Thiên Cao Lộ Viễn

Từ lúc nào ngủ thiếp đi cũng không biết, nói chung, đêm đó Tiêu Ninh rõ ràng ngủ không ngon, sáng sớm bị đồng hồ báo thức kêu gào đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

Thời điểm hắn bắt lấy điện thoại di động để tắt chuông báo thức réo ầm ĩ thì thuận tiện liếc nhìn màn hình một cái, có hai tin nhắn ngắn, mở ra xem, một cái là bạn có muốn abc hay không, một cái là về thẻ tín dụng.

Tất cả đều là tin quảng cáo.

Đến công ty nhìn thấy chậu hoa xương rồng kia, hắn mới sực nhớ còn Đan Hải Minh nói đến chuyện thuê nhà, nhưng dù sao Vương Hoa phải nên nói mới đúng chứ?

Tiêu Ninh trước tiên gọi điện thoại cho Vương Hoa xác định lại, quả nhiên nhận được đáp án khẳng định. Hắn cũng không lập tức cúp điện thoại, “Vương ca, tối qua các anh bận bịu đến khuya như vậy, còn gọi điện thoại quấy rầy anh, thật có lỗi quá.”

Vương Hoa đáp, “À, không có gì, cũng không bận bịu quá đâu, chỉ là lái xe một chút, sáng sớm nay lại đến thị trấn kia, cùng đối tác bên Đức mở Video hội nghị, hôm nay phỏng chừng còn phải bàn bạc về chuyện mở rộng làng du lịch, tôi thấy ý của Đan tổng, buổi chiều liền có thể trở về rồi.”

Tiêu Ninh đắn đo một phen, mới soạn một cái tin nhắn:

—— nếu như rảnh rỗi, có thể mời cậu ăn một bữa cơm được không? Nghe Vương Hoa nói căn nhà tôi đang ở là do cậu cho thuê, thực sự đã cho tôi một đại ân lớn rồi, phải cho tôi cơ hội để chính thức cám ơn cậu.

Đến chiều, Đan Hải Minh trả lời, lời ít ý nhiều: Tan tầm chờ.

Tiêu Ninh sau khi xem xong còn không buông điện thoại, lại nhận thêm một tin nhắn khác.

Lô Nham: Vé máy bay đã mua xong rồi, số 30, 8 giờ 25 phút tối bay, khi đi làm nhớ chuẩn bị tốt hành lý, tan tầm tôi đến đón cậu, trực tiếp đi sân bay luôn.

Y nói như vậy chính là đã mua luôn vé máy bay cho Tiêu Ninh, Tiêu Ninh không thể làm gì khác hơn trả lời hai chữ cảm tạ, sau đó yên lặng mua vé máy bay trở về.

Ngày mồng một tháng năm là cuối tuần này, Tiêu Ninh cầm giấy tờ đi ra, tính toán một chút muốn mua chút gì đó về biếu cho hai trưởng bối ở nhà, tính tính liền nhớ lại tối hôm qua, Đan Hải Minh có nói muốn đến C thị.

Tiêu Ninh phát ngốc hồi lâu, lại mở ra website vé máy bay, chuyến bay từ A thị đến C thị số 30 8 giờ 25 phút tối kia chỉ còn dư lại ba vé.

Tay hắn run run, đem mặt đóng lại, hai phút sau không nhịn được lại mở ra, chỉ còn hai tấm.

Tiêu Ninh thấp giọng lầu bầu, hỏi Vương Hoa: Giấy căn cước của Đan Hải Minh số mấy anh có biết không?

Hắn nghĩ, nếu như Vương Hoa không biết hoặc là không nói cho hắn chuyện này thì coi như thôi.

Nhưng Vương Hoa không biết là quá tin tưởng vào nhân phẩm của Tiêu Ninh hay thế nào, một câu nói cũng không thèm hỏi, liền đem số chứng minh nhân dân của Đan Hải Minh nhắn cho Tiêu Ninh, chỉ trong vài giây.

Tiêu Ninh lại nghĩ, chỉ còn hai vé, nói không chừng chỉ nhát mắt là hết sạch rồi, lần này không mua được vé nữa thì thôi luôn.

Nhưng khi hắn ấn ấn mở mở, từng bước điền thông tin, trang web vô cùng vui vẻ bính ra một câu mua thành công, thông tin vé máy bay lập tức nhắn đến điện thoại di động, kính xin kiểm tra và nhận.

Keng một tiếng, tin nhắn đã tới rồi.

Tiêu Ninh: “…”

Thật giống như khi còn học đại học, nhất thời kích động đem toàn bộ số tiền tiết kiệm từ rất lâu mua điện thoại giống hệt như của Lô Nham, vừa sốt sắng vừa hưng phấn, trong lòng còn mang theo chút hối hận nhỏ.

Tiêu Ninh quả thực muốn lập tức đem vé máy bay trả lại, mua làm cái gì? Vô dụng a.

Chuyện vé máy bay này khiến Tiêu Ninh khó chịu nguyên một ngày, lúc tan việc cũng không đợi trong công ty, trực tiếp đến cửa công ty Đan Hải Minh chờ.

Điện thoại di động vừa vang, Tiêu Ninh còn tưởng rằng là Đan Hải Minh, vừa nhìn tên, tâm tình lập tức trầm xuống.

Lại là Hạ Ly.

Tiêu Ninh trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười, Hạ Ly đã lâu không liên lạc, lần này gọi tới không thể nói là hỏi thăn. Chính mình hôm qua mới gặp Diệp Tử Hân, hôm nay liền đến phiên Hạ Ly.

“Này? Xin chào, Hạ Ly.” Tiêu Ninh đối Hạ Ly bây giờ đã không thể nói là yêu thích nữa, cho nên thật lòng nhiệt tình là không có, chỉ còn có thể bảo trì lễ phép căn bản.

Hạ Ly như cũ, khẩu khí không tốt lắm, cứng đơ như viên gạch không chút gợn són, “Anh tan tầm rồi?”

Tiêu Ninh khẽ nhíu mày, câu hỏi này thật sự không khách khí, “Ừ, tan tầm rồi.”

“À, tôi thấy anh, đứng trước cửa công ty anh đúng không?” Hạ Ly nói vậy khiến Tiêu Ninh kinh ngạc một chút, hắn lập tức quay đầu nhìn chung quanh.

Hạ Ly mặc áo chữ T màu trắng lẫn trong đám người, tay kéo theo hành lý vô cùng dễ thấy, hướng về hắn đi tới. Thời điểm đứng trước mặt hắn liền dùng ánh mắt có tính xâm lược trên dưới đánh giá. Tiêu Ninh mặc dù dễ tính, cũng có thói quen thông cảm cho người khác, nhưng đối người có thái độ năm lần bảy lượt lộ rõ địch ý với hắn, cho dù không chán ghét, nhưng thân thiết cũng không thể biểu hiện ra nỗi nữa, “Làm sao vậy? Tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Hạ Ly nhìn toàn thân hắn nửa phút, mới lấy ra khinh thường cười, “Tôi phải đi.”

Tiêu Ninh bất giác kinh ngạc, “Là muốn về nhà sao?”

“Anh rất cao hứng chứ gì?” Vẻ mặt kia của Hạ Ly, ba phần oan ức bảy phần quật cường, còn  mang theo tư thái cao cao tại thượng, Tiêu Ninh thấy vậy thầm than, “Tôi nghĩ cho dù bây giờ tôi có nói cái gì cậy cũng sẽ không nghe lọt, mấy giờ bay? Nơi này cách sân bay không xa lắm, bất quá đi sớm một chút vẫn tốt hơn.”

“Diễn như vậy có mệt hay không?” Hạ Ly cười lạnh, “Nguỵ trang đến mức hoàn hảo, ngay cả Lô Nham cũng bị anh lừa xoay quanh.”

Lời nói khó nghe như vậy phun thẳng vào mặt, Tiêu Ninh mệt mỏi không đáp trả, đứa nhỏ này đến cùng não bổ cái gì. Hắn nhìn Hạ Ly, còn nhớ ngày đầu tiên gặp nhau, thiêu niên này rạng rỡ chói sáng, trên mặt tràn đây vui sướng và hạnh phúc, bây giờ trong đôi mắt kia chỉ còn lại kinh hoảng cùng khổ sở mà thôi.

Kỳ thực, bất quá cũng chỉ là chia tay với một người nam nhân thôi mà.

“Không đến nỗi như vậy đâu, Hạ Ly.” Hắn thở dài, “Cậu tuổi còn nhỏ, sau này sẽ gặp nhiều người nhiều chuyện hơn, không thể cứ cực đoan như thế được.”

Rất muốn an ủi khuyên giải Hạ Ly, nhưng những việc liên quan đến tình cảm giữa Lô Nham cùng Hạ Ly, Tiêu Ninh biết, một chữ cũng không đề cập tới mới là tốt nhất, bằng không không biết Hạ Ly còn nói ra những lời khó nghe đến mức nào.

Nhưng cho dù hắn không đề cập tới, Hạ Ly xem ra cũng muốn khiêu khích, “Đắc ý rồi? Anh thắng rồi? Anh không thể đóng giả cả đời, một ngày nào đó, Lô Nham chắc chắn sẽ nhìn ra bộ mặt thật của anh.”

Tiêu Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng mệt, “Tôi giúp cậu gọi xe taxi.”

Hạ Ly đáp, “Tiêu Ninh, Tôi thật chán ghét anh.”

Tiêu Ninh: “…”

Đứa nhỏ này đầu óc có vấn đề hay là nhiễm phim truyền hình, Tiêu Ninh hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng mất kiên trì, xoay người rời đi. Hạ Ly lại không tha, cho rằng hắn chột dạ, tiến lên hai bước kéo lấy tay của hắn.

Hai người ở nơi này lôi lôi kéo kéo tự nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, câu ta cứ như vậy ngang ngược không biết lý lẽ dây dưa không ngớt, lần đầu tiên sắc mặt Tiêu Ninh trầm xuống, “Buông tay.”

Hạ Ly trái lại tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ chót, “Anh…”

Cậu ta nói còn chưa dứt lời, toàn thân lập tức lảo đạo ra sau, trọng tâm bất ổn ngã ngồi dưới đất, trên vạt áo màu trắng còn rõ ràng hiện lên vết chân.

Thời điểm người này ngã sấp xuống, tay Tiêu Ninh theo lực đó bị cào đỏ hết lên, quay đầu lại chỉ thấy Đan Hải Minh cau mày nhìn về phía  hạ Ly đang nằm trên đất, sau đó liền nghiêng đầu quan sát Tiêu Ninh, “Ai đây?”

Lúc này thực sự là thời điểm không thích hợp, Tiêu Ninh yên lặng, không biết làm sao giới thiệu.

Hạ Ly nhảy dựng lên, sắc mặt biến đổi không ngừng, nhìn chằm chằm Đan Hải Minh cùng Tiêu Ninh, đột nhiên mở miệng nói, “Anh là bạn trai hắn?”

Đan Hải Minh bị hắn hỏi lên như vậy, cũng không thèm quay đầu, chỉ di động tầm mắt liếc chéo cậu ta, bĩ khí nhíu mày hỏi, “Cho nên?”

“Cho nên.” Hạ Ly cảm thấy vô cùng thống khoái chỉ thẳng vào Tiêu Ninh rống, “Anh vẫn chưa biết đây là loại người thế nào đúng không? Cho dù đang hẹn hò với anh, hắn cũng luôn sống cùng một người nam nhân khác, lén lút làm chuyện xấu cướp đi bạn trai tôi.”

“A.” Đan Hải Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ hình, hỏi Tiêu Ninh, “Nó đánh?”

Chỉ có Tiêu Ninh mới có thể nghĩ thông Đan Hải Minh có ý gì, đột nhiên quýnh lên, liền nhớ lại đêm đó, thời điểm tinh thần sa sút cực độ đã bị Đan Hải Minh nhìn thấy, như một một con có lang thang được người nhặt về uy sữa bò, cảm thấy rất xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Đan Hải Minh.

Đan Hải Minh lại hỏi, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Tình huống trước mắt hết sức khó xử, Tiêu Ninh miễn cưỡng qua loa mấy câu nói rõ. Đan Hải Minh gật đầu, “Tôi hiểu.” Đi vài bước đến trước mặt Hạ Ly vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Hạ Ly cảnh giác hỏi, “Anh muốn làm gì?!”

Chỉ là, cho dù cậu ta có đề phòng, vẫn bị Đan Hải Minh kéo lại cánh tay, uốn một cái liền đem khủy tay cậu gập lại sau lưng, nhìn Tiêu Ninh nói, “Giúp nó lấy hành lý.”

Hạ Ly kêu to lên, ba người lập tức trở thành tiêu điểm. Ngay cả bảo an công ty Nhật Hoa cũng chạy tới, đều đã được nhận thức qua hai vị thiếu gia nhà họ Đan, vừa thấy Đan Hải Minh, liền đứng ở bên cạnh không tới nữa.

Tiêu Ninh đời này không ngờ cũng có lúc mình cứ như vậy, ngay tại chỗ tìm cái lỗ nào đó muốn chui vào, cúi thấp đầu kéo vali của Hạ Ly, đi theo sau Đan Hải Minh. Vương Hoa cách đó mấy chục mét cũng xuống xe, nghi hoặc nhìn Đan Hải Minh đang giữ chặt một thiếu niên không ngừng rống to, “Đan tổng?”

“Lên xe, đưa nó đi sân bay.” Đan Hải Minh mở cửa sau, đem Hạ Ly nhét vào. Hạ Ly đâu hề nguyện ý, nổi giận đùng đùng muốn nhảy xuống, bị Đan Hải Minh nắm chặt cổ áo trước mặt mọi người xáng một bạt tai.

Tình cảnh nhất thời yên tĩnh.

Đan Hải Minh thần sắc tự nhiên đối Tiêu Ninh dặn dò, “Đem hành lý nó ném ra cốp sau đi.”

Tiêu Ninh còn không động thủ, Vương Hoa liền thay hắn thi hành, sau đó không cảm thấy kinh ngạc, chuyên nghiệp ngồi vào vị trí tài xế khởi động xe. Hạ Ly bị Đan Hải Minh ấn vào chỗ ngồi, bụm mặt run tay nói, “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thấy cậu ta nước mắt liên tục rơi xuống, ánh mắt mang theo chỉ trích, khóc lóc ồn ào liên miên, hồn nhiên giống như chịu thiên đại oan ức, thẳng đến nỗi đem da gà Tiêu Ninh nổi lên bốn phía, hắn từ sớm đã cảm thấy Hạ Ly hơi nương (1), lại không ngờ thật sự nương như thế.Nương: Cô gái, bác gái, mẹ, má…. ở đây có lẽ nói Hạ Ly hơi “ẻo lả”?Đan Hải Minh rầm một tiếng đóng cửa xe lại, may là Hạ Ly đã trốn về phía sau, không thì cánh cửa này đã va thẳng vào mặt cậu ta rồi.

Đan Hải Minh nói với người phía trước, “Thực sự quá ồn ào, quăng trên đường cao tốc.”

“Vâng.” Vương Hoa nhận được tín hiệu, không lề mề, lái xe đem tiểu nương này lôi đi.

Đầy đủ các động tác xử lý gọn gàng nhanh chóng, Đan Hải Minh thấy Tiêu Ninh đang nhìn mình chằm chằm, giải thích, “Không dám đánh, sợ đem nó đánh gãy, đánh mặt nó giúp anh giáo huấn một chút là được rồi.”

Tôi không phải chê cậu đánh cho không đủ… =.=!

Tiêu Ninh không nói ra lời đó, không biết nên vì thế nói lời cám ơn không. Đan Hải Minh ở trước mặt hắn vỗ tay cái độp, gọi hồi hắn về, “Đi nơi nào ăn cơm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui