Thẩm Kha nhìn đồng hồ trong phòng đã chỉ 7 giờ tối, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lúc trước đặc vụ Giang đã nói tối nay có tiết mục góp vui gì gì đó, nếu Phó tiên sinh thật sự muốn qua đêm ở đây cũng không sao, cậu chỉ hi vọng hắn có thể nhớ gọi người nào đó đưa cậu trở về, dù sao 8 giờ sáng mai cậu phải đến đại học R để đi thi.
Thời gian từ từ trôi qua từng giây, kim đồng hồ chuyển động phát ra âm thanh “Tích tách…..tích tách….” Trơ mắt nhìn kim phút sắp sửa đi xong một vòng nữa, Thẩm Kha rũ mi mắt xuống, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, cho rằng Phó Dũ thật sự đã quên mất cậu rồi.
Vang lên một tiếng “cạch”, cửa phòng bị người khác mở ra.
“Lại là ai vậy?” Thẩm Kha không ngẩng đầu lên, hai tay vẫn chơi điện thoại, tức giận kêu lên một tiếng.
Lần đầu là một người lẻn vào phòng tuyên bố phải leo lên giường với Phó Dũ, không đến mấy phút cửa phòng lần thứ hai mở ra, là đặc vụ Giang cùng với một đám người trông có vẻ hung dữ bước vào kéo người kia đi.
Thẩm Kha nghĩ thầm, chẳng lẽ lại thêm một tên muốn leo lên giường đến nữa?
“Là tôi,” Giọng nói trong trẻo quen thuộc truyền vào tai cậu, Thẩm Kha lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng qua phía hắn.
Phó Dũ nhìn gương mặt cậu hiện lên một nụ cười thật tươi, đôi chân dài duỗi ra nhảy xuống khỏi bàn trà chạy vài bước đến trước mặt hắn, cái đầu hơi ngửa lên nhìn hắn, bên trong đáy mắt tựa như có những vì sao sáng, giọng điệu vui sướng giống như vừa được sống lại: “Phó tiên sinh, cuối cùng anh cũng về, em còn tưởng…..”
“Tưởng cái gì? Tưởng tôi không cần em nữa? Bỏ quên em lại ở đây?” Phó Dũ vươn tai vuốt ve vành tai của cậu, cố ý trêu đùa cậu.
Thẩm Kha có thể nhìn rõ gương mặt Phó Dũ có chút ửng hồng, trên người mang theo mùi rượu, cậu hơi thận trọng thử hỏi: “Phó tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể trở về không?”
“Được,” Phó Dũ nói, khều khều chóp mũi cậu, cười nó: “Tôi còn chưa uống say đâu.
Hơn nữa ở đây nhiều tài xế như vậy tôi cũng không cần thiết uống rượu lái xe.”
Phó Dũ đưa Thẩm Kha ra ngoài, người phục vụ bên ngoài đưa cho Thẩm Kha một túi giấy.
Sau khi lên xe, Thẩm Kha mới mở nó ra, bên trong là những món đồ ăn được đóng gói còn nóng hổi.
“Em đợi tôi chắc đói bụng rồi phải không?” Giọng nói của Phó Dũ từ bên cạnh truyền đến, bên ngoài cửa sổ hiện lên những ngọn đèn đường nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp in lên gương mặt hắn, từ phần mi dài kéo đến hốc mắt, chiếc bóng đổ dọc theo sống mũi cao thẳng, phiến môi mỏng hơi hơi khép mở: “Đều là món em thích ăn đó, đêm nay ở đây chỉ có thể ăn lót bụng thôi.”
Thẩm Kha nhất thời ngẩng người, có chút ngây ngốc nhìn Phó Dũ, cậu vốn không nghĩ đến Phó tiên sinh sẽ nhớ tới mang đồ ăn cho cậu, càng không nghĩ đến Phó Dũ còn biết cậu thích ăn gì.
Thật ra chỉ cần tối nay Phó Dũ nhớ đưa cậu trở về là cậu đã thoả mãn lắm rồi.
“Làm sao vậy?” Phó Dũ thấy cậu không trả lời, lại nói: “Lạnh sao? Nếu không muốn ăn thì cứ nói, không sao đâu, về nhà tôi bảo dì nấu bữa khuya cho em.”
“Phó tiên sinh,” Thẩm Kha nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cậu muốn nói, xin ngài đừng đói xử dịu dàng với tôi như vậy có được không.
Mỗi lần Phó Dũ đối tốt với cậu một chút, cậu sẽ không nhịn được ham muốn loại đối tốt này, thậm chí được một tất sẽ muốn tiến một thước.
Phó Dũ “Hửm?” một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Kha.
Đôi mắt xanh thẳm tựa biển, Thẩm Kha cảm giác mình như đang chết chìm trong vùng biển cả ấy.
Lần đầu tiên cậu nhớ lại những lời nói của cậu thanh niên ban chiều đã nói với mình, cậu ta nói: Cậu bị ngốc sao.
Nếu cậu muốn ngài ấy đối xử tốt với cậu, đối với cậu tốt ơi là tốt, muốn cậu không bị ngài ấy vứt bỏ vậy thì cậu phải đi quyến rũ ngài ấy đi chứ, khiến ngài ấy thích cậu nhiều hơn cả hiện tại, thậm chí khiến ngài ấy không thể nào rời khỏi cậu, nâng cậu như nâng báu vật, còn không thì tiêu rồi.
Muốn cái gì thì tranh thủ đi.
Ngài ấy làm cậu, cậu sẽ nắm được trái tim ngài ấy.
Thẩm Kha thầm nghĩ, làm thế nào để nắm giữ trái tim Phó tiên sinh đây?
“Thẩm Kha?” Phó Dũ thấy cậu ngây ngốc nên gọi một tiếng: “Đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Kha không biết nói dối cho lắm, cậu lấy hộp đồ ăn ra, vừa mở vừa nói: “Em đang nghĩ, buổi chiều có ngươi xông vào phòng.
Sau, sau đó bị đuổi đi rồi.”
“Ừm, tôi biết,” Phó Dũ gật đầu, “Là tôi cho người đuổi cậu ta đi.”
Thẩm Kha nhớ lại lúc đặc vụ Giang chuẩn bị kéo người đi đã lộ ra vẻ mặt chán ghét, cậu không khỏi có chút chột dạ, khẽ nói: “Phó tiên sinh.
ngài, chán ghét hạng người như vậy sao?”
“Hạng người nào?” Phó Dũ cười khẽ một tiếng, “Hạng người bò lên giường tôi?” Hắn có thể nghe ra được những lo lắng chưa nói ra trong lời nói của cậu, chỉ cần cậu bắt đầu dùng kính ngữ, tám chín phần mười là có chút tự ti và nhạy cảm.
Mười tuổi mất cha, lại có một người mẹ như vậy, tình yêu thương và sự ấm áp của gia đình đã trở thành thứ xa xí đối với cậu, cậu trở nên nhạy cảm tự tin là chuyện hết sức bình thường.
Có thể thuận lợi như bây giờ, còn có thể tốt nghiệp đại học đã là không tệ rồi.
Trong xe trở nên im lặng, màn ngăn giữa ghế trước và ghế sau đã sớm bị kéo xuống.
Phó Dũ nhìn Thẩm Kha từ từ cụp đầu xuống, ánh mắt vừa mới nãy còn lấp lánh ánh sáng giờ đây đã dần khép lại không còn nhìn thấy những vì sao tinh tú kia nữa.
“Lại đây,” Phó Dũ chuyển động cánh tay.
Mấy ngày gần đây cậu đã gần như quen thuộc các thói quen của hắn vì thế ngoan ngoãn buông đồ ăn xuống dịch người lại bên cạnh hắn, sau đó cậu bị một cánh tay cường tráng bao bọc ôm vào lòng.
Ghế sau của xe đươc sửa sang lại rất tốt, vô cùng rộng rãi.
Mặc dù Thẩm Kha ngồi trên đùi của hắn nhưng cũng không cảm thấy bị chật.
Mà thân hình người nọ lại thẳng tắp cao ngất, Thẩm Kha ngồi như vậy nửa người trên cũng chỉ mới miễn cưỡng cao gần bằng hắn.
Phó Dũ khẽ cười một tiếng, hôn lên vầng trán trơn mịn của cậu, trấn an nói: “Đồ ngốc, em không giống với bọn họ.”
Thẩm Kha ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn của người nọ, khẽ giọng lặp lại lần nữa: “Không giống ư?”
Phiến môi hồng nhạt hơi hé ra rồi khép lại, chiếc lưỡi màu đỏ nhạt như lướt qua hàm răng, Ánh mắt Phó Dũ tối sầm xuống, vương tay vuốt ve cánh môi dưới của cậu, chậm chạp nói: “Em là người tôi nhìn trúng.”
Chỉ có 6 chữ đơn giản như vậy đã dễ dàng đốt lên ánh sáng trong đáy mắt cậu, đôi mắt trong sáng lấp lánh.
Phó Dũ cười rộ lên, lấy thức ăn vừa mới bị cậu ăn một nửa qua, “Tự em ăn đi.” Nói xong liền ngã người dựa ra sau nhắm hai mắt lại, chỉ có bàn tay là còn đặt trên eo cậu vuốt ve chơi đùa.
Thẩm Kha biết Phó Dũ thích ôm cậu, trêu đùa cậu, đút cậu ăn.
Mà giờ đây, trên gương mặt người nọ lộ ra sự mỏi mệt sau bữa tiệc rượu.
Bây giờ Thẩm Kha cũng không thấy đói cho lắm, cậu tuỳ tiện ăn chút đồ rồi để sang một bên, Cậu sợ Phó Dũ cảm thấy ồn nhưng vẫn không nhịn xuống được mấy ý nghĩ trong đầu, cuối cùng vẫn chọn nhỏ giọng nói: “Phó tiên sinh, ngài khó chịu sao? Hay là em mát xa đầu cho ngài một lát nhé?”
“Em làm đi.” Phó Dũ nói.
Thẩm Kha cẩn thận nhích người lên một chút, hai đùi tách ra khoá quỳ sang hai bên, thẳng lưng bắt đầu mát xa cho Phó Dũ.
Phó Dũ chỉ là thuận miệng nói, không ngờ cậu lại làm tốt như vậy, hắn nhân tiện hỏi: “Em học từ khi nào thế?”
“Mấy ngày hôm trước, lúc đọc sách em có hơn nhàm chán nên tuỳ tiện xem vài video hướng dẫn,” Thẩm Kha chuyển động mười ngón tay luồn vào trong mái tóc của Phó Dũ, giúp hắn mát xa da đầu và huyệt Thái dương.
Phó Dũ nâng tay lên, vô cùng dễ dàng bao lấy phần mông thịt đầy đặn được bọc trong lớp vải quẩn dài của cậu.
Thẩm Kha không dám lộn xộn, sợ làm hắn đau, mà bàn tay to lớn phía sau càng lúc càng trở nên quá phận, vốn dĩ cậu đã kề sát vào hắn, vì thế có thể cảm nhận rõ ràng đồ vật bên trong đũng quần của hắn đang cương lên cực kì nóng, cậu có chút lo lắng mở miệng hỏi: “Phó tiên sinh, ngài, ngài muốn làm không?”
“Không làm.” Phó Dũ vỗ mông cậu, thả tay xuống, hắn thay đổi tư thế khiến cho cậu khoanh chân ngồi xếp bằng trong lòng ngực hắn, hắn thản nhiên xoa lông mày, nói: “Nếu làm ở đây tôi sợ ngày mai em không đứng dậy đi thi được.”
“Cảm ơn, Phó tiên sinh,” Thẩm Kha vui mừng lên tiếng, cậu tựa đầu vào vai người nọ, mặc dù cái mông bị người nọ đỉnh vào có chút không thoải mái nhưng cậu cũng không dám có động tác gì khác.
Phó Dũ biết rượu trong bữa tiệc tối nay sẽ có thành phần kích dục, bên kia cũng đã chuẩn bị người để bọn họ tận hưởng.
Nhưng bản thân hắn vẫn luôn khinh thường loại hoạt động này, vì thế bàn chuyện thì bàn, bàn xong sẽ lập tức rời đi, đây là phong cách của hắn.
Đương nhiên từ trước đến nay hắn cũng đã từng gặp phải những chuyện không thể từ chối, những cơ thể bị đưa lên giường của hắn không khiến hắn nảy sinh một tí dục vọng nào.
Cho nên hắn sẽ dùng những món đồ chơi đó chơi trên người bọn họ, nhìn bọn họ vừa lộ ra dáng vẻ khổ sở vừa không thể nào không làm ra vẻ mặt lấy lòng hắn.
Nhưng Thẩm Kha thì khác, thật ra ngay từ đầu cậu là do bản thân hắn bắt về.
Cứ ngốc nga ngốc nghếch, thậm chí cậu sẽ không đi lấy lòng hắn, tự chuẩn bị cũng có thể thể làm mình bị thương.
Nhìn qua thì trông cậu rất kiên cường, chuyện gì cũng có thể gánh vác lên vai nhưng thật ra lại rất yếu ớt nhạy cảm.
Có đôi khi cậu sẽ như ốc sên, bạn chạm vào râu của nó một chút, cả thân thể của nó sẽ lập tức lui vào bên trong.
Nhưng chỉ cần bạn đối xử với nó tốt một chút, dịu dàng một chút, nó sẽ liền trở nên ngoan ngoãn giống hệt như một chú mèo, sẽ tuỳ ý để bạn ôm, để bạn chơi đùa với nó, sẽ hết lòng tin tưởng bạn.
Lần đầu tiên Phó Dũ có cảm giác như vậy, hắn muốn nuôi cậu, nuôi cậu ở bên cạnh mình, nuôi cậu trở thành một chú mèo cao quý kiêu hãnh nhất trên thế giới này.
Đi được nửa đường, Thẩm Kha đã gục đầu lên vai Phó Dũ ngủ quên mất rồi.
Buổi chiều lúc ở trên xe cậu cũng có ngủ nhưng bây giờ lại buồn ngủ nữa, Phó Vũ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu có chút muốn bật cười.
Đại học R có hơi xa so với biệt thự vùng ngoại thành, hơn nữa cuối tuần chắc chắn sẽ có kẹt xe, nếu để sáng mai mới chạy đến thi, e rằng năm sáu giờ gì đó là cậu nhóc này đã phải thức dậy rồi.
Nghĩ như vậy, Phó Dũ liền cho thư ký đặt một phòng khách sạn gần đại học, còn bảo cậu ấy đem đồ dùng thi cử của Thẩm Kha từ khu biệt thự đến khách sạn.
Lúc đến khách sạn cũng đã gần rạng sáng, Thẩm Kha không chút phòng bị được hắn ôm vào lòng, cậu ngủ sâu hô hấp đều đều.
Phó Dũ ôm cậu vào phòng, dùng khăn lau mặt cho cậu.
Dù đây là phòng tổng thống của khách sạn năm sao nhưng Phó Dũ vẫn không tin tưởng điều kiện vệ sinh ở đây vì thế hắn không để cậu ngủ khoả thân như ở nhà, chỉ cởi giày của cậu ra, để cậu tiếp tục mặc quần áo ngủ trên giường.
Sáng hôm sau, điện thoại đặt báo thức lúc 5:00 sáng vang lên phía trên gối nằm, Thẩm Kha mơ màng tỉnh dậy, nhanh tay tắt đi báo thức, sợ cậu sẽ làm phiền Phó Dũ nghỉ ngơi.
Đại não vẫn còn chút chậm chạp nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu phát hiện bản thân vẫn còn đang mặc quần áo, hơn nữa ở đây hình như không giống ở nhà.
Cậu có chút hoảng muốn sợ rời gường nhưng lại bị người kia vừa mới tỉnh lại vươn tay ôm eo kéo cậu về, “Đi đâu?” Âm thanh khe khẽ có chút khàn của người kia truyền vào tai, Thẩm Kha yên lặng thở phào, may quá, may quá….không phải là người khác.
“Phó tiên sinh, chúng ta đang ở đâu thế?” Thắt lưng của cậu bị người kia giam cầm, đầu cũng bị người kia đè vào hõm cổ, cậu lại không dám phản kháng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi, còn sợ rằng sẽ chọc người đó tức giận.
“Ở khách sạn gần đại học R,” Phó Dũ hôn lên đỉnh đầu cậu, “Ngoan, ngủ thêm hai tiếng nữa, sẽ không đến muộn đâu,”
“Cái đó, còn chứng minh nhân dân và giấy dự thi của em…..’
“Thư ký Đường sẽ đem tới,” Phó Dũ vân vê vành tai trắng trẻo mềm mại của cậu, “Còn chuyện gì không?”
“Hết, hết chuyện rồi,” Thẩm Kha nói.
Có lẽ do nằm trong vòng tay ôm ấp vừa ấm áp vừa an toàn đó, rất nhanh Thẩm Kha đã thiếp đi.
Lần mở mắt tiếp theo là do cậu bị người kia bóp mũi đánh thức dậy, “Đồ con mèo lười biếng, mau dậy đi! Nếu không em sẽ muộn thi đó.”
“Mấy giờ, mấy giờ rồi?” Cậu vội vàng rời giường, trở mình nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động –7:30.
A–cậu bị doạ đứng bật dậy, dụi mắt thấy lúc này Phó Dũ đã rửa mặt thay đồ xong mới đánh thức cậu dậy, hắn đang ngồi bên mép giường gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn mang bữa sáng lên phòng.
Đợi Thẩm Kha tắm rửa xong xuôi trở ra, đồ ăn thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn ăn trong phòng.
7 giờ 43 phút sáng, chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ xe của đại học R.
Phó Dũ hạ cửa kính xuống nhìn những đứa trẻ bên ngoài được ba mẹ đưa đi thi, lại nhìn về cậu nhóc bên cạnh mình một cái, hắn hơi ngập ngừng một lát rồi nói: “Đi thôi, thi tốt nhé, đừng lo lắng quá.” Hắn chưa từng gặp phải tình huống phải an ủi người khác, cũng chưa từng có ai động viên hắn, vì thế chỉ có thể nói một câu đơn giản này.
Thẩm Kha liếc mắt một cái đã nhận ra sự mất tự nhiên chưa bao giờ có của hắn, trong lòng liền cười thầm, cậu nghiêng mặt cố che giấu cảm xúc, còn cố ý nguỵ trang thành dáng vẻ sợ hãi lo lắng nói: “Cái đó, nếu như điểm không đạt yêu cầu thì em phải làm sao bây giờ? Nếu lỡ không thể đăng ký trường học bên Anh Quốc thì phải làm sao đây?”
“Thi một lần không được thì thi nhiều lần,” Phó Dũ nói, “Nếu vẫn không thi được.” Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi qua London xây cho em một trường đại học tư nhân để em học nghiên cứu sinh, mấy thứ đó Phó tiên sinh của em không thiếu.”
Thẩm Kha không thể nói rõ trong đầu mình đang có cảm nghĩ gì.
Loại cảm giác đó có chút giống…..năm đầu học trung học bởi vì mình có dáng vẻ giống con gái nên bị các học sinh nam cùng tuổi bắt nạt, chủ nhiệm lớp bảo vệ cậu, khiến cho những trên học sinh nam đó bị phê bình trước toàn bộ trường, trong lòng cậu dâng trào cảm giác sảng khoái.
Cảm giác đó có chút giống…..thời đại học bởi vì không xoay sở nổi tiền nợ nên bị đánh hộc máu, cậu được hai người bạn chung phòng kí túc đưa đến bệnh viện, thức cả đêm để chăm sóc cậu, từ tận đáy lòng cậu cảm kích nói không thành lời.
Nhưng thật ra, những việc đó không thể so sánh được, những cảm giác trải qua khi còn nhỏ đều không thể so sánh với một câu Phó Dũ vừa nói.
Không chỉ có cảm giác bảo vệ, nó giống như một loại dung túng, một cảm giác cậu được cưng chiều.
“Được rồi, đi thi đi, tôi ở đây đợi em,” Phó Dũ thấy cậu vẫn cúi đầu không nói gì, còn tưởng cậu đang lo lắng vì thế liền vươn tay muốn ôm cậu một cái.
Nào ngờ cánh tay còn chưa đặt xuống, động tác của Thẩm Kha còn nhanh hơn hắn nhiều, cậu trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
“Làm sao vậy?” Phó Dũ hưởng thụ xoa nhẹ trên lưng Thẩm Kha.
“Phó tiên sinh, em chưa nói với ngài, thật ra em chưa bao giờ lo lắng trước kì thi nào cả,” Thẩm Kha chôn đầu trong hõm vai hắn, giọng nói có chút rầu rĩ.
“Không lo lắng là tốt rồi,” Phó Dũ hôn lên sườn mặt cậu một cái.
Thật ra đây là lần đầu tiên Phó Dũ được cậu chủ động ôm lấy, trong lòng không khỏi có chút rung động.
“Tại sao ngài lại đối xử với em tốt như vậy?” Thẩm Kha nói.
“Bởi vì em rất ngoan,” Phó Dũ trả lời cực kì rõ ràng.
“Nếu em mãi ngoan như vậy, ngài vẫn sẽ đốt xử tốt với em sao?” Thẩm Kha cọ cọ trên vai hắn, khẽ giọng hỏi.
“Tôi sẽ.” Phó Dũ nói
“Em sẽ ngoan, sẽ càng ngoan hơn lúc trước,” Thẩm Kha nói, “Ngài không được nuốt lời.”
“Được,” Phó Dũ cười rộ lên, bàn tay di chuyển xuống vỗ lên mông cậu, “Sắp đến giờ rồi, đi thi đi.
Thi xong tôi đưa em đi Tân Cương chơi.”
Thẩm Kha gật đầu, mang khuôn mặt ửng hồng bước xuống xe..