Thiên Bảo Phục Yêu Lục

“Hồng Tuấn?” Lý Cảnh Lung nói, “Chờ một lát, mọi người hội họp.”

Hồng Tuấn chỉ ậm ừ trả lời rồi vô lực về phòng, Cá chép yêu đi sau lưng hắn, lo lắng hỏi: “Sao rồi, Hồng Tuấn? Có cứu được Côn Thần không?”

Hồng Tuấn kể lại cho Cá chép yêu, Cá chép yêu nghe xong liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, thở dài nói, “Ta mơ thấy tương lai.”

Cá chép yêu há miệng, kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn: “Ta có biến thành rồng sao?”

“Không thấy ngươi,” Hồng Tuấn lấy y phục, ra ao nước đi tắm, hắn cười cười bất đắc dĩ nói, “Ta không ở cùng với Lý Cảnh Lung.”

“À.” Cá chép yêu lại hỏi, “Vậy Thiên Ma đâu?”

“Chắc bị diệt trừ rồi.” Hồng Tuấn không yên lòng, “Cũng tốt, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mọi chuyện đến rồi cũng sẽ đi.”

Cá chép yêu nói: “Tương lai là không xác định, kể cả là Côn Thần cũng chưa chắc đã đoán được.”

“Ừm.” Hồng Tuấn múc một thùng nước, dội từ trên đầu xuống, cả người ướt đẫm, “Nhưng cũng là một khả năng.”

Cá chép yêu nói: “Không sao, dù thế nào ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Hồng Tuấn cười khổ, thân thể trắng như cẩm thạch, tóc tai ướt nhẹp, cầm bồ kết xoa trên người một lượt, hắn đưa lưng về phía Cá chép yêu, đường nét cơ thể ngập tràn khí vị thiếu niên.

“Ta cũng không biết về sau sẽ sống chết thế nào.” Hồng Tuấn quay đầu, “Có lẽ ta sẽ chết chăng? Ta đoán không chừng sẽ thành như vậy… Lý Cảnh Lung kế thừa pháp lực Bất Động Minh Vương, giết ta…”

“Sẽ không!” Cá chép yêu hô.

Hồng Tuấn lại dội một thùng nước, lau khô người xong lại hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”

Cá chép yêu nói: “Ta không biết, bọn họ lúc nào cũng lén lén lút lút, ra ngoài không gọi ta, cái gì cũng giấu diếm chỉ để ta ở nhà nấu cơm.”

Hồng Tuấn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mọi người không để ý Cá chép yêu, có lẽ chê nó làm trò nhiều, hoặc là không cần dùng đến Ly Hồn phấn. Trước đây Lý Cảnh Lung sẽ gọi nó, mà quần áo cũng may cho nó một bộ. Sau khi hai người ở bên cạnh nhau rồi, chính xác là từ lúc rời Trường An đến Tây Lương, Lý Cảnh Lung bắt đầu chê nó phiền, vì thi thoảng Cá chép yêu hay châm chọc hắn, hoặc thấy hắn thân mật với Hồng Tuấn lại phá quấy.

Dù sao, chả ai muốn lúc đang thân mật thì có một vị nhạc phụ nằm trong chậu nói lải nhải mãi được, định lưu manh một tí thì vị nhạc phụ này lại kêu to gọi nhỏ, hù chết người ta. Hồng Tuấn đành giải thích với Cá chép yêu, hắn thực lòng thích Lý Cảnh Lung, Cá chép yêu cứ việc ăn dấm, không dám làm phiền, còn tự giác tránh đi.

Hồng Tuấn vẫn yêu mến nó, làm bạn nhiều năm như vậy, Triệu Tử Long cũng như người nhà, luôn có một vị trí nhất định, hắn vẫn còn nhớ kỹ ước nguyện hóa rồng của nó.

“Ta đi xem Tam Môn Hạp rồi.” Hồng Tuấn nói với Cá chép yêu mặt mày đang rũ hết cả xuống, “Chờ diệt trừ Thiên Ma, ta sẽ đưa ngươi đi vượt long môn.”

Cá chép yêu phấn chấn hơn, chần chừ nói, “Được, cơ mà… lỡ ta không nhảy qua được thì sao?”

Hồng Tuấn nói, “Vậy chúng ta dựng trại cạnh Tam Môn Hạp, ta xem ngươi tu luyện.”

Cá chép yêu choáng váng, không ngừng run rẩy, mất nửa ngày mới hỏi được một câu: “Thật sao?” Nó cảm nhận được Hồng Tuấn có gì đó phiền muộn, sau một lúc mới dám nói: “Hồng Tuấn, ngươi sao rồi?”

Hồng Tuấn mặc xong quần áo, cười cười khoát tay, hắn cảm thấy thế nào cũng không thể nói rõ được. Hắn từng vô cùng quyến luyến chốn hồng trần này, nhưng giờ có cảm giác hơi mỏi mệt. Dường như mọi phồn hoa trên thế gian, đều không thuộc về hắn, mọi thứ đều có kết thúc, hắn cũng chấp nhận chuyện này.

“Ta đi tìm Lục Hứa.” Hồng Tuấn nói, “Ta muốn ăn trứng cuộn, mềm.”

“Được.” Cá chép yêu nói, “Ta rán trứng vàng một mặt, bọc đậu hũ với nước sốt thịt!”

Hồng Tuấn nhanh chóng lên lầu, thấy mọi người đang thương nghị ở phía sau bình phong, Lý Bạch tựa lan can uống rượu. Lục Hứa thần sắc uể oải, nằm trong góc, Hồng Tuấn thấy hắn bị thương, quát một tiếng: “Ngươi làm sao thế này!”

Lục Hứa vô lực nói: “Đầu rất đau, bị đập… Ngươi sắc cho ta chén thuốc giảm đau đi…”

Hồng Tuấn thấy vết thương trên cánh tay Lục Hứa chỉ là ngoại thương, nhưng đau đầu mới là nguy hiểm, vội vàng lật mí mắt Lục Hứa lên kiểm tra xem có bị tụ máu không, lại ấn huyệt vị, hỏi han một hồi. Lục Hứa kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn, trong mắt còn lấp loáng nước.

“Sao rồi.” Hồng Tuấn quỳ bên cạnh Lục Hứa, Lục Hứa vươn tay ôm lấy hắn.

“Để ta ôm một lúc,” Lục Hứa thấp giọng nói, “Mệt mỏi quá…”

Hồng Tuấn im lặng một lát, nhìn thấy phía sau bình phong không có thân ảnh Mạc Nhật Căn, trong lòng có dự cảm xấu, nhưng hắn cũng không hỏi, khẽ vỗ về Lục Hứa.

Lý Cảnh Lung nhìn qua, cũng không can thiệp, nói với Cừu Vĩnh Tư: “… Ta nghĩ rằng sẽ không lập tức động thủ đâu, còn bao nhiêu ngày nữa?”

“Ba ngày.” A Thái nói, “Chúng ta vẫn còn dư dả thời gian.”

Lý Cảnh Lung im lặng không nói, Cừu Vĩnh Tư: “Ta sợ kéo dài lâu sẽ có biến cố, dù sao An Lộc Sơn cũng vô sự, hắn lại đoán được hàn băng chủy thủ kia chỉ là một chiêu đánh cỏ động rắn…”

“Tung tích thánh khí đã điều tra rõ.” A Sử Na Quỳnh nói. “Hắn còn có thể nuốt nhẫn vào bụng sao?”

“Có khả năng.” Cừu Vĩnh Tư cười, “Nếu hắn đoán được kế hoạch của chúng ta.”

Lý Cảnh Lung: “Lại tương kế tựu kế hắn thì sao? Chúng ta còn mồi nhử mà.”

Nói xong Lý Cảnh Lung ném một chiếc bình nhỏ ra, lăn trên bàn một vòng, bên trong có một con trùng kỳ quái.

“Bắt được sao?” Cừu Vĩnh Tư kinh ngạc.

“Bắt được một con,” Lý Cảnh Lung nói, “Con còn lại lỡ tay giết mất.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Tốt rồi! Ta đang do dự xem có nên bắt con đang giả mạo Hàn Quốc Lan không…”

“Dễ kinh động bọn chúng.” Lý Cảnh Lung nói, “Để ta sắp xếp xem, trước mắt cứ án binh bất động, hai ngày nữa, đợi bọn chúng tìm tới sẽ động thủ.”

“Sợ bọn chúng không tới.” A Sử Na Quỳnh nói.

“Ta nắm chắc, trước thọ đản, nhất định sẽ tới.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn dùng dầu xoa bóp gáy cho Lục Hứa, cố gắng ép hắn uống một chén thuốc lưu thông máu đặc kịt, Lục Hứa hỏi: “Muốn mổ đầu ta sao?”

Hồng Tuấn dở khóc dở cười: “Ta không có bản lĩnh đó đâu.” Nói xong, hắn dùng pháp lực truyền vào kinh mạch Lục Hứa, khai thông máu tụ, tức giận nói: “Sao không ai quan tâm ngươi vậy?”

Lục Hứa vì sự tình của Mạc Nhật Căn, mà bị thương cũng chỉ băng bó qua loa, không ai quan tâm, trong Khu ma ti có mỗi Hồng Tuấn lo lắng cho hắn muốn chết.

“Là do ta không nói,” Lục Hứa nói, “Không muốn mọi người lo lắng.”

Hồng Tuấn nghĩ thầm, Lục Hứa quả là kỳ cục, thích Mạc Nhật Căn, không nói; bị thương cũng không nói, lúc nào cũng lãnh đạm, có vẻ thích cảm giác cô độc này.

“Là Mạc Nhật Căn làm sao?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.

Lục Hứa ‘ừ’ một tiếng, Hồng Tuấn giận dữ: “Ngươi sao vậy? Phải đánh lại chứ!”

Hồng Tuấn cứ nghĩ Mạc Nhật Căn với Lục Hứa cãi nhau đánh nhau, không ngờ Lục Hứa giải thích xong, Hồng Tuấn có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng nữa, nói: “Từ từ đã, ta không hiểu…”

“Nói đơn giản.” Lục Hứa nói, “Hắn làm gián điệp, mà để tránh lộ tẩy, hắn nhập ma hoàn toàn rồi.”

Hồng Tuấn nói: “Nhưng hắn biết kế hoạch…”

“Ta dùng mộng.” Lục Hứa nói, “Xóa sạch ký ức của hắn, hắn nghĩ rằng chúng ta sẽ động thủ vào ban đêm…”

Hồng Tuấn kinh ngạc, hỏi: “Còn như vậy được sao?”

Lục Hứa nói: “Đương nhiên, sức mạnh của mộng có thể thay đổi lòng người, nếu so sánh, nếu như ta tạo một đoạn ký ức ngươi vốn là phàm nhân, được sinh ra ở Trường An, trong một đêm toàn bộ Khu ma ti mai danh ẩn tích, lúc tỉnh lại, ngươi sẽ nghĩ mình là ai?”

Hồng Tuấn không khỏi nhớ tới tiên đoán Trang Chu hồ điệp kia, nhất thời không biết nói gì. Lục Hứa nói: “Ngươi thì sao? Đi đường thế nào?”

Hồng Tuấn khoác vai Lục Hứa, nhỏ giọng kể chuyện. Lý Cảnh Lung bàn bạc xong, nhìn Hồng Tuấn và Lục Hứa trùng phùng lại thì thầm to nhỏ, đến tận khuya, Lý Cảnh Lung chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, mới về phòng.

“Mọi chuyện sắp xong rồi.” Lý Cảnh Lung ở hậu viện tắm rửa qua, mặc mỗi áo mỏng quần cộc, hỏi Hồng Tuấn: “Có tâm sự gì sao?”

Hồng Tuấn thấp giọng đáp: “Không có.”

Hắn nhớ tới lời của Lục Hứa, nhớ tới giấc mộng kia, lúc ấy hắn khuyên nhủ Lục Hứa, ‘ngày sau còn dài. Ít nhất số mệnh của hai người sẽ không tách rời, chỉ cần hắn ở đây, ngươi cũng sẽ ở đây, tương lai sẽ còn thay đổi.

Hồng Tuấn ngơ ngác nhìn Lý Cảnh Lung, đưa tay vuốt ve gò má hắn, Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn, thấp giọng nói: “Vĩnh Tư tìm được tung tích của năm trong số sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương. Mọi người bàn bạc rồi, trước hết sẽ tiêu diệt Thiên Ma, để Giải Ngục thảnh thơi một thời gian, đợi ta tập hợp được sáu pháp khí, sẽ giải quyết hắn.”

“Chúng ta sẽ không xa rời.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Mặc kệ em nhìn thấy gì qua pháp thuật của Côn Thần. Hãy tin ta, Hồng Tuấn, có khi nào ta đồng ý với em mà chưa làm được không?”

Câu này nói ra, Hồng Tuấn dường như thấy được một tia hy vọng, đúng là như vậy, mỗi lần Lý Cảnh Lung hứa hẹn gì, hắn đều làm được.

“Nhưng ta có một điều kiện.” Lý Cảnh Lung ngồi trên giường, cười với Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn hơi lo lắng: “Điều kiện gì?”

Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, cúi đầu định hôn, nghiêm túc nói: “Đêm qua không làm ‘chuyện kia’… cả ngày nay cũng không gần gũi.”

Hồng Tuấn cười nói: “Huynh muốn thì cứ đến đi, không phải mới ba ngày ba đêm sao…”

Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Ta nghĩ lại, hai chúng ta không có thời gian cố định, thế này không được. Em đáp ứng ta, mỗi ngày ít nhất hai lần, tỉnh dậy một lần, trước khi ngủ một lần, giữa trưa, nếu được cũng thêm một lần nữa…”

Hồng Tuấn phát điên: “Không thể được!”

Lý Cảnh Lung một lần là gần một canh giờ, Hồng Tuấn mệt muốn chết, Lý Cảnh Lung hôn hắn, nói: “Vậy hai ngày ba lần?”

“Một ngày một lần!” Hồng Tuấn nói.

Kỳ thực mỗi ngày một lần, Hồng Tuấn không nhịn được nuốt nước miếng, Lý Cảnh Lung nói: “Nếu bỏ lỡ thì phải tính gộp vào.”

Hồng Tuấn dở khóc dở cười, “Nhưng mệt mỏi quá thì không được…” Hắn lập tức bị Lý Cảnh Lung thả trên giường.

“Đúng rồi, Triệu Tử Long nó…”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, định nói.

Lý Cảnh Lung khẽ giật mình, nhíu mày.

Hồng Tuấn cảm thấy từ khi Lý Cảnh Lung và hắn ở bên nhau thì lạnh nhạt với Cá chép yêu hẳn, hy vọng lúc làm nhiệm vụ, nó cũng được đi theo. Lý Cảnh Lung nghe Hồng Tuấn định nhắc tới chuyện này, không hiểu gì cả, nghe nửa ngày, nói: “Tức phụ, trên giường rồi, ta cứng đến mức không chịu nổi, em còn nhắc đến một con cá chép?”

Hồng Tuấn cười ha ha rồi ôm lấy hắn, Lý Cảnh Lung cởi quần áo hai người, mặc kệ Hồng Tuấn trêu đùa, trực tiếp lấn tới.

Trong đêm tối, cả người Mạc Nhật Căn nồng đậm lệ khí.

Hắn vô thanh vô tức lẻn vào Lan Lăng Hổ Phách, phòng nào cũng tắt đèn. Lục Hứa đang cởi băng vải, thay thuốc, đứng dậy thấy một bóng đen đứng ở góc phòng, bỗng dưng run người một cái.

“Ta chỉ cần hô một tiếng.” Lục Hứa nói, “Bọn họ sẽ tới ngay.”

“Ngươi sẽ không hô.” Mạc Nhật Căn đáp.

Hô hấp của Lục Hứa dồn dập, hắn cảm nhận được Mạc Nhật Căn đang từ từ tiến gần, nhưng hắn không lùi lại.

“Vì sao?” Lục Hứa nói.

“Nhìn đằng trước đi.”

Lục Hứa cúi đầu, nhìn thấy mũi tên thứ bảy của Mạc Nhật Căn để lại cho hắn trước khi trở thành nội ứng được hắn buộc một sợi chỉ đỏ, đặt trên bàn. Lúc này nó chậm rãi bay lên, chỉ hướng cổ họng Lục Hứa.

“Ngươi không kêu nổi.” Mạc Nhật Căn nói, thanh âm mang theo cảm giác nguy hiểm, “Nó sẽ xé rách cổ họng ngươi trước.”

“Ngươi làm gì trên người ta?” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Vì sao biết mục tiêu thứ hai là Ca Thư Hàn.”

“Suy đoán.” Lục Hứa nghĩ một lát, rồi nói, “Dương Quốc Trung cấu kết với Ca Thư Hàn, An Lộc Sơn muốn động thủ, tất nhiên sẽ cần diệt trừ hắn.”

“Vậy ngươi đoán xem, mục tiêu thứ ba là ai?” Mạc Nhật Căn nói, “Đoán sai, ta sẽ giết ngươi.”

“Ta.” Lục Hứa bình tĩnh đáp.

Mạc Nhật Căn đứng im trong bóng tối, rất lâu không nói gì.

“Động thủ đi.” Lục Hứa nhắm mắt lại, nói.

Toàn thân hắn phát run, chỉ yên tĩnh chờ đợi, qua rất lâu, tựa như ngàn năm, hay như một khắc, Mạc Nhật Căn không nói gì.

Mũi tên kia ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất, Lục Hứa mở mắt, cửa phòng mở rộng, một cơn gió ùa vào.

Người đi rồi, vô tung vô ảnh.

Lục Hứa thở dốc, liều mạng xông ra nội viện, nhảy lên nóc nhà, Lý Cảnh Lung đứng trong viện, nói: “Xuống đi.”

Lục Hứa muốn đuổi theo, nhưng giọng nói của Lý Cảnh Lung cực kỳ nghiêm nghị: “Ta nói rồi, xuống!”

Tất cả phòng khác đều thắp đèn, A Thái, Cừu Vĩnh Tư, A Sử Na Quỳnh đi ra, nhìn chăm chú Lục Hứa. Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn hắn, Lục Hứa không biết có chuyện gì xảy ra, mờ mịt chả hiểu gì.

“Chúc mừng ngươi, Lục Hứa.” Hồng Tuấn lẩm bẩm, sau đó liền cười.

“Cái… cái gì?” Lục Hứa vẫn chưa thông.

“Hắn không nói cho An Lộc Sơn là ngươi có thể xâm nhập mộng cảnh của hắn.” Lý Cảnh Lung khoác ngoại bào, hờ hững nói, “Nếu không hiện giờ cổ vượn cũng sẽ theo tới.”

“Đúng.” Lục Hứa nói, “Nhưng chuyện này có ý gì? Vì sao lại chúc mừng ta?”

Mọi người đều cười, Lý Cảnh Lung ra hiệu, tất cả rời đi, còn lại mỗi mình Hồng Tuấn toàn thân áo trắng đứng dưới mái hiên.

Hồng Tuấn tiến tới, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hai người ngồi dưới mái hiên, Hồng Tuấn nghiêng đầu về phía Lục Hứa, nhỏ giọng nói: “Hắn vì sao bị ngươi đâm hai đao, còn che giấu chuyện này? Mà cũng không động thủ?”

Lục Hứa càng nghi hoặc thêm.

“Bởi vì hắn thích ngươi!” Hồng Tuấn nói, “Trừ chuyện đó ra, còn khả năng nào khác?”

Lục Hứa: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui