10
Nghe những lời đó, trong lòng tràn ra cảm giác bất lực.
Đúng thế đấy, lời bọn họ nói đều là sự thật.
Trong lớp trừ tôi ra, mọi người đều không ai giống như thiếu tiền cả.
Tôi thực sự là người nghèo nhất lớp.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã không còn mua quần áo hay giày dép mới, tất cả đồ đạc của tôi đều là của em gái không cần, không mặc nữa.
Rõ ràng tôi mới là chị cả trong nhà, nhưng từ trước đến nay lại chỉ có thể mặc quần áo thừa của em kế.
Cho dù tôi cao hơn em ấy một chút, nhưng chỉ cần em ấy là nũng, bố sẽ nhíu mày rồi nói tôi:
“Vãn Vãn, con là chị, hiểu chuyện một chút, em gái không muốn mặc đồ thừa của con.”
Lúc đó tôi không để bụng, tôi cảm thấy chỉ cần còn mặc được là được, nhưng tôi không ngờ đây lại trở thành lý do để bọn họ nghi ngờ tôi.
Tôi không biết nên làm thế nào giải thích cho bản thân, cũng không ai bằng lòng tin tưởng tôi, mọi người cũng chẳng quan tâm cái gọi là chân tướng.
Bọn họ chỉ hy vọng có một người đứng ra đội nồi để kết thúc trò hề này.
Tôi chỉ có thể lặp lại một lần, rồi lại một lần: “Tôi nói, không phải tôi! Tôi không trộm! Hôm đó tôi chỉ ở lại để làm đề, tôi không trộm số tiền kia.”
Hàng ghế phía sau có nam sinh cười, hỏi tôi: “Không phải cậu, thì cậu đỏ mặt làm gì? Đây không phải là đang chột dạ à?”
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, tôi càng ngày càng sốt ruột.
Tôi là người mà sẽ đỏ mặt khi sợ hãi khi bị hoài nghi, dù không phải mình làm.
Tôi không khống chế được việc mặt mình đỏ lên, cũng chẳng thể cãi lại, giờ phút này, tôi vô cùng bất lực.
Đột nhiên, “Rầm!” Một tiếng, cửa sau bị người bên ngoài đá tung ra.
Phòng học tĩnh lặng, tầm mắt của mọi người vô thức nhìn về phía cửa.
Lâm Tinh cầm trong tay bình sữa chua, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ tràn đầy sự thù địch.
Cô ấy không nói gì, làm trò trước mặt mọi người, đi đến bàn của nam sinh vừa mới nói chuyện: “Tránh ra.”
Ngay khi nam sinh kia đứng dậy, trong mắt Lâm Tinh mang theo sự tàn nhẫn, nhấc chân đá vào bàn học của cậu ta.
Còn tiếp.