Ngày khai giảng đầu tiên của trường trung học, vì quá hưng phấn nên Hạ Vãn đến muộn.
Còn chưa kịp ăn sáng, tóc cũng chưa kịp chải.
Lúc đến cổng trường, cô dừng lại.
Vì phía trước có một bạn học nữ không buộc tóc gọn gàng bị ghi tên rồi trừ điểm.
“Lâm Tinh, lớp 2 năm nhất, đầu tóc không phù hợp với ngoại hình, trừ 3 điểm.”
“Không đúng, có phá cái gì của trường đâu, sao lại trừ điểm? Cố Bắc, mày cố ý chơi tao à?”
Đối mặt với nữ sinh đang cố nói lý, bạn học ghi sổ trừ điểm cũng không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mày sắp muộn rồi.”
Hạ Vãn nhận ra mình cũng đang thả tóc, cô sờ sờ túi, xong rồi, không có dây buộc tóc.
Thấy sắp bị muộn rồi, Hạ Vãn căng da đầu đi về phía cổng trường.
Quả nhiên, bị chặn lại.
Mặt Hạ Vãn đỏ bừng, khẩn trương nhìn Cố Bắc, trong ánh mắt còn lấp lánh ánh nước, ánh mắt cầu xin quá rõ ràng.
Cố Bắc cúi đầu nhìn, thấy một đôi mắt như thế.
Cậu siết cái bút đang cầm trên tay, rất lâu sau, cậu mới định thần lại.
Mở miệng hỏi tên bạn nữ, nhưng giọng nói có chút khàn khàn: “Tên.”
Hạ Vãn lo lắng kéo kéo cặp sách, bị trừ điểm thật rồi, bây giờ mới là ngày đầu tiên đến trường.
“Hạ Vãn.”
“Lớp nào?”
“Lớp 8 năm nhất.”
Hạ Vãn chán nản báo cáo lớp của mình, chỉ là chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy thông báo trừ bao nhiêu điểm.
Vừa nãy, còn thông báo cho bạn học trước, sao đến lượt cô thì không có động tĩnh gì.
Nghĩ vậy, Hạ Vãn cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cố Bắc.
Cố Bắc đưa tay đẩy nhẹ vào lưng Hạ Vãn: “Vào đi, sắp muộn rồi.”
Vẻ mặt Hạ Vãn tràn đầy vui sướng, ánh mắt sáng lên: “Bạn học, không bị trừ điểm đúng không?”
Đôi mắt của cô gái đẹp quá mức, Cố Bắc lại sửng sốt trong nháy mắt, không tự nhiên quay đầu đi: “Không có lần sau.”
Âm thanh lạnh lùng như dễ nghe vang bên tai Hạ Vãn, khuông mặt không tự giác được mà dầy ý cười: “Được, bạn học!”
……
Sau đó không biết vì sao, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc một giây trước còn nói: “Tôi không có hững thú với hội học sinh.”
Một giây sau khi nghe thấy thành viên hội học sinh có thể kiểm tra các lớp mỗi giờ tự học, đặc biệt chủ tịch hội học sinh không thể vắng mặt, cậu đứng lên bước lên bục giảng.
Dáng người cao thẳng, ánh mắt của mọi người đổ lên người cậu, Cố Bắc thong dong nói: “Xin chào thầy cô và các bạn học.
Tôi là Cố Bắc.
Ưu điểm là đứng đầu, muốn cạnh tranh chức vụ chủ tịch hội học sinh.”
Đây là một âm mưu nhỏ……
“Chết rồi, chết rồi, lại đến muộn!”
Lâm Tinh vừa chạy, vừa lẩm bẩm, đều do đêm qua thức khuya viết thư tình!
Nhìn cổng trường đã đóng, cô ấy quyết đoán chọn trèo tường.
Dễ dàng trèo qua, Lâm Tinh vừa phủi bụi, đeo balo lên một bên vai, có chút đắc ý.
Bức tường nát này thì ngăn được ai?
Chưa đi được mấy bước, đã đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc.
Lâm Tinh trong lòng mắng bản thân đen đủi, bên ngoài lôi kéo Cố Bắc làm thân, cô ấy chắp tay trước ngực: “Anh Cố, đừng trừ điểm em! Điểm của em thật sự không đáng bị trừ đâu.
Ngày hôm qua em thức đêm, nếu không nhất định sẽ không ngủ quên.
Làm ơn, anh Cố cho em ít mặt mũi.”
Ai ngờ Cố Bắc một chút mặt mũi cũng không cho!
Mặt cậu không biểu cảm: “Lần sau có thể thâu đêm, thế thì sẽ không đến muộn.”
Lưỡi Lâm Tinh chống vào má, mạnh miệng: “Ây, ngại quá đi, tao chỉ thích thức đêm thôi, có cảm giác được giành giật sự sống với diêm vương.”
Cố Bắc sắp ghi điểm, Lâm Tinh chợt thoáng thấy một bóng người nhỏ xinh đi từ xa lại đây.
Cô ấy cong cong khóe môi: “Thương lượng chút chuyện đê, tao giúp mày đuổi kịp người mày muốn theo đuổi, lần này mày đừng trừ điểm tao.”
Tay đang ghi sổ điểm của Cố Bắc dừng một chút, ngay sau đó ánh mắt tối đi: “Không cần, tao tự mình theo đuổi.” giọng nói mang theo sự cố chấp chỉ thuộc về cậu.
Thật ra cậu cũng chẳng tin tưởng Lâm Tinh sẽ đưa ra được cái ý kiến gì hay ho, không hại cậu là được rồi.
Lâm Tinh trừng mắt: “Mày như thế chẳng có tiền đồ, mấy năm liền nói được có vài câu, cười chết tao.”
Thấy bóng người nhỏ xinh kia càng ngày càng gần, Lâm Tinh nhìn Cố Bắc đột nhiên nóng lòng muốn thử, thấy vậy Cố Bắc hơi chau mày lại.
Quả nhiên ngay giây sau, Lâm Tinh tìm trong cặp sách của mình, lấy ra một bức thư tình tinh xảo, đây là bức thư cô ấy mất cả đêm để viết cho người đàn ông già nua của cô ấy, hời cho Cố Bắc.
Lâm Tinh liếc qua bóng dáng nhỏ bé, quả nhiên đang ở yên tại chỗ không dám qua đây.
Lâm Tinh âm thanh vừa đủ để cô có thể nghe thấy, trìu mến nói: “Bạn học Cố, không biết từ khi nào cậu đã đối xử với tôi rất khác biệt, mỗi ngày tôi đều nhớ tới cậu.”
“Hôm nay trời rất đẹp, tôi muốn nói tôi thích cậu! Cậu có đồng ý ở bên tôi không?”
Lâm Tinh rất vừa lòng với kỹ thuật diễn của mình, thế mà Cố Bắc lại không hề phối hợp, mặt không biểu tình, bắt đầu trừ điểm.
Trước khi đi, Cố Bắc thấp giọng nói: “Người, tao sẽ tự mình theo đuổi, không cần mày nhọc lòng lo lắng.
À đúng rồi, mày không tính là đi muộn đâu.”
Trong lòng Lâm Tinh: “Tao…… con m* nó rất cảm ơn mày, trừ của tao có vài điểm! Không sao.
Ông đây đã làm người tốt thì làm đến cùng, ai bảo anh trai mày lớn lên đẹp trai, mà tao lại muốn làm chị dâu mày cơ? Nhẫn nhịn mày là việc nên làm.”
Cô ấy cười, vẫy vẫy tay, bóng dáng nhỏ bé do dự một chút, rồi cẩn thận đi qua.
……
Nhưng Lâm Tinh không biết được, buổi tối hôm đó tại nhà họ Cố, Cố Bắc cầm theo thư tình, gõ của phòng anh trai cậu, bước chân đi vào.
Trong thư phòng rộng lớn, người đàn ông lười biếng ngồi đối diện bàn làm việc nghe báo cáo công việc của ban lãnh đạo cao cấp ở công ty qua video call.
Lông mày của người đàn ông cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, ánh sáng máy tính chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, khiến cho khí chất của anh ấy càng lạnh lùng.
Thấy Cố Bắc đi vào, người đàn ông hơi nhướng mày: “Có việc gì à?”
Cố Bắc đặt thư tình lên bàn làm việc của người đàn ông, nhàn nhạt nói: “Của Lâm Tinh viết cho anh.”
Người đàn ông giơ tay trước máy tính tạm dừng cuộc họp, ánh mắt rơi trên bức thư tình, khẽ cười một tiếng: “Cô bé nhà họ Lâm à, được rồi, cứ để trên bàn đi.”
Hoàn thành.