Đưa My về nhà, trêи đường An về, đi ngang lại nơi tổ chức sự kiện lúc nãy.
Bóng dáng quen thuộc, là Quỳnh, đang chỉ thị cho các nhân viên khách sạn dọn dẹp gọn gàng, kiểm xe có ai bỏ quên thứ đồ đắc tiền nào không.
Từ từ đậu xe lại bên đường, ánh mắt chăm chú theo dõi.
Người trước mặt không còn hồn nhiên, hay cười như trước, khuôn mặt có nét từng trải hơn, xinh đẹp hơn.
Nét đẹp tầm ngoài 30 này...còn gϊếŧ người hơn cả các cô gái 20.
Mở cửa xe đi về phía đối diện, chính là nơi Quỳnh đang đứng.
Càng gần bước chân càng nhẹ lại, đút hai tay vào túi, lưng đứng thẳng, mở ra giọng nói nhàn nhạt.
- Tổng giám đốc, làm việc khuya muộn và quá bận bịu.
Quỳnh đang làm việc đã liếc thấy chiếc xe và người ngồi trêи xe rồi, cũng nghe được tiếng đóng cửa nhưng lại giả vờ không nghe.
- Không có một công việc nào nhẹ nhàng và dư thời gian rảnh rỗi cả.
- Có chứ, một vài công việc, cũng có chứ không phải không.
- Vậy thì đó là công việc nào?
- Làm vợ em.
Quỳnh liền bật cười, đúng là 7 năm qua ít ai làm Quỳnh cười nhiều bằng An.
Đối với những người khác, dù 7 năm trước hay 7 năm sau thì chẳng ai có thể cứ nói chuyện lại làm Quỳnh cười nhiều đến vậy.
- Thôi ngay cái kiểu thả thính đó đi.
- Kiểu đó là kiểu thế nào?
- Đút tay vào túi, nói giọng lạnh lùng, lại nói một câu không đứng đắn chút nào, lời nói đó không phải cứ gặp ai cũng được đâu.
- Học trò đã nghe rồi cô giáo.
Quỳnh lại cười, nói chuyện với người khác, một câu nhạt hai câu lạnh.
Nhưng chỉ cần nghe ai kia nói thôi lại cười.
Còn riêng An, chắc cái người làm An cười đã không còn, nên dù nói chuyện với ai, An cũng vẫn vậy.
- Nhà cô ở đâu?
- Vẫn chung cư cũ nhưng khu A rồi.
- Vậy sao?
- ...
- Cô có mấy nhóc rồi?
- Cô còn chưa có chồng.
- Người yêu?
- Cũng chưa.
- Thì ra cô là con hổ đấu chiến trêи thị trường con nghe lâu nay đấy à?
- Hình như là vậy.
Chiếc xe đã lăn bánh được một khoảng, lướt qua từng con đường, câu chuyện cũng đi theo, từ hỏi han, chuyện quá khứ, đến hiện tại.
- Cô muốn mời em lên nhà ngược lại được không?
- Được.
Giống như mấy năm trước vậy, nhưng lần này là ngược lại.
- Người ta nói, người cũ gặp lại phải có chút rượu.
- Ừm...cô đang dụ dỗ học sinh của mình uống rượu sao?
- Tôi dụ dỗ được cũng sẽ dụ dỗ em.
Lần đầu tiên sau các lần gặp nhau, cuối cùng An cũng đã chịu nở nụ cười.
- Được rồi, em sẽ cùng cô uống, xem như lâu ngày gặp lại.
An rót ra một ly đầy, nốc một lần nữa ly, Quỳnh cũng làm như vậy.
- Cứ từ từ thôi, do em là người khai màn mà.
Rượu buổi tiệc lúc nãy, giờ thêm cả rượu này nữa, cả kẻ nghiện rượu cũng phải say.
An đã lưng chừng cảm giác, Quỳnh đã say luôn rồi.
Tay Quỳnh áp vào hai má của An.
- Cô yêu em, Lê Minh An.
7 năm rồi em đã chấp nhận chưa?
- Cô vẫn còn nhớ đêm hôm đó sao?
- Tôi trước giờ, không để ý rằng lúc đó mình đã nói gì.
Bây giờ say, cảm giác lúc đó quay lại, tự nhiên lại nhớ những lời ngu ngốc lúc trẻ thôi.
- Yêu em tại sao lại là chuyện ngu ngốc chứ?
- Rất ngu ngốc, vì kẻ như em rất trăng hoa, rất vô tâm.
Bộ dạng chững chạc, lạnh lùng lúc nãy, bây giờ, ở bên cạnh An, có men trong người, tất cả đều bị tan biến, chỉ còn một Bùi Như Quỳnh si tình, yêu mãi một Lê Minh An, suốt hơn 7 năm.
Dù người ta đang hạnh phúc hay đang đau khổ, đều cố gắng từng ngày, thay đổi.
- Tôi vì em, không làm giáo viên nữa, không thành chuẩn mực xã hội nữa, tôi vì em, trở thành một doanh nhân, có tiền, có quyền, khi gặp lại, em nghèo thì tôi nuôi, em giàu thì tôi cũng xứng với em.
- ...
- Em thấy tôi đã đủ chân thành và đủ yêu em chưa?
- Cô rất tuyệt, em cứ nghĩ, mình sẽ chờ mãi một người về, nhưng bây giờ lại ngỡ ra có người bỏ cả thanh xuân chỉ để xứng, để yêu em, và để chờ em.
- Vậy em có thể yêu tôi không?
- Cộc đi tìm trâu à?
- Không, là tôi đi tìm em.
- Cô say rồi.
Quỳnh ngã người vào người An, từ từ hơi thở đều dần, ánh mắt nhắm lại.
An nhìn thấy mà nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười cho sự bình yên trong tâm mà lâu nay bị mất đi.
- Cảm ơn cô, đã cho em biết, em vẫn có một người đứng phía sau lưng, âm thầm dành tình cảm cho em, không quá phô trương, bỏ ước mơ của mình, chỉ để...xứng với em.
Lần nữa ẵm Quỳnh trong tình trạng say không biết gì, đặt Quỳnh lên giường.
- Đừng đi, ở lại với tôi đêm nay, được không?
Giọng nói, của người, cần được quan tâm, cần được người mình yêu lâu nay, yêu mình.
- Được, đêm nay em ở cùng cô.
Cởϊ áσ vest ra cho thoải mái rồi lên giường nằm cùng Quỳnh, tay choàng qua, để Quỳnh lọt vào lòng mình.
Thương em...!.