Tiết học buổi sáng vừa kết thúc Thùy lập tức kéo Phương và Hà chạy xuống căn tin trường để ăn trưa.
Hôn nay nó không muốn về nhà.
Lâu lâu ăn một bữa cơm trên trường để đổi gió cũng vui.
Khi ba đứa chúng nó vào đến căng tin, cảnh tượng trước mắt khiến cả bọn phải đồng loạt thở dài một phen.
Tuy đã chạy nhanh hết sức rồi nhưng cái cảnh chen lấn xô đẩy kia vẫn là phải vượt qua thêm lần nữa.
Mặc dù đã quen với việc phải chen lấn giữa dòng người đông nghịt nhưng mà Thùy vẫn khá khó khăn để di chuyển đến chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Hà và Phương cũng không kém nó là bao.
Cả ba không hẹn mà cùng nhau thở dài.
"Ăn bữa cơm thôi mà sao khó quá vậy trời!?"
Mất khoảng độ mười phút cả ba mới đi đến được chỗ ngồi quen thuộc ở trong góc nhà ăn.
Vừa ngồi xuống đứa nào đứa nấy cũng thở không ra hơi.
Đi ăn trưa mà cứ như đi mua vé đu idol vậy.
Có khi còn hơn thế nữa ấy chứ.
Nói không quá thì vậy chứ sức chen lấn này thật quá kinh khủng rồi! Nên có nói như vậy cũng hợp lí.
Ổn định lại xong chỗ ngồi thì cả ba bắt đầu chọn gọi món.
Ba đứa chúng nó còn vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ nữa.
Mới ăn được nửa chừng thì ở ngoài cửa lại có thêm một đám người nữa đi vào.
Tất cả mọi người trong căn tin cũng dừng chen lấn mà đột ngột né đường cho đám người kia.
Cảnh tượng đó khiến Thùy và hai đứa bạn ở bên như chết lặng.
Cái đãi ngộ này sao mà lớn quá vậy?
Đám người kia không ai khác là đám đàn em của tên trùm trường có tiếng ở trong trường.
Nên ai ở trong trường cũng kiêng dè bọn này hết.
Tránh không kịp lại có khi bị rước họa vào người thì khổ.
Thấy cảnh đó Thùy cũng chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại trở lại trạng thái như bình thường.
Không có gì đáng để tâm cả.
Không động chạm gì đến bọn đó là được.
Ăn thôi cũng không cần làm bộ làm dáng gì.
Trời đánh tránh miếng ăn mà.
Khi những tên kia ngồi xuống bàn, những tiếng ồn ào bàn tán sôi nổi trong căn tin đều không hẹn mà đột ngột dừng lại hết.
Bầu không khí như đóng băng ngay tại thời điểm đó vậy.
Và thay vào đó là một bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người.
Duy chỉ có ba cô nàng vẫn vô tư nói chuyện say sưa ở trong góc phòng mà vẫn không hay biết gì cả.
Họ cũng không hề nhận ra ánh mắt của mọi người trong căn tin đang nhìn về phía mình một cách rất bất thường.
"Dạo này tin đồn về các địa điểm tâm linh càng ngày càng nhiều.
Xem riết muốn điên luôn ấy." Hà vừa xúc cơm lên ăn vừa than vãn.
Phương cũng không kém cạnh.
Nó chán nản nhìn Thùy với Hà than vãn.
"Haizz, tình trạng tao cũng y chang vậy luôn.
Chả hiểu sao dạo này mạng xã hội toàn mấy cái đó.
Lúc đầu còn thấy hay hay, sau dần thì thấy cứ chán chán kiểu gì ấy."
"Đúng.
Thông tin còn không có tính xác thực nữa chứ.
Chả hiểu sao nhảm nhí như vậy mà cũng nổi rần rần cho được." Hà vừa nhận xét vừa bổ sung.
Thùy thì chỉ im lặng ngồi nghe.
Mấy cái đó nó không quan tâm lắm.
Chỗ nào cần nói thì cũng nói rồi, chỗ không cần thì nó sẽ vừa ngồi ngoan ngoãn ăn cơm vừa nghe hai đứa bạn tám chuyện.
Cái cảnh này với người ngoài thì xa lạ chứ với bộ ba này thì nó là chuyện hết sức bình thường.Chuyện chỉ trở nên bất bình thường khi ngày hôm đó Thùy nói nhiều hơn ngày bình thường dù chỉ một chút mà thôi.
Thấy ba cô nàng vẫn chưa nhận ra điều khác lạ, một bạn học ngồi gần đó khẽ gõ nhẹ vào bàn của cả ba rồi nhỏ giọng:
"Các cậu đừng nói nữa."
Hà và Phương đang mải thao thao bất tuyệt nghe thấy vậy thì cũng đột ngột im lặng.
Cả hai cũng đã nhận ra sự khác thường ở xung quanh mình.
Và cả ánh mắt đầy sát khí từ bàn của đám người mới vào ở ngay trung tâm phòng ăn kia nữa.
Bất giác cả ba đứa nó đưa mắt nhìn nhau rồi cúi đầu giả bộ như đang ăn cơm.
Giả bộ rằng bản thân không biết gì cả.
Đứa nào cũng hi vọng đừng ai nhìn bọn nó thêm nữa.
Nhìn vậy là quá đủ rồi.
Bọn nó không cần được "ưu ái" như vậy đâu.
Trong lòng chúng nó bây giờ đứa nào đứa nấy cũng thấp thỏm lo lắng không yên.
Ba người đều nín thở chờ đợi điều không lành sắp xảy ra.
Cơm vào miệng cũng vì đó mà mất cả ngon.
Cả phòng ăn dường như cũng nín thở chờ đợi điều tiếp theo giáng xuống ba cô nàng kia.
Có người lo lắng, có người hả hê, có người thì mong chờ để hóng chuyện.
Drama này khẳng định không nhỏ.
Thùy khẽ liếc xung quanh một lượt xong thì trong lòng tràn lên một cỗ bất an mà không rõ nguyên nhân.
Thôi quả này thì xong thật rồi.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì gã ôn thần nhất đám kia đang đi về phía bàn của Thùy.
Vẻ mặt rất không tốt mà đi đến.
Phương khẽ nói nhỏ đủ cho hai cô bạn ở bên nghe:
"Ăn cơm mà không cho người ta nói chuyện.
Sao người đâu mà xấu tính quá vậy? Ỷ mạnh hiếp yếu rõ ràng quá rồi đấy!"
"Yên lặng đi.
Không muốn nhừ đòn thì ngồi yên.
Để tao với Thùy giải quyết." Hà khẽ kéo tay ra hiệu cho bạn mình.
Đang trong lúc căng thẳng thì bên tai Thùy lại vang lên giọng của Duy.
Cậu ta tức giận gằn trừng chữ.
"Chính, là, hắn!"
Thùy ngơ ngác ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Câu nói vừa nãy là có ý gì? Nói không đầu không đuôi vậy ai mà hiểu cho được?
Thùy tức giận nhủ thầm trong bụng.
"Ghét nhất cái kiểu nói nửa vời rồi biến mất lắm đấy!"
Nhưng tức giận để sau rồi tính.
Còn trước mắt nó phải giả quyết vụ om sòm này đã.
Không cẩn thận là ăn đòn như chơi đấy.
"Này, không thấy bọn tao đang ăn cơm à?"
Gã ôn thần kia cất cao giọng hỏi.
Tên này mắc chứng hoang tưởng, lúc nào cũng cho mình là nhất mà coi thường người khác.
Nên trong đám đàn em của trùm trường, mọi người sợ tên này nhất.
Chọc hắn thì không có kết quả tốt!