Thích Sát Phu Quân

Đạt Khương nhìn một người dáng nhỏ không phải là Đạt Kha đến bắt mất tiểu Luân. Dám bắt cục cưng của vương gia nên đích thân Đạt Khương đuổi theo bắt lại.

Bé con cười sặc nhìn lại vương gia đang truy đuổi Thích Cai bán sống bán chết. May là bình nguyên rộng lớn chạy thoải mái nhưng lại tốn sức chạy. Đến mệt quá rồi tiểu Cai hét với thằng nhóc.

- Sao con chẳng sợ cái gì hết vậy tiểu Luân?

Bé con nghe vậy còn bi ba bi bô như trêu tức Thích Cai. Vương gia cũng không phải yếu đuối nên nhanh như phi mã, đuổi kịp Thích Cai. Trước mắt là vùng lầy chăn gia súc, các hồ bùn không sâu nhưng khá lớn không thể băng qua phải chạy vòng các rìa khô xung quanh.

Thích Cai bắt đầu chạy đánh vòng quanh các hố bùn lầy cốt cắt đuôi Đạt Khương. Nhưng Đạt Khương không bỏ cuộc, chạy theo không quên gào lên…

- Trả tiểu Luân cho ta!

- Còn khuya, tiểu Luân là của tui!

- Đùa hoài, nó là do bổn vương cất công bắt về đây.

- Không!

Cả hai đứng thở không quên tranh cải. Bé con trong tay Thích Cai thúc vô cùng dễ chịu ngặm ngón tay, mắt thì xoe tròn nhìn có chút hiếu kì hai người chơi đuổi bắt. Tam vương gia điên lên rút kiếm làm Thích Cai ớn lạnh bước lùi. Đạt Khương mắt lăm lăm quyết giành lại cục cưng…

- Trả tiểu Luân lại cho ta!

- Nè… cất kiếm đi, trúng tiểu Luân thì sao?

- Đã vậy thì trả tiểu Luân cho ta nhanh lên!

Chuyện tranh cải này chắc từ sớm đến chiều cũng không xong nếu không phải có chất giọng nói xen vào.

- Cả hai ngươi im hết đi. Đứa nhỏ là của bổn vương mới đúng.

Tam vương gia cùng Thích Cai trơ ra nhìn sang bên kia bãi lầy. Đạt Kha đứng giương cung, ánh mắt cư nhiên vẫn chẳng quan tâm cục bông màu trắng đang bị tranh giành kia. Sở Doanh khóc lóc như vậy, đầu hắn chỉ có một ý niệm là mau mang con về cho nàng vui vẻ lại thôi.

Thích Cai nhảy cẩn lên vui vẻ reo vang làm tiểu Luân cũng cười khúc khích…

- Mừng quá đại vương thật đến đúng lúc. Xử hắn ta đi! - Thích Cai chỉ ngay mặt Đạt Khương. Mặt Đạt Kha dửng dưng vô cùng đáng sợ vẫn đưa đầu tên hướng Thích Cai và nói.

- Đừng tưởng cứu thằng bé là lập công. Nhà ngươi dám trốn cùng vương phi của ta cả năm trời, còn to gan muốn thế cả chổ của ta nữa!

Nghe đại vương dọa giọng ghe tuông như vậy, thằng nhỏ xanh cả mặt nói không lưu loát vì lần này chết chắc rồi.

- Lỗi tại đại vương mà… Sở tỉ cũng thích đệ.

- Sở Sở của ta thích ngươi khi nào chứ?

Đạt Kha tức lên thật muốn một tên bắn chết thằng nhóc nếu Thích Cai không đang bế “cục bông trắng” kia. Ở sau người của tam vương gia đã bị lính của Đạt Kha khống chế. Tình hình đã hoàn toàn trong tính toán của Đạt Kha, ngoại trừ sự xuất hiện của Thích Cai mang tiểu Luân đi.

Đạt Khương chán nản vì kế hoạch xem như thảm bại rồi nên bỏ kiếm luôn và nhào sang nắm lấy tiểu Luân.

- Đưa ta thằng bé…

- Không!

Hai người đó lại tranh nhau thằng bé. Người níu bụng, người níu chân làm bé con mếu lại không vui nữa. Thằng bé khó chịu khóc ré lên không chịu cho ai ôm. Đạt Kha cầm cung tên đưa qua đưa lại cũng không thể nhắm bắn vào gì cả nên bực mình quăng đi, sau đó chạy vòng qua bãi lầy.

- Thích Cai cố giữ nó, ta sang giúp đây!

Đạt Khương nhìn Đạt Kha đang tới càng muốn bắt lấy tiểu Luân nhằm dọa Đạt Kha. Thật sự chẳng ai trong ba người muốn thằng bé đau cả nhưng tranh giành dĩ nhiên cũng có người bị thiệt.

Tam vương gia mạnh tay cướp lấy bé con, cả người vì thế mất thế té nhoài ra ngoài xuống phía bãi lầy bên trong. Thằng bé vì thế bị hất cao lên khỏi tầm tay tam vương gia. Tam vương giữ kịp vì cả người ngã nhanh xuống xuống. Tiểu Luân tung lên không trung liền nín khóc, không biết là sắp rơi xuống bùn nên vô tư tròn mắt phấn khích.

Đạt Kha đang chạy nhìn thấy vậy không kịp nghĩ gì chỉ còn cách phóng người ra bãi lầy, hai tay vươn ra cố đỡ lấy con. Thích Cai cũng lao theo nhưng không kịp. Đạt Kha ụp cả người xuống bùn khi tay đã chính xác giữ được thằng bé, một tay nâng cổ một tay nâng mông của thằng bé. Bé con hoàn toàn êm ái không bị đau chút nào.

Tiểu Luân ngớ ra nhìn Đạt Kha ngẩn lên thở hổn hển đầy bùn cả mặt. Và con cười ngay khiến hắn đờ đẫn.

Nhóc chỉ bị bùn văng nhẹ, trắng tròn thơm phức như cục bông bị lấm chút dơ. Cặp mắt tròn xoe bết nước mắt càng khiến mi thêm dài. Cái mũi và miệng nhỏ nhỏ thật rất xinh. Có gã lần đầu nhìn con đã sinh ra cảm xúc rất lạ.

Tiểu Luân vốn không sợ gì, tung cao như vậy lại càng thích. Bé con cười khanh khách và với tay lên miệng định ngặm thì Đạt Kha bối rối ngồi lên ngăn lại.

- Đừng ngặm dơ lắm con!

Thích Cai và Đạt Khương nằm trong đống bùn nhìn Đạt Kha chiến thắng có được đứa nhỏ. Hắn đinh ninh không thể thích nổi đứa bé này vậy mà vừa nhìn kĩ con đã thấy vô cùng gần gũi, cảm xúc yêu thương không cưỡng lại kịp. Bé con quá mức đáng yêu, lại còn giống hắn như hai giọt nước khiến Đạt Kha cảm nhận rõ con là một phần của mình.

Và tiểu Luân khoái chí giơ tay quẹt lên vết bùn trên má Đạt Kha khiến hắn phì cười, tay ôm con vào lòng thật là bé nhò…

- Con trai! Cha con mình cuối cùng cũng được gặp nhau rồi!

Đạt Khương nhìn bé con trở về với đúng “chủ nhân” trong lòng không buồn vì thất bại mà thấy nuối tiếc nhiều hơn. Thích Cai cũng vừa ngồi lên nhìn thấy Sở Doanh chạy đến.

Nàng đứng thở nhìn Đạt Kha ôm con. Hai cha con xoay qua bình an và cười tươi khiến nàng vừa nhòa lệ vừa cười không nghĩ gì cũng chạy xuống bãi bùn ôm con. Đạt Kha ôm lấy cả hai mẹ con, cả nhà ba người cuối cùng cũng bên nhau.

Giờ Thích Cai cũng thảm bại nhưng ít ra biết Sở Doanh hạnh phúc là đủ rồi. Kẻ thất bại vẫn lặng lẽ làm kẻ thất bại mà thôi.

——————

Tiểu Luân được cha mẹ tắm choithật sạch sẽ. Nhìn Đạt Kha cứ giành bế con khiến nàng hạnh phúc lắm. Nàng cứ lo Đạt Kha sẽ không cưng con nhưng giờ thật an tâm rồi. Thậm chí nàng sớm có lo lắng nữa.

- Con thơm sữa thật! Quả là con của Đạt Kha này, lớn lên sẽ tuấn tú tài giỏi hơn người, khiến bao nữ nhân điên đảo!

Sở Doanh nghe thật buồn cười cứ như hắn dùng con tự khen mình vậy. Nàng chòm ôm hai cha con và nói…

- Con theo người sẽ hư mất!

- Sao lại hư được, tệ lắm cũng tàn ác như ta thôi haha… Đúng không Luân nhi của phụ vương!?

Sở Doanh chun mũi khiến Đạt Kha cười. Con cũng bên cả hai, nàng thật không còn mong muốn gì hơn. Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn ra cửa lều. Đạt Khương bước vào thất thỉu nghe hỏi…

- Tắm sạch rồi hả tam ca!?

Đạt Kha đem con cho nàng bế nhưng tay vẫn giữ nhẹ ôm lấy nàng. Tiểu Luân cười làm tam vương gia không muốn nhìn thêm nên hất cao đầu nói rất khí khái…

- Muốn chém muốn giết tùy ý ngươi!

- Ta mà cho huynh chết đơn giản như vậy sao? Chí ít cũng chặt tay chặt chân rồi băm nhỏ trước mặt huynh chứ!

Sở Doanh nghe Đạt Kha nói cũng muốn buồn nôn, vội che tai con lại không cho nghe. Tuy con giờ vẫn chưa hiểu gì nhưng nàng thật sợ sẽ có Đạt Luân con ác không thua Đạt Kha cha nha.

Tam vương gia giận lên chửi ngay…

- Đồ chết tiệt! Loại người ác độc thủ đoạn như ngươi sao lại có được thằng bé xinh như vậy thật là trời không có mắt!?

- Ểh? Ác độc ai cấm không được có con đẹp chứ?

Sở Doanh thật muốn ngăn hai huynh đệ này xung đột. Càng nghe càng thấy buồn cười nhưng cứ cải tới không ngưng. Rồi Đạt Kha cũng nói dứt lời.

- Dù sao huynh cũng không ngược đãi con ta nên tha mạng cho huynh. Không cần cảm ơn đâu vì ta là đại vương rộng lượng tốt bụng mà!

- Ta không cần ngươi thương hại. Ta không bao giờ hết bất mãn chuyện ngươi làm đại vương đâu.

Vương gia gào lên thì Đạt Kha nhìn y. Ánh mắt Đạt Kha mang chút cảm xúc không thể bộc lộ dành cho tam vương.

- Thế huynh nghĩ sẽ có đứa nhỏ khóc lóc cả đời tìm huynh bao che cho mãi hay sao? Quên đi! Ta không tự vì mình thì huynh có mãi vì ta cả đời không?

Sở Doanh nhìn Đạt Kha và Đạt Khương. Hai huynh đệ họ vốn đâu có hận thù gì đến mức chém giết lẫn nhau.

Tam vương cũng biết Đạt Kha không còn là tiểu đệ yếu đuối của ngày xưa. Nhưng y đã sai khi tưởng Đạt Kha hoàn toàn thay đổi. Đạt Kha chỉ là thay đổi cách phản kháng lại chứ vẫn chính là hắn.

Đạt Khương xoay mặt đi nói…

- Ngươi là đại vương rồi có nói gì không được!?

- Tất nhiên… nhưng làm đại vương không vui vẻ như bề ngoài đâu mà huynh ham muốn!

- Làm đại vương còn bảo không ham sao được?

- … cũng vẫn là chẳng ai coi trọng nếu không ác độc một chút. Ta muốn mọi người công nhận nên đã cho là phải được như vậy không phải vì muốn đối đầu với nguyện vọng của huynh đâu!

Đạt Khương có chút sững sờ nhìn Đạt Kha đang nói ra những lời thật lòng. Sở Doanh ngồi bên cảm nhận tay Đạt Kha ghì lấy mình khi cố bình tâm nói ra tình cảm sâu tận dành cho tam ca như vậy.

Nàng biết Đạt Kha muốn kêt thúc chuyện đấu đá này. Nàng tin rồi sẽ có một ngày hai huynh đ lại hòa hợp như xưa. Nhưng nàng lại thấy mình suy nghĩ quá sớm khi hắn tự nói thêm một đoạn chèn vào sau.

- …nhưng nếu huynh còn làm loạn thì kết cục không có tình huynh đệ gì đâu!

- Nói nảy giờ câu này mới là ý chính đúng không?

Hại Đạt Khương mới cảm động thì chính Đạt Kha đã phá hỏng rồi. Đạt Kha cười, tay bế lại con, tay thì ôm nàng cùng đứng nói.

- Về thôi!

Sở Doanh đi theo Đạt Kha. Trông hắn đang ung dung như vậy nhưng nàng biết hắn không hề muốn đối đầu với tam ca. Đạt Khương ngồi trên đất thẫn thờ rồi đột nhiên gọi theo…

- Chờ đã…

Đạt Kha cùng nàng xoay nhìn lại. Ánh mắt tam vương gia cuối cùng cũng lộ ra tiếc nuối hướng đến cục cưng đang trong tay cha mẹ. Nói ra thật xấu hổ nhưng Đạt Khương không thể kiềm lòng mình…

- Huynh đến thăm thằng bé có được không?

- Tự sinh một đứa mà chơi đi! - Đạt Kha nói chuyện thật tuyệt tình là Sở Doanh không cười thêm nổi.

- Chơi với con đệ thôi chứ có chơi với đệ đâu, làm gì khó khăn vậy?

- Đừng mong ta cho nó nhận thúc thúc…

Tiểu Luân tròn mắt không biết gì, ai cưng nhóc đều theo cả thế là dễ nhất. Nàng không dám chen vào ý của Đạt Kha nhưng không thích thấy vẻ thất vọng của tam vương gia chút nào. Nhưng rồi Đạt Kha choàn ôm nàng kéo đi khi nói.

- …cho nó gọi huynh là nghĩa phụ cũng được. Đến lễ hội trên thảo nguyên sẽ cho nó ở với huynh vài ngày!

- Thật không? - Đạt Khương nghe như tỉnh lại khi có cơ hội ôm tiểu Luân đáng yêu. - Nhưng nói trước có cưng thằng bé thì huynh vẫn không hết chống đối đệ đâu Đạt Kha!

- Biết rồi!

Tam vương gia bật cười vẩy tay làm thằng bé cười lại bi ba bi bô. Sở Doanh hạnh phúc được sánh bước cùng hắn…

- Thiếp thích người như ban nảy. Tình cảm làm đầu, không tàn nhẫn – bỉ ổi – vô lương tâm như thiếp ghét nữa.

- Nàng đang nhân cơ hội chửi ta sao?

- Đâu có, là khen đại vương của thiếp bây giờ mới thật hoàn hảo nè! Vì thế thiếp mới yêu nhất!

Mặt hắn thoáng đã cười thật tươi vì nàng và khom nhẹ xuống. Bé con ở giữa nhìn lên cố nắm tóc khi cha mẹ đang hôn môi tình cảm. Rồi cả hai cùng hôn má bé con để tận hưởng hạnh phúc mãn nguyện này, tiểu Luân lại cười vang thật lớn.

Thích Cai từ xa nhìn hơi buồn nhìn sang thấy tiểu Lộ cũng đang đi cạnh. Cả hai nhìn nhau sớm mỉm cười hạnh phúc theo nàng và Đạt Kha. Mọi người đều có thể cảm thấy ánh nắng chiều buông nhẹ dễ chịu kết thúc một ngày, để rồi sẽ đến ngày mai sẽ tươi đẹp, tuyệt vời hơn.

…Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân

Phẩn bất uy quyền dị xử nhân…

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui