Thiên Ẩn Chi Hoán

Đứa bé nằm trên vai cha mình, tầm mắt mờ mịt nhìn đám đông đang bỏ chạy tán loạn. Không thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại đủ để hiểu là mình đang rời xa căn nhà mà nó đã chào đời.

Chiến tranh…

Thứ mà không người bình thường nào muốn đối mặt trong suốt cuộc đời. Ngẫm nghĩ mà xem, khi đang có một cuộc sống yên bình tốt đẹp, thì đùng một cái chiến loạn xảy ra trên quê hương của mình. Ở cái thế giới mà một người tu luyện có thể dời núi lấp biển, thì một mạng sống của một người bình thường sẽ không đáng giá một xu.

Ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là chạy nạn. Chạy khỏi cái vùng đất mà ngươi từng gắn bó, tới một nơi mà ngươi chưa hề biết đến, tất cả vì sinh tồn. Trong mắt cường giả, người thường cũng như là sâu kiến.

Khắc Ưng cũng vậy, hắn mang theo gia đình nhỏ của mình chạy nạn. Quê hương của hắn chìm vào biển lửa khi trở thành chiến trường của hai đại thế lực. Theo chân đám đông, một tay ôm đứa con gái trên vai, một tay kéo theo người vợ đầu ắp tay gối, hắn cố gắng rời khỏi chiến trường càng xa càng tốt.

“Ầm ầm ầm…”

Từ trên bầu trời, những đám mây đỏ rực bị xuyên thủng bởi hàng ngàn viên thiên thạch đang bốc cháy. Chúng như những tia lửa dài vụt qua bầu trời, để rồi hạ cánh với sức tàn phá khủng khiếp. Vùng đất xinh đẹp với non xanh nước biếc, trong chớp mắt đã bị hủy hoại tan nát.

“Tru Thiên”

Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, theo sau là những âm thanh kì lạ. Âm thanh cứ như ai đó đang kéo lê vật gì đó vô cùng nặng nề trên nền đất. Tất cả mọi người tập trung lắng nghe, thì những tiếng gãy vỡ vang lên sởn cả gay óc.

Bầu trời bỗng nhiên nứt ra một vết nứt, sau đó lan rộng, rồi vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ như một tấm gương. Một viên thiên thạch dần dần nhô ra, nó lớn… phải nói là cực lớn… che khuất cả bầu trời.

“Tận thế, tận thế đến rồi.”

“Mau chạy đi…”

Đám đông như những con ruồi không đầu, la hét dẫm đạp lên nhau tìm chỗ trốn. Khắc Ưng nhìn bầu trời rực lửa mà hận sự vô dụng của bản thân. Hắn thề nếu lần này có thể sống sót, sẽ bằng mọi giá đạt được lực lượng, chưởng khống cuộc đời mình.

“Long Thánh! Ngươi thật độc ác, lại muốn tận diệt cả một quốc gia.” Tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên từ phía chân trời.

“Ha ha, Mông Huyền. Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ta đã nói là ngươi không thể trốn mà.” Một giọng nói càn rỡ từ trên trời vọng xuống.

“Khốn kiếp, ngươi muốn thế nào mới chịu thu chiêu.”

“Ha ha, rất đơn giản.” Tiếng cười tiếp tục vang lên từ chín tầng mây.

“Đó là ngươi chết đi.” Thiên thạch phá vỡ bầu trời, ầm ầm rơi xuống.

Mông Huyền không nói một lời, hóa thành một tên khổng lồ cao hàng vạn mét. Lao vút vào không trung, đấm mạnh vào thiên thạch đang rơi xuống.

Sóng xung kích từ cú va chạm tạo thành những cơn bão, cuốn trôi những gì nó đi qua. Không gian khắp nơi bị thủng lỗ chỗ, tạo nên những hắc động thôn phệ sạch sẽ những thứ xung quanh.

Khắc Ưng và gia đình hắn là một trong những kẻ xấu số đã bị hắc động hút vào.

***

Hoang mạc nắng cháy da, nhưng giữa hoang mạc lại tồn tại một vùng ốc đảo xanh tươi vô cùng xinh đẹp. Ốc đảo rất rộng lớn, có hồ nước, có rừng cây, có chim muông, có thú rừng đang sống chen chúc với nhau vô cùng bình yên.

Bất ngờ bầu trời phát ra những âm thanh như sấm động, tiếp theo là một hắc động mở ra, mang theo vô số nhân loại. Họ là đám dân chạy nạn đã bị thôn phệ bởi hắc động, trong đó có gia đình của Khắc Ưng và ốc đảo đã trở thành nhà mới của họ.

Ốc đảo vô cùng đặc biệt, mọi thứ sẽ tự hồi phục sau một đêm. Hôm nay ngươi ăn sạch số hoa quả này, sang ngày hôm sau thì chúng sẽ xuất hiện lại trên cành. Nguồn thức ăn, thức uống hoàn toàn không phải lo lắng. Nếu so với quê hương đầy chiến loạn, vùng đất này khác nào thiên đường.

Trong khi mọi người đang hân hoan thì Khắc Ưng lại cảm thấy lo lắng. Từ sâu trong cõi u minh như có tiếng nói đang kêu gọi hắn. Cảm giác đè nén vô cùng khó chịu, khiến hắn muốn cào cấu bản thân.

“Người…được…chọn…”

Âm thanh trong gió không quá rõ ràng, và chỉ có mình hắn nghe được. Trong đêm tối, Khắc Ưng rời khỏi nơi trú ẩn, đi theo tiếng gọi văng vẳng đó.

Hoang mạc vào buổi tối rất lạnh, nhưng Khắc Ưng cứ như không có cảm giác gì, chỉ lầm lũi bước đi. Không biết bao lâu, có thể là rất xa, khi tia nắng đầu tiên ló dạng thì hắn như chợt tỉnh cơn mê.

“Ta đang đi đâu? Tại sao ta ở đây?” Khắc Ưng quay đầu lại, muốn trở về ốc đảo. Khi về đến nơi thì…

Ốc đảo đâu chẳng thấy, chỉ thấy một vùng đất đầy tăm tối. Nơi trước đó còn tồn tại ốc đảo xinh đẹp, đã hiện ra hung tướng. Với vô số hài cốt, thây ma nằm khắp nơi, khung cảnh vô cùng hoang tàn không cành cây ngọn cỏ.

Nhưng chỉ một mình hắn thấy…

Mọi người đang ăn rất ngon lành, nhưng…họ đang ăn xác thối. Vợ của Khắc Ưng nhìn thấy hắn, con vẫy tay kêu gọi.

“Khắc Ưng, thức ăn rất ngon. Mau đến đây đi.” Nàng cười nói khi cầm trên tay một cánh tay còn thối rữa.

***

Khắc Ưng đói, vô cùng đói. Nhưng hắn không thể ăn được thứ gì. Ngẩng đầu nhìn cơn mưa xác thối từ trời rơi xuống, hắn đã biết tại sao “thức ăn” trên ốc đảo không bao giờ vơi.

Hắn có ngăn cản vợ con hắn ăn xác thối không? Dĩ nhiên là có, rất nhiều là đằng khác, nhưng tất cả đều vô dụng. Họ đã biến đổi… giờ đây họ đã là quái vật… Chân gấp khúc như chân sau của động vật, hai tay cũng dài ra đầy móng vuốt…

Những người khác cũng đã biến đổi, có người biến đổi hoàn toàn. Đầu chỉ còn xương, khuôn miệng cực rộng, với răng lởm chởm như răng cá sấu, chỉ có một mắt với quỷ hỏa đang nhảy múa.

“Tại sao? Tại sao không biến đổi luôn cả ta? Tại sao để ta chứng kiến cảnh tượng này?” Khắc Ưng kêu gào trong đau đớn.

“Vì…ngươi… được…chọn…” Giọng nói văng vẳng lại vang lên.

“Ai? Ai đã trả lời ta.” Khắc Ưng như người chết đuối vớ được thân cây.

“Táng…Xác…” Âm thanh vẫn như gần như xa.

***

Đã ba ngày không có xác thối từ trên trời rơi xuống. Và Khắc Ưng vẫn còn sống một cách thần kỳ dù không ăn gì. Nhưng mọi người thì khác, nội chiến đã nổ ra, cơn đói như mảnh ghép cuối cùng để biến đổi tất cả “người”.

Giờ đây họ đã là quái vật, đang chém giết lẫn nhau để giành giật thức ăn. Vợ của Khắc Ưng cũng vậy, “nàng” giờ đây đã cao gần ba mét, có sức mạnh vô song. Một trảo có thể để lại những vết dài sâu hoắm trên đá, mỗi bước nhảy có thể vượt xa hàng trăm mét…

Nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ rất hâm mộ sức mạnh này, nhưng bây giờ…

Trận hỗn chiến này diễn ra một cách kỳ lạ, ít nhất là theo cái nhìn của Khắc Ưng. Khi giết chết đối thủ, quái vật sẽ trở nên càng mạnh mẽ, thức tỉnh những thần thông bí ẩn. Thân hình cũng dần dần lột xác, rũ bỏ dáng dấp của thú vật, quay trở lại gần giống với nhân loại hơn.

Tuy lấy lại được thần trí, cuộc chiến vẫn không dừng lại. Lần này họ không vì thức ăn, nhưng vẫn có một điều gì đó thúc đẩy họ chiến đấu… và tiến hóa.

“Ầm ầm ầm ầm”

Mặt đất rung chuyển sau cú một cú dậm chân, bầu trời như lật úp sau một tiếng rống giận.

“Cuộc chiến này là để sàng lọc kẻ yếu.”

“Ta cũng muốn… trở thành cường giả.”

Khắc Ưng lẩm bẩm.

Quan sát những trận chiến như người ngoài cuộc. Từ cảm giác ghê tởm khi thấy người biến đổi thành quái vật, cho đến sự tiến hóa cùng với sức mạnh siêu nhiên. Khắc Ưng thật sự không biết mình muốn gì nữa. Hắn khát khao có được sức mạnh, muốn trở lật tay làm mây, trở tay làm mưa… Nhưng hắn vẫn muốn làm người.

“Ngươi…còn…chờ…điều…gì?”

“Ngươi…đã…được…chọn…”

“Để…dẫn…đường…”

Giọng nói bí ẩn lại vang lên, lần này trực tiếp vang vọng trong đầu Khắc Ưng.

***

Độc Nhãn Sát Ma tộc, hoàng tộc của Thiên Ma Vạn Quỷ vực. Năm xưa không ai biết bọn họ từ đâu sinh ra, nhưng mỗi người đều cực mạnh, thiên phú thần thông tầng tầng lớp lớp. Nhất là người dẫn đầu, bất luận sức mạnh hay tâm trí đều vô cùng lợi hại. Từng một mình mai táng mười vị Bất Diệt cường giả dám cản đường hắn, hung danh nhất thời hiển hách.

Họ quét ngang toàn giới vực với thế như chẻ tre, cho đến khi va chạm với Dạ Hành Thiên Quỷ tộc mới bị cản lại. Hai tộc chinh chiến hơn ngàn năm, cuối cùng không ai làm gì được ai. Buộc lòng phải chia nhau thống trị Thiên Ma Vạn Quỷ vực.

Nhưng cũng có truyền thuyết cho rằng trận chiến của hai tộc dừng lại vì thánh địa của giới vực, đó là Táng Xác Động. Nếu ngươi hỏi Táng Xác Động có gì? Câu trả lời rất đơn giản, dĩ nhiên là có xác chết rồi, nhưng là xác chết của thần của ma…

***

Dành ít phút để kể chuyện xưa, giờ quay lại với hiện tại. Nhóm người Dã Y vẫn còn núp tại một góc để quan sát lối vào hang quỷ.

“Thế nào? Có xông vào hay không?” Thạch Bàn hỏi.

“Khoan đã, thử bắt một con quỷ tra hỏi trước.” Hận Kỳ Thiên lắc đầu.

“Đây là sào huyệt của chúng, không nên hấp tấp.” Ôn Bích cũng đồng ý.

Dã Y thì không nói một lời rời đi, sau đó xách một con quỷ trở lại. Ném nó xuống như ném con chó chết, mở miệng hỏi.

“Cần hỏi gì? Muốn đệ ra tay luôn không?”

“Không cần, đệ ra tay hắn sẽ chết mất. Hãy để ta…” Ôn Bích xua tay.

“Mau giúp ta đặt hắn ngồi dựa vào gốc cây.” Cô nàng bận rộn móc ra một nắm kim châm.

Cắm đầy kim châm lên đầu con quỷ, Ôn Bích liên tục vận công đưa khí kình vào đầu ác quỷ. Khiến cho hắn tỉnh lại, nhưng cặp mắt đờ đẫn không có thần trí.

“Tốt rồi, mau hỏi đi.”

“Thủ lĩnh của các ngươi là ai?” Hận Kỳ Thiên hỏi.

“Là đại nhân.”

“Đại nhân là ai?”

“Không biết.”

“Tại sao các ngươi tập trung ở thôn Y Thống.”

“Để tìm nó”

“Nó là ai?”

“Là kẻ thù của đại nhân, phải dùng toàn lực tìm ra nó.”

Chuyện gì đang diễn ra? Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui