Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử FULL


Bên trong xe ngựa, Kiều Linh Nhi tựa vào người Tư Đồ Hiên, tinh thần vốn hỗn loạn nay đã bình tĩnh lại, những điểm đáng ngờ cũng xuất hiện trong tâm trí nàng.
“Hiên, chẳng phải chàng nói Hoàng tổ mẫu vừa biên thư đến nói muốn có tằng tôn đó sao? Thế nào lại đã ngã bệnh rồi? Có nghiêm trọng không?”
Tư Đồ HIên nghiêm nghị, “Tinh mơ hôm nay ta cũng vừa nhận tin, cho nên mới phải vội vàng hồi kinh thế này.” Nha đầu này rất thông minh, tuyệt đối không thể coi thường.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, nàng biết Hoàng tổ mẫu tuổi tác đã cao, bệnh tật đau nhức là chuyện thường xảy đến, hơn nữa cũng rất có khả năng phát sinh những việc ngoài ý muốn.

Thật ra nàng vẫn luôn muốn quay về kinh thành bầu bạn với Hoàng tổ mẫu, thế nhưng khi chạm phải ánh mắt mong mỏi con cháu của người, nàng không đành lòng.

Nàng không thể sinh nở, nếu Hoàng tổ mẫu biết chuyện này, không chừng sẽ bắt Hiên nạp thiếp.

Nàng không thể chịu cảnh chồng chung, nam nhân của nàng chỉ có thể thuộc về nàng.
Thế nhưng đã chưa trị hơn một năm cũng không thấy chuyển biến.
Hầy, có vẻ như sau khi xảy ra chuyện, nàng ngày càng đa sầu đa cảm.
“Linh Nhi, ta biết nàng không thích cuộc sống ở kinh thành.

Ta hứa với nàng, chỉ cần Hoàng tổ mẫu khỏe lại, chúng ta lập tức rời kinh, quay về Liễu thành.” Thấy nàng nhíu mày, lòng Tư Đồ Hiên thắt lại.

Hắn biết nàng không thích nơi phồn hoa ấy, hắn cũng không nỡ phản đối.
Nào ngờ ai kia chẳng những không cảm kích, còn hung hăng liếc hắn, “Thời gian còn lại chúng ta sẽ sống ở kinh thành.”
Thời gian còn lại? Ý nàng là…
Tư Đồ Hiên hiểu ra, hắn mỉm cười ôm lấy nàng, “Hoàng tổ mẫu biết được nhất định sẽ rất vui.”
Tuổi tác Hoàng tổ mẫu đã cao, thời gian còn lại không nhiều, nàng đồng ý về kinh bầu bạn cùng người, sao người có thể không vui cho được?
“Có điều…” Linh Nhi vòng vo, “Sau khi quay về, nửa tháng đầu chàng phải ngủ ở thư phòng.”
Ngủ ở thư phòng?
“Không phải chứ, Linh Nhi à, ta không phạm lỗi gì mà.” Tư Đồ Hiên cảm thấy oan ức, ngủ thư phòng ư? Không được ôm nàng nhất định hắn sẽ mất ngủ.
Không phạm lỗi? Đùa giỡn với nàng như thế còn nói mình vô tội à? Chân nàng đến bây giờ vẫn còn nhức nhối đấy!
Cái liếc mắt hung dữ, ánh mắt mê người, đôi môi đỏ thắm, tất cả kết thành một bức tranh hoàn mỹ trong mắt Tư Đồ Hiên.

Cơn giận vừa dâng đã lui, đôi mắt sâu xoay chuyển, giọng hắn khàn khàn, “Vì sao thế?”
Dáng vẻ này của hắn đã cho nàng biết, hắn sắp phát hỏa rồi!
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn, nam nhân này thật là… Dáng vẻ này của nàng mà cũng động lòng sao?
“Nói chung là chàng làm ta không vui, sau khi chúng ta hồi kinh chàng nhất định phải ngủ ở thư phòng, nếu không thì ta vào cung bầu bạn với Hoàng tổ mẫu, không quay về vương phủ nữa.”
Có biết thế nào là ỷ thế mạnh không?
Có biết thế nào là độc tài không?
Có biết thế nào là đanh đá không?
Thật ra không phải nàng ỷ thế mạnh, cũng không độc tài hay đanh đá, thế nhưng nam nhân này khinh người quá đáng, nếu cứ tùy ý để hắn làm bậy, thật sự nàng không chịu nổi.
Ngoài ra vấn đề sinh nở của nàng, nhân dịp này phải tĩnh dưỡng cho tốt, đợi sau khi sư phụ vào kinh sẽ xem thử có tìm ra được nguyên nhân cụ thể hay không.
Tư Đồ Hiên nhăn mặt, thế nhưng cũng chỉ có thể để ngấm ngầm tỏ ý bất bình, nàng đã quyết tâm bắt hắn ngủ thư phòng, bây giờ có cãi cũng vô ích.

Chi bằng…
Bàn tay to lớn vươn ra đặt lên vòng eo nhỏ của nàng, lặng lẽ chẳng nói một câu.
Sau khi hồi kinh không thể ôm nàng ngủ, bây giờ ôm một chút hẳn là được chứ nhỉ?
Bị hắn ôm lấy, Kiều Linh Nhi giật mình, định phản kháng nhưng khi ngoảnh lại thì chạm phải đôi mắt mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú.
Nàng không đành lòng.
Thế nên cũng lặng lẽ tựa đầu vào ngực hắn.
Tình hình Hoàng tổ mẫu xấu lắm sao? Hẳn là Hiên rất lo lắng nên mới mệt mỏi đến thế chứ.
Vừa xuống ngựa, Kiều Linh Nhi lập tức dặn dò người chuẩn bị để tiến cung gặp Thái hậu.
Tư Đồ Hiên bất đắc dị, vội vàng giữ nàng lại, “Linh Nhi, bây giờ trời đã tối, nàng gấp gáp vào cung chẳng phải càng khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng hơn hay sao?”
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn bóng dương dần khuất phía chân trời, đôi mày nhỏ nhíu lại.
Tư Đồ Hiên nắm tay nàng, mỉm cười khuyên nhủ, “Nàng đừng quá lo lắng, thái y đã chẩn mạch cho Hoàng tổ mẫu rồi, tình hình bây giờ đã ổn định, tạm thời không có gì đáng ngại.

Ngày mai chúng ta tiến cung, Hoàng tổ mẫu gặp nàng nhất định sẽ vui vẻ, tâm tình thoải mái, sức khỏe đương nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn.

Nàng nhìn mình xem, khuôn mặt mệt mỏi rã rời, nếu không nghỉ ngơi, ngày mai Hoàng tổ mẫu nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng.”
Cũng phải, sau khi thành thân bọn họ lập tức đến Liễu thành, nếu bây giờ gặp Hoàng tổ mẫu với dáng vẻ mệt mỏi, nhất định người sẽ rất đau lòng.
Đôi mày Kiều Linh Nhi nhíu lại, thế nhưng nếu không tiến cung thăm người, nàng sẽ càng lo lắng.
“Linh Nhi, nghe lời ta đi, nghỉ ngơi cho tốt sau đó sẽ làm được chuyện muốn làm, chẳng phải vậy sao?” Thấy nàng dần thỏa hiệp, Tư Đồ Hiên dỗ dành, “Vậy đi, ta phái người tiến cung báo với Hoàng tổ mẫu rằng chúng ta đã quay về, ngày mai sẽ tiến cung sớm thỉnh an người, được không?”
“Vậy cũng được, sáng sớm mai chúng ta lập tức vào cung.” Cuối cùng Kiều Linh Nhi đành thỏa hiệp.
Vân Lam đã chuẩn bị xong nước ấm, nghe tiểu thư nói vậy bèn dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Vừa lo lắng lại vừa mệt mỏi, Kiều Linh Nhi không có tâm trạng ăn uống, nàng vừa gắp vài miếng đã cảm thấy no nên dặn Vân Lam đi chuẩn bị nước tắm rửa.
“Thất gia, chỉ e vương phi còn đang lo lắng chuyện khác.” Cố ma ma dõi theo, đợi đến khi vương phi đi rồi mới nói thật khẽ.
Đôi mày Tư Đồ Hiên luôn nhíu chặt, nghe Cố ma ma nói vậy chúng càng khó coi hơn.
Đương nhiên hắn biết nàng có điều suy nghĩ, cũng hiểu được nỗi lo lắng ấy trong lòng nàng.

Thật ra có con hay không đối với hắn không quan trọng, hắn chỉ mong có nàng, trong lòng cũng chỉ yêu một mình nàng.

Con cái, hắn thấy đó là chỉ kết tinh của tình yêu giữa hai người, như một minh chứng mà thôi.
Hoàng tổ mẫu thích trẻ con, đương nhiên mong muốn bọn họ mau chóng sinh một đứa trẻ, khi ấy người cũng có thể ôm cháu chắt.

Thế nên trước khi bọn họ thành thân, người luôn thúc giục; sau khi bọn họ thành thân, người thường xuyên ngỏ ý muốn bồng cháu chắt.
Đây là áp lực với nàng, thế mà hắn chẳng hề hay biết, để nàng một mình gánh chịu bấy lâu nay, hắn thật đáng chết.
“Bổn vương biết.” Tư Đồ Hiên trầm giọng đáp.

Thái y trong cung y thuật cao minh, thế nhưng không tìm ra được nguyên nhân, ấy vậy mà lang y bên ngoài lại có thể, điều này rất khả nghi.

Nàng cho rằng bản thân không thể mang thai, tất nhiên cũng có lý do.
“Thái y trong cung chưa một ai tìm ra nguyên nhân gây ra vấn đề ở vương phi, nô tỳ cho rằng không phải bẩm sinh vốn vậy.

Bản thân vương phi khỏe mạnh, nếu bẩm sinh đã có, chắc chắn nô tỳ sẽ nhận ra.

Thế nên hẳn đã có kẻ hạ độc khiến vương phi thành ra thế này.” Cố ma ma không sợ Tư Đồ Hiên trách tội, bà biết chỉ cần là chuyện liên quan đến vương phi, vương gia sẽ không bàng quan.

Trước đây bà từng nói với vương gia có thể là do Hoàng hậu hạ độc, thế nhưng bây giờ Hoàng hậu đã đến tội, không có cách nào kiểm chứng, nói không chừng còn có kẻ thủ ác khác.
Tư Đồ Hiên hiểu, Hoàng hậu hạ độc Linh Nhi vì căm ghét nàng, ả ta có kết cục hôm nay cũng không có gì oan uổng!
“Vậy bây giờ bà cùng Thời Bố đi tìm vị đại phu kia, lập tức mời y đến vương phủ.”
“Dạ, vương gia.” Bây giờ trời đã tối đen, bà biết chỉ cần chủ tử phân phó, dù là nửa đêm cũng phải thi hành.
“Còn nữa, đừng để Linh Nhi phát hiện, không thể để nàng biết chuyện này.” Tư Đồ Hiên trầm giọng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Dạ.”
Cố ma ma lui xuống, Tư Đồ Hiên liền phái Tả Sấm mang thư vào cung.
“Thất ca, huynh quay về rồi ư?” Tư Đồ Dật mừng rỡ xông vào, tuy Thất ca chỉ rời khỏi trong thời gian ngắn nhưng đối với y tuy ngắn mà lại rất dài.

Nguyên nhân ư, đương nhiên là vì y không thể gặp được tiểu nha đầu kia nên cảm thấy mất mát.
“Ừ.” Tư Đồ Hiên ừ hử, mi mắt vẫn rũ xuống, không rõ đang tự vấn chuyện gì.
Thấy Thất ca có vẻ kỳ lạ, nụ cười trên môi Tư Đồ Dật lịm đi, nghiêm túc hỏi, “Thất ca, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao huynh lại quay về sớm như thế?”
Về lý, Thất ca sẽ đưa Thất tẩu về sống ở Liễu thành một thời gian, vì sao lại bất ngờ quay về? Chẳng lẽ phụ hoàng đã hạ thánh chỉ…
Thánh chỉ?
Tim Tư Đồ Dật giật thót, vội vàng hỏi, “Thất ca, có phải phụ hoàng triệu huynh về kế vị không?” Phụ hoàng luôn mong muốn truyền ngôi cho Thất ca, người nói Nam Hạ phải nằm trong tay người có năng lực, như thế mới có thể phát triển tốt.

Thế nhưng Thất tẩu không thích cuộc sống ở kinh thành, một lòng muốn rời xa chốn này, đương nhiên Thất ca không thể đáp ứng yêu cầu của phụ hoàng.
Bấy giờ Tư Đồ Hiên mới quắc mắt liếc y, “Đừng nói bậy.”
Tư Đồ Dật oan ức nói, “Thất ca, chuyện này mọi người đều biết, phụ hoàng muốn huynh kế vị…”
Ánh mắt Thất ca lạnh như bằng, Tư Đồ Dật biết điều im lặng, nỗi oán giận đành ngậm trong bụng.
“Trong khoảng thời gian này, chuyện kinh thương của đệ tạm gác lại đi.” Tư Đồ Hiên suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
Hai mắt Tư Đồ Dật sáng lên, “Thất ca, có phải huynh muốn cho đệ nghỉ ngơi, cho đệ ra ngoài chơi không?” Tuy rằng y rất thích ở bên cạnh Thất ca, thế nhưng hôm nay Thất ca quay về, y muốn ra ngoài giải sầu, không muốn quẩn quanh nữa.

Lần này có thời gian thảnh thơi, y nhất định phải đưa nha đầu Vân Lam kia đi cùng, nàng sẽ không còn phiền muộn về y nữa.
“Cho đệ ba ngày, đưa hết đại phu danh tiếng trong thiên hạ về đây cho ta.” Tư Đồ Hiên liếc nhìn y, chẳng buồn để ý đến sự vui vẻ của đệ đệ.
Đại phu?
Sự vui vẻ tắt ngấm trên khuôn mặt Tư Đồ Dật, không phải vì không được nghỉ ngơi, mà bởi vì y tò mò về hành động của Thất ca.
“Thất ca, đại phu tốt trong thiên hạ chẳng phải đều ở trong cung sao? Hơn nữa chẳng phải đã có Hồ thái y rồi sao? Có chuyện gì cứ tìm y là được, sao phải phí công đi tìm đại phu?” Y thật sự không hiểu, cũng không giải thích được.
“Bảo đệ đi thì đệ cứ đi.” Tư Đồ Hiên hiển nhiên không giải thích gì, tính tình tiểu tử này hắn nắm trong lòng bàn tay, nếu để y biết, không chừng chỉ trong hai ngày Linh Nhi sẽ hay chuyện.
Tư Đồ Dật bị quở mắng bèn xụ mặt, “Đệ biết rồi.”
“Còn nữa, không được nói chuyện này với Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên dặn thêm một câu.
Tư Đồ Dật gật đầu, thế nhưng sự hiếu kỳ trong lòng không chịu ngủ yên, y muốn biết nhiều hơn, “Thất ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tìm đại phu để làm gì?”
Tư Đồ Hiên không trả lời, hắn cầm một quyển sách lên đọc.
“Thất ca, chuyện đơn giản như thế cũng không cho đệ biết được sao? Có phải sức khỏe Thất tẩu không tốt không?” Tư Đồ Dật không chịu buông tha, sự cố chấp này thật hết chỗ nói.
Ánh mắt Tư Đồ Hiên lạnh như băng, “Không muốn về kinh nữa ư?”
Nguy hiểm lộ diện!
Tư Đồ Dật rụt cổ, mọi bất mãn trong lòng tan biến thành tro bụi trong chớp mắt, “Đừng mà Thất ca, đệ là cánh tay phải của huynh mà, nếu đệ không được về kinh, đến lúc huynh bận rộn hơn thì ai đưa Thất tẩu đi du ngoạn đây?”
Tư Đồ Dật vừa dứt lời, giọng nói êm ái của Kiều Linh Nhi đã truyền đến, “Đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được bất kì điểm hữu dụng nào ở đệ đấy.”
Giọng nói tuy dịu dàng nhưng khiến lòng Tư Đồ Dật lạnh run.

Thất ca không thể chọc, Thất tẩu càng không thể dây vào.

Nào đâu phải y không biết tiểu cô nương kia kinh khủng nhường nào.
“Hì hì, Thất tẩu, còn nhiều điều tẩu chưa biết lắm, tẩu phải tin tưởng đệ, chỉ có đệ mới giúp được Thất ca thôi.” Sợ thì sợ, TƯ Đồ Dật vẫn phải giữ mặt mũi, bằng không một khi Thất tẩu không vui, có thể y sẽ vĩnh viễn không được hồi kinh.
Ôi chao, hôm nay mới được sáng mắt, Thất tẩu còn lợi hại hơn cả Thất ca, Thất ca có thể không theo, nhưng Thất tẩu đã nói thì nhất định phải vâng lời.
Thấy y ngoan ngoãn như cún con, Kiều Linh Nhi không khỏi cảm thấy buồn cười.

Y có cần phải như thế không?
“Linh Nhi, chẳng phải nàng đang nghỉ ngơi sao? Sao lại ra đây?” Thấy nàng đến, Tư Đồ Hiên nhíu mày, bước đến ôm nàng vào lòng rồi hỏi.
Thấy tình hình này, Tư Đồ Dật biết không ổn, bèn nhanh chóng rời khỏi, “Thất ca, đệ có việc bận, hai người cứ thong thả.” Sau đó chạy nhanh như chớp, không quên khép cửa lại.
Kiều Linh Nhi phì cười sau khi cửa đóng lại, con người này vẫn luôn kích động như thế.
“Nàng vốn yếu đuối, mấy hôm nay lại bôn ba dặm trường, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.” Tư Đồ Hiên ôm nàng ngồi xuống, khẽ khàng nhắc nhở.
Kiều Linh Nhi bật cười, “Hiên, ta không yếu đuối như chàng nghĩ đâu.

Mấy hôm nay đi đường có hơi mệt nhưng tinh thần rất tốt.

Chàng yên tâm, ta không sao.”
Tư Đồ Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng, hắn không nói gì chỉ nhíu chặt đôi mày, tỏ ý nghi ngờ những gì nàng vừa nói.
Kiều Linh Nhi chợt thấy bất đắc dĩ, xem ra nếu không giải thích rõ, hắn sẽ không thể yên tâm, “Ta vốn định nghỉ ngơi nhưng vẫn muốn thăm Hoàng tổ mẫu nên trằn trọc mãi, bèn đến đây tìm chàng tâm sự.”
Đôi mắt long lanh to tròn dưới ánh nến sáng rõ, lóe ra ánh quang đẹp đẽ, đôi môi hồng hơi dẩu lên, “Sao nào? Không muốn nói chuyện phiếm với ta sao?”
Dáng vẻ nàng bây giờ chẳng khác nào tiểu yêu tinh dụ hoặc, hắn sao có thể cưỡng lại, sao có thể không tiếp nàng?
“Muốn.”
Dù chỉ đáp bằng một chữ nhưng Kiều Linh Nhi vẫn nhận ra tâm tình hắn lúc này, nàng không khỏi trợn mắt, nam nhân này dùng tốt vậy sao? Giọng khàn khàn này chỉ xuất hiện mỗi khi muốn ái ân.
Thấy nàng hoảng hốt, Tư Đồ Hiên dịu dàng mỉm cười, tiếng cười trầm ấm đầy khiêu gợi quanh quẩn trong phòng.

Đúng là đáng yêu, bọn họ đã quá rõ về nhau mà nàng vẫn còn xấu hổ.
Biết mình bị cười nhạo, Kiều Linh Nhi giận dữ, nàng đánh hắn hai cái, “Người xấu.”
Tư Đồ Hiên càng cười lớn, hắn cắn tai nàng, “Ta chính là người xấu, Linh Nhi không thích ư?”
Xin hỏi, đàn ông còn có thể ngang ngược hơn nũa không? Bây giờ đây, ngay lúc này, hắn, hắn còn kề sát tai nàng thủ thỉ.
“Đàng hoàng một chút đi, tán gẫu với ta.” Kiều Linh Nhi gầm nhẹ một tiếng.
“Được.”
Dù đã bằng lòng, thế nhưng đôi môi ai kia vẫn đang kề sát bên tai người nọ.
“Tư Đồ Hiên.” Kiều Linh Nhi giận dữ kêu lên.
Tư Đồ Hiên bật cười, đành tỏ thái độ nghiêm chỉnh, “Có.”
Vừa này còn ra vẻ phong lưu, giờ đã nghiêm túc như thế, Kiều Linh Nhi không còn từ nào để diễn tả, nam nhân này đúng là biết giả vờ.
“Hiên, ta rất lo lắng về Hoàng tổ mẫu.” Muộn thế này còn tìm hắn trò chuyện, nhất định là nàng có tâm sự, Kiều Linh Nhi cũng không vòng vo, nàng nói thẳng, “Chàng nói xem lúc chúng ta đi Hoàng tổ mẫu vẫn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại ngã bệnh?”
“Nếu nàng lo đến thế, bây giờ ta đưa nàng tiến cung sau đó quay về.

Bây giờ Hoàng tổ mẫu đã ngủ, không khiến người hoảng hốt, ta cũng không ngại.” Tư Đồ Hiên biết nàng luẩn quẩn, hắn suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói.
Tiến cung bây giờ? Cửa cung đã đóng, làm sao vào đây?
Ấy, với tính cách của hắn, nhất định là trèo tường vào rồi.

Đường đường là vương gia, giữa đêm khuya trèo tường vào cung, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?
Không được, ngàn vạn lần không được.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Không cần phải thế, truyền ra ngoài lại không hay.”
Tư Đồ Hiên thầm phì cười, đúng là cô gái dễ thương! Ngoài mặt hắn vẫn nghiêm túc, “Nàng cũng đừng lo lắng quá, ta đã phái Tả Sấm vào cung xem xét tình hình, chẳng mấy sẽ có kết quả.”
Kiều Linh Nhi mừng rỡ, “Thật sao.”
Tư Đồ Hiên nhéo mũi nàng với vẻ không bằng lòng, “Nha đầu này, nàng không tin ta?”
Kiều Linh Nhi lắc đầu không nói, nàng cúi đầu mỉm cười rồi tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim trầm ổn phát ra từ lồng ngực đầy mãn nguyện.

Cuộc sống yên bình, tránh xa những đấu đá quả là tốt vô cùng.

Người đàn ông này vẫn luôn che chở cho nàng, sao nàng có thể không tin hắn?
Đúng lúc này, tiếng Thời Bố bên ngoài vọng vào, “Gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui