mà thương tui bà ơi, xíu nữa cứu không kịp đâu".
Hân biết rõ tính con nít của An, làm gì chẳng suy nghĩ đâu.
"Chị Ân nấu gì vậy?" An chạy lại Ân, vòng tay qua eo đứng chẳng sát chẳng có con muỗi nào bay qua được.
"Nấu em đấy, chặt em ra trăm mảnh, bỏ vào nội luộc chín chắm mắm ăn".
Ân nãy giờ rất muốn làm vậy từ sáng tới giờ.
"Chỉ có em ăn chị, chị đừng hòng ăn em, kế hoạch đảo chính thất bại rồi".
An cứ bình thường nói trước mặt hai người kia.
Ân lúc này thịnh nộ, tức giận, kèm theo ngại, mặt đỏ lên tầng tầng lớp lớp.
"Em còn không buông tay, tối nay sofa".
"Con ra ngoài chơi với anh hai".
Nói vậy đỡ nhục hoi chứ ai không hiểu, sợ sofa đành buông tay, lộ liễu quá thì nhục lắm.
"Em hay thật, sau cô Mai đã có người trị được nó, cái bản tính nó nhà này ai không biết.
Nó giống ba nó tới nỗi vậy".
Hân lắc đầu kể chuyện cho Ân nghe.
"Ba của An? Trước giờ con gặp cô với mẹ An rồi nhưng An chưa từng nhắc gì về ba của em ấy".
Ân giờ mới nhớ ra chuyện này.
"Tốt nhất con đừng nhắc tới trước mặt nó, lúc hai đứa cãi lộn cô không cản nổi cơn thịnh nộ của nó, còn nếu nó chịu bình tĩnh kể con nghe thì...".
Cô Mai bỗng nhiên im bặt.
"Thì sao cô?" Ân từng hồi chờ đợi hồi âm.
"Thì cô có dâu chắc rồi, tin tưởng lắm nó mới kể ấy".
Cô Mai vừa cười vừa lắc đầu.
"Mẹ không về hả anh hai?" An rồi vật vựa lên xuống ghế vì chán.
"Mẹ về sau, con không ít công việc cần giải quyết, chắc cận tết mới về được".
"Ò".
Cứ rót rồi uống, An đã uống hết cả bình trà.
"Sao nhìn chán vậy, nhà đông đủ vui gần chết".
"Cả 3 người có thể tán gẫu với em đều đang tán gẫu với nhau, chán không có gì làm".
Huy bật cười với đứa em gái mình.
"Vậy thì tán gẫu với anh nè".
An nhìn Huy nhìn từ trêи xuống dưới cũng được nên thôi đành chấp nhận lời...cầu xin tán gẫu.
"Chuyện này không nói với chị Ân được đâu mà chắc chị cũng mập mờ".
"Chuyện gì?"
"Em đi ăn bậy ở ngoài".
Huy đang uống nước phụt ra hết cả bàn.
"Anh xin lỗi, xin lỗi".
Huy liền vội lau bàn.
Huy chạy qua chỗ An ngồi, nhìn An rồi nhíu hai chân mày lại.
"Mày hay á, tao cưới vợ bao năm mà không dám, mày chưa cưới mà dám".
"Anh còn dám? Em méc chị Hân".
Huy thở hắt mạnh ra.
"Mày có miệng anh mày không có miệng à".
"Em nói thiệt giờ hỏi anh nè, mỡ dâng ngay miệng mèo, có con mèo ngu nào không ăn".
An giọng ngày càng lên cao, còn đập bàn nữa.
"Em thèm ăn mỡ sao không nói chị?" Ân cầm dĩa thức ăn từ ngoài đi vào.
"Chết mẹ mày rồi con".
Huy nói nhỏ chỉ vừa đủ An nghe.
"Thôi hai em ngồi nói chuyện, anh xuống phụ chị dâu hai em".
Là hai em, kệ, em mình mà, giúp nó chút.
"Trước khi cưới sao cũng được, sau khi cười mà còn mèo mỡ gà đồng thì...".
Ân càng nói càng tiến gần lỗ tay An.
"Không có, em có làm gì đâu, sao chị cứ".
An tìm cách rồi chốn khỏi gian nhà gỗ.
Ân bên trong này cũng bật cười "cho em sợ chết thì thôi".
"Anh đó anh hai, anh em với nhau, mà bỏ người chạy lấy mạng mình".
An hất vai Huy một cái rõ đau.
"Mày làm sai có phải anh làm sai đâu mà anh mày phải chịu".
"Dẹp dẹp, anh em như quần què".
An vừa tỏ thái độ vừa nói vào mặt Huy.
"Này thì quần què, sau này có gì đừng có mà cầu cứu anh".
Huy cóc đầu An một cái rõ đau..