Cao nguyên nơi này, là Thánh sơn đầy gió tuyết, đầu nguồn Cửu khúc Hoàng Hà, ngựa đi đến đây không bước được nữa. Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung, Vũ Châu vượt qua Thanh Hải, đi vào mặt bắc đất Thục, ở cuối cao nguyên chỉ còn lác đác vài thôn trang.
Lý Cảnh Lung thấy ngựa không đi tiếp được liền gửi lại trong thôn, mua đồ ăn thức uống, ba người quấn áo bông thật dày, xuôi theo sông băng đi dọc theo Hoàng Hà, trời đông giá rét nước đóng băng, Hồng Tuấn đề nghị, bọn họ có Phượng Hoàng chân nguyên hộ thể, Vũ Châu lại bay được, vốn không cần đi bộ thế này. Nhưng Lý Cảnh Lung vẫn kiên định, tiết kiệm được chút pháp lực hay chút ấy, cũng có lý do.
“Cũng sẽ không bị tấn công.” Vũ Châu nói, “Ngươi thận trọng như vậy làm gì?”
“Vậy nhưng chưa biết được.” Lý Cảnh lung lười tranh luận với Vũ Châu, thuận miệng đáp.
Vũ Châu buồn bực ngán ngẩm, đi phía sau hai người, theo lời thôn dân, Thánh sơn phía xa là đầu nguồn Hoàng Hà, mà theo lời truyền miệng của mấy đám phong thủy sư, nơi đây là long mạch đầu tiên của Thần Châu, nơi này gọi là rồng giữa vạn rồng.
“Triệu Tử Long!” Lý Cảnh Lung trong gió tuyết nắm lấy tay Hồng Tuấn, thoải mái hỏi, “Ngươi có nhớ nơi ngươi ra đời không?”
“Làm sao có thể!” Vũ Châu túm chặt áo, bước nhanh nói, “Trước năm mươi tuổi ta không nhớ được gì cả!”
Hồng Tuấn quay đầu lại hỏi: “Lúc trước làm thế nào ngươi quen biết Giải Ngục?”
Vũ Châu suy nghĩ một lát, giữa trời tuyết kể lại thân thế của mình, năm đó hắn chỉ là một con cá chép giữa Hoàng Hà, nhiều năm linh trí không khai mở, cho đến lúc hiểu chuyện đã sống ở nhân gian gần năm mươi năm. Nói cũng kỳ quái, thủy tộc bình thường sống mấy chục năm, thân thể sẽ lớn rất nhanh, nhưng hắn thì không. Chỉ là trên lớp vảy lưu lại từng vòng, từng vòng ấn ký của mỗi tuổi qua đi[1].
Cây cối và vảy của thủy tộc, là dấu hiệu phân biệt tuổi tác dễ nhất, mỗi năm đi qua đều ghi khắc lại trên thân. Từ khi Cá chép yêu có linh trí, nó rong ruổi khắp nơi, dù không có pháp lực nhưng cũng tự do tự tại. Nhưng về lâu dài, với một yêu quái àm nói, sẽ không nhịn được mà suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời mình. Cá chép yêu hi vọng tu luyện làm người, vượt Long môn hóa rồng, có lẽ sau này một ngày nào đó có thể xem được thiên đạo.
Thế là nó cố gắng vận lực, cuối cùng chỉ nghẹn ra được hai tay hai chân.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “Chuyện này hình như trước kia ta có nghe qua.”
Lý Cảnh Lung nói: “Dựa vào việc nghẹn mà ra được tay chân, lợi hại vậy sao?”
Vũ Châu hiển nhiên không quá nhớ về chuyện cũ, dù sao cũng không hay ho gì, nhưng Hồng Tuấn hỏi nên đành phải thành thật trả lời.
“Là sau khi gặp hòa thượng.”
Không chờ cho nó có pháp lực, một hôm nó đã bị lưới đánh cá lùa đi, cho đến nay hắn vẫn nhớ đó là một buổi chiều dương quang xán lạn, giọng ngư dân vang vọng điếc cả tai.
“Ba cân hai lạng rưỡi!”
Thế là Cá chép yêu được đưa đến chợ Trường An, treo bán, sau đó một hàng ăn mua về, mà nhà này chính là tiền thân ‘Ngư dược Long môn’. Mà không lâu sau đó, Huyền Trang đến bếp sau của ‘Ngư dược Long Môn’…
Lý Cảnh Lung nói: “Pháp sư Huyền Trang, sẽ đến một căn bếp sau quán rượu?”
“Vì hắn có tiểu đồ đệ tới.” Vũ Châu giải thích, “là đến tìm người.”
Sau đó, Cá chép yêu nhìn thấy hòa thượng, trong ấn tượng của nó, hòa thương không sát sinh nên nó cầu cứu mạng, Huyền Trang thấy cá chép nói tiếng người, cực kỳ ngạc nhiên, liền mua nó về, nuôi trong hồ nước Từ Ân tự. Chuông sớm trống chiều, từng tiếng phật hiệu, lúc Huyền Trang dịch kinh phật, Cá chép yêu ở bên lắng nghe.
Về sau Huyền Trang đến Đại Nhạn tháp, Cá chép yêu rảnh rỗi suốt một thời gian…
“Vậy là, ngươi ở Trường An hơn mười năm?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Ba người đến Thánh sơn, sắc trời tối dần, Hồng Tuấn tìm một sơn động tránh gió, dự định nghỉ lại một đêm. Vũ Châu liếc mắt nhìn Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn, thuận miệng nói: “Ta không muốn nói nữa.”
Lý Cảnh Lung buông tay Hồng Tuấn, ra hiệu hắn đun nước, lại nói với Vũ Châu: “Mấy năm nay, trên danh nghĩa ngươi là lão đại của Khu ma ti…”
Vũ Châu nghe như vậy, tâm tình hết sức phức tạp, nói: “Ta biết các ngươi đều xem thường ta.”
Lý Cảnh Lung vội khoát tay, khiên nhường nói, “Mọi người đều rất tôn kính ngươi.”
Cá chép yêu bình thường luôn giữ thái độ không xé toạc rất nhiều chuyện, dù sao nó sống lâu như vậy, đạo lý đối nhân xử thế làm sao mà không hiểu, hơn nữa là yêu quái, lại từng phản bội Hồng Tuấn, chỉ sợ Khu ma ti đuổi nó đi, khí thế cũng yếu hẳn, cho dù bây giờ tu luyện thành người, lúc đối mặt Lý Cảnh Lung vẫn là tâm tình của con cá năm đó, không khỏi lo sợ.
“Ngươi biết không?” Vũ Châu đột nhiên nói, “Ngày đó trốn về Trường An, ta còn nghĩ Khu ma ti sẽ mở cửa.”
Lý Cảnh Lung từng nghe Mạc Nhật Căn và Lục Hứa kể lại, nói: “Mọi người đều không ở nhà thì làm thế nào.”
“Lão nhị, mấy năm nay, ngươi thật sự coi ta là người nhà?” Vũ Châu lại mở miệng.
Hồng Tuấn đang định nói chuyện, Lý Cảnh Lung lại giơ một tay, cản lại.
“Nói thật.” Lý Cảnh Lung đáp, “Không có.”
Vũ Châu vốn cho rằng Lý Cảnh Lung sẽ lựa lời vài câu, không ngờ hắn chẳng che dấu chút nào, cứ thế đâm thủng chân tướng.
“Bởi vì ta phản bội các ngươi?” Vũ Châu nói.
Hồng Tuấn: “Triệu Tử Long, ta nói ta tha thứ cho ngươi!”
Vũ Châu đột nhiên có chút ngang ngược, nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung.
“Đó chỉ là việc nhỏ.” Lý Cảnh Lung hờ hững nói, “Không tin ngươi, đầu tiên là vì ngươi không phải người. Ngươi là yêu.”
Hồng Tuấn: “…”
“Không chỉ đối với ngươi.” Lý Cảnh Lung nói, “Chỉ cần là yêu tộc. Triều Vân cũng vậy, Thanh Hùng cũng thế, Trọng Minh, Ngọc Tảo Vân, Quỷ Vương… Từ lúc ban đầu, chúng ta là đối địch. Ngoại trừ Hồng Tuấn, ta với từng thành viên yêu tộc, không thể hoàn toàn tin tưởng vì đây là chức trách của thống soái Khu ma ti.”
Hồng Tuấn không chen ngang Lý Cảnh Lung, hắn cực kỳ ngạc nhiên, không lúc này, ở đây lại nghe được những lời thật lòng của Lý Cảnh Lung, cũng thấy rõ lập trường của hắn, việc này rất khó. Dù sao Lý Cảnh Lung cũng là người luôn giữ suy nghĩ trong lòng, dù là lúc nghị sự với đồng liêu, nói lời sắc bén, lập trường thế nào chỉ có thể hiểu ý chứ không nói thành lời. Với Hồng Tuấn, lại cực kỳ cẩn thận, luôn bảo bọc hắn quá mức, tránh cho hắn tiếp xúc đến tâm kế, thủ đoạn.
Lục này hắn mơ hồ hiểu ra vì sao ở thời điểm này Lý Cảnh Lung lại nhắc chuyện cũ, nói với Vũ Châu, xét đến cùng cũng vì món pháp khí cuối cùng sắp lấy được, nếu như pháp khí này thuộc về Cá chép yêu thì Lý Cảnh Lung cần hắn đảm bảo, sau khi lấy được pháp khí, Vũ Châu hết lòng hết sức phối hợp với mọi người.
“Ngươi không cần nói vậy ta vẫn sẽ giúp các ngươi.” Vũ Châu nói, “Ta làm vì Hồng Tuấn, không vì điều gì khác.”
“Đây là điều thứ hai mà ta muốn nói.” Lý Cảnh Lung xoay người chắn Hồng Tuấn, tách rời hai người, bất động thanh sắc nói: “Hồng Tuấn, em đi tìm thêm ít củi được không?”
Hồng Tuấn nhíu mày, dù hắn có ngu đi nữa, thì cũng biết Lý Cảnh Lung có chuyện riêng muốn nói với Vũ Châu, mặc dù không thích Lý Cảnh Lung thế này, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra ngoài sơn động.
“Thứ hai.” Lý Cảnh Lung nhìn thẳng Vũ Châu, nói, “Ngươi thích Hồng Tuấn, từ lúc bắt đầu đã thích.”
Vũ Châu hoảng loạn, cả gương mặt đỏ bừng, nói: “Ta…”
Lý Cảnh Lung nói xong câu này, thản nhiên: “Cho nên ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi.”
Vũ Châu bị vạch trần, ban đầu bối rối cũng ổn định lại, qua mấy khắc, hắn nói: “Không tồi, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi cũng xứng sao?”
Lý cảnh Lung chỉ cười một tiếng, thành khẩn nói: “Đắc tội rồi, Triệu Tử Long.”
Vũ Châu: “…”
Hai mắt Vũ Châu lại đỏ dần lên, một lúc sau, hắn xuất thần nói: “Năm đó ta bị Giải Ngục bắt đi… bắt ta đến Thái Hành sơn… một con gấu suýt nữa ăn thịt ta…”
Lý Cảnh Lung không cắt lời, chỉ trầm mặc nhìn Vũ Châu, Vũ Châu đột nhiên nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Là Hồng Tuấn cứu tính mệnh ta, hắn là hài nhi của Khổng Tước Đại Minh Vương, dưỡng tử của Phượng Hoàng, rạng rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy…”
“…Nhưng hắn chưa hề coi thường ta… Bình thường yêu quái, đến thì kêu đi thì hét…”
“Hắn lại đặt tên cho ta… hắn nó ‘ta tin ngươi, một ngày nào đó sẽ hóa rồng…”
“Ngươi sẽ sống rất lâu.” Lý Cảnh Lung nói, “Hắn chỉ có một đời, ngươi không thuộc về hắn, hắn cũng không thuộc về ngươi.”
Vũ Châu kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Ta biết.”
Lông mày Lý Cảnh Lung hơi xoắn lại, Vũ Châu dường như đã hết hi vọng, nói: “Từ lúc thấy ngươi đuổi theo tới dưới chân Kỳ Liên sơn, ta biết, ta không có hi vọng gì rồi.”
Trong lòng Lý Cảnh Lung trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trầm giọng nói: “Cho nên đây cũng là lý do tại sao ta liều mạng đuổi tới.”
“Thôi.” Vũ Châu vỗ vai Lý Cảnh Lung, quay ra ngoài hô, “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn ôm củi quay lại, nhìn Vũ Châu, lại nhìn Lý Cảnh Lung, ánh mắt có vẻ trách cứ. Lý Cảnh Lung đứng dậy, nhận lấy củi, đốt cho đống lửa cao thêm.
Bầu không khí cực kỳ quỷ dị, ai cũng không mở miệng, Hồng Tuấn nhìn qua nhìn lại, cuối cùng không nhịn được, nói: “Huynh đừng có bắt nạt hắn.”
“Ta không có.” Lý Cảnh Lung vô tội nói.
“Hắn không có.” Vũ Châu lại nói đỡ cho Lý Cảnh Lung, nói, “Hiện giờ trong lòng ta thoải mái hơn.”
Hồng Tuấn: “???”
Lý Cảnh Lung lại cười, Hồng Tuấn nói: “Còn cười! Yêu tộc làm gì huynh?”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta nguyện ý thay đổi, vì em.”
Hồng Tuấn nghe nói như thế, khẩu khí nhẹ đi một chút, giương mắt nhìn Lý Cảnh Lung: “Thật không?”
“Ừm.” Lý Cảnh Lung không tránh né ánh mắt Hồng Tuấn lại còn mang theo ý cười.
Gió yếu dần đi, thế gian hoàn toàn yên tĩnh, Hồng Tuấn không hiểu, Lý Cảnh Lung và Vũ Châu ăn ý một cach kỳ quái, ai cũng không nói gì. Hồng Tuấn không ngừng suy đoán bọn họ nói cái gì, nhưng nghĩ mỗi lần Lý Cảnh Lung đẩy mình đi, cũng là có ý tốt, hiếu kỳ quá thì cũng không tốt, nên không hỏi nữa.
“Pháp sư Huyền Trang…” Hồng Tuấn vẫn muốn nói gì đó, “Hắn là Phật đó.”
“Đúng.” Vũ Châu giống như một cái cây, bỗng nhiên có sức sống, nói: “Ta còn nhớ ngày hắn thành Phật.”
“Ngươi ở bên cạnh hầu hắn?” Lý Cảnh Lung có chủ đề, cũng hỏi.
Vũ Châu trầm ngâm: “Chỉ có mình ta bên cạnh.”
Bầy không khỉ đột nhiên trở lên tự nhiên, thoải mái hơn, Hồng Tuấn cảm giác trong lúc hắn rời đi, Vũ Châu đã cởi được khúc mắc nào đó.
“Hắn nói gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Vũ Châu lắc đầu: “Hắn nói, ta là được trời đất phái xuống, phổ độ chúng sinh.”
Hồng Tuấn chán động, đây là lời coi trọng cực kỳ, mà lại từ miệng Chiên Đàn Công Đức Phật nói ra!
“Ngươi mới là.” Vũ Châu nở nụ cười, nói: “Hồng Tuấn nahf chúng ta, mới là,…” Sau đó tự nhủ, “Ta sinh ra là vì giúp ngươi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Hắn có tiên đoán kiếp nạn của Đại Đường bao giờ chưa?”
Vũ Châu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Thế thì không có. Còn nhớ rõ buổi hoàng hôn ấy, trước khi hóa Phật hắn có cho ta một đồ vật.”
“Là cái gì?” Hồng Tuấn còn chưa nghe qua chuyện này.
“Ta không biết.” Vũ Châu nói, “Chắc là giúp ta tu luyện? Ta cứ thế nuốt mất.”
Lý Cảnh Lung nói: “Phật cho ngươi một đồ vật, ngươi nuốt mất?”
Vũ Châu nói: “Đúng rồi, có chuyện gì sao?”
Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn im lặng, Vũ Châu giơ một chân, vén quần, để lộ lông chân, nói: “Về sau ta cố gắng tu luyện, kìm nén mãi cũng có tay chân.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Khóe miệng Hồng Tuấn co giật nói: “A, hóa ra là như vậy.”
Vũ Châu còn nói: “Về sau ta được phóng sinh, sau khi vào Kinh Hà, định tìm một nơi, cố gắng tu luyện, về sau bị Giải Ngục tìm được, bắt đến chỗ ngươi.”
Hồng Tuấn nói: “Côn Thần từng nói, ngươi phải tích công đức mới tu được thành người.”
“Đủ rồi đó.” Lý Cảnh Lung nói: “Trận chiến ngoài Hàm Cốc quan, Tử Long cứu đâu chỉ ngàn vạn người?”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, theo lời Lục Hứa kể lại, ngày đó Cá chép yêu khống chế Tinh Vệ, cứu được rất nhiều tính mệnh, nếu không có hắn, không biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ xác trên chiến trường.
“Nhưng chưa tu hành đủ.” Vũ Châu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chờ giúp các ngươi đánh bại Thiên Ma và Viên Côn, ta sẽ tìm một chỗ tu luyện.”
Hồng Tuấn nhìn Vũ Châu, Vũ Châu tránh ánh mắt hắn, Lý Cảnh Lung cảm giác được, Vũ Châu cuối cùng cũng thông suốt.
“Chúc mừng.” Lý Cảnh Lung cười nói.
Hồng Tuấn nói: “Có lẽ hết đời, ta cũng không thấy được bộ dáng hóa rồng của ngươi.”
Hồng Tuấn nói thế này, Vũ Châu suýt nữa thì khóc, Hồng Tuấn lại cười an ủi: “Nhưng ngươi chở tay bay qua thiên địa, cũng coi như đã thực hiện lời hứa ròi.”
Một khắc này, Vũ Châu thở dốc, Lý Cảnh Lung bên ngoài giả bộ không có chuyện gì, nhưng trái tim dâng lên tận cổ họng, chỉ sợ Vũ Châu không nhịn được, nói cái gì đó với Hồng Tuấn mà sau đó không giải quyết nổi.
“Triệu Tử Long?” Hồng Tuấn phát giác điểm khác thường.
Vũ Châu cũng tỉnh táo lại.
“Đúng vậy.” Vũ Châu miễn cưỡng cười cười, tự nhỉ: “Đấy chính là nguyện vọng lớn nhất đời ta.”
Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng thở phào, trong bàn tay toàn là mồ hôi, không phải hắn không tin Hồng Tuấn, mà từ khi quen biết con cá này, Lý Cảnh Lung luôn lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó nó hóa rồng đem Hồng Tuấn đi mất. Càng sợ Hồng Tuấn ngày nào đó nghĩ quẩn, đi theo cá chép ẩn cư sơn dã, mình cũng không tìm được… Thực tế, từ lần đầu gặp Hồng Tuấn, cảm giác bất an này chưa từng dừng lại. Vốn đề phòng Trọng Minh tuy là dưỡng phu, nuôi lớn Hồng Tuấn, lại nhanh chân tới trước; về sau cảm thấy Thanh Hùng cũng nghi ngại, nhưng sau đó thì hắn đều gạt qua một bên.
Về sau có A Sử Na Quỳnh, hắn cà lơ phất phơ, Hồng Tuấn luôn không thích. Mà khó giải quyết nhất là con cá chép này, nó quen biết Hồng Tuấn còn sớm hơn hắn, lại hết mức chiếu cố, Hồng Tuấn ngây ngô, chỉ coi nó như người nhà, lỡ như Cá chép yêu biến thành một tiểu tử xinh đẹp, mọi thứ lộ ra thì là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.
Thế là khi Vũ Châu và Hồng Tuấn chạy đi, là thời điểm mà Lý Cảnh Lung sợ hãi nhất, trong thời khắc này dù sống chết ra sao cũng phải đuổi theo bằng được.
Lần này Cá chép yêu biết khó mà lui, Lý Cảnh Lung cảm giác so với đánh một hồi đại chiến còn mệt mỏi hơn.
_________________________________________
Tiền hiềm tẫn thích: Xóa bỏ hiềm khích khi trước
[1] Vảy cá cũng được dùng để đếm tuổi cá, giống như vân gỗ vậy, qua mỗi năm vảy cá mới mọc thêm tạo rìa bên ngoài cùng.