Thiên Chi Kiều Nữ

“Đội ~ Nón ~ Xanh ~ Nha” Liên Tam cô nương cố ý dùng âm điệu kéo dài, dùng vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa dò xét hắn, đúng là dáng vẻ muốn xem náo nhiệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn thủy thủy nộn nộn, phối hợp với biểu tình đáng ăn đòn, ai nhìn đều muốn cắn một cái.

Lưu Diên đe dọa trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó không nhịn được nở nụ cười, ôm nàng trong lòng, oán hận xoa nắn một hồi rồi mới mắng: “Đồ vô lương tâm! Lâu rồi không gặp, vừa gặp đã chê cười ta, không nghe nàng nói một câu nhớ ta…”

“Nhớ, sao lại không nhớ, ta nhớ chàng muốn chết!” Liên Ngữ Hàm dường như nghĩ tới điều gì, biểu tình biến hóa trong nháy mắt, mặt phồng lên như bánh bao tức giận nói: “Chàng không biết đâu, ta lên kế hoạch bán mình chôn cha lâu như thế, đều bị kẻ ngu xuẩn kia phá hoại! Quả thực sắp tức chết ta!”

“Phi phi phi!” Lưu Diên vội vàng lấy tay che miệng nàng, tức giận không thôi: “Sống chết cái gì chứ, sau này không cho tùy tiện nói chữ kia!” Rồi ngẩng đầu luôn miệng nói với không trung: “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ…”

Lửa giận Liên Ngữ Tương vừa nhắc tới lại bị một màn như vậy dập tắt triệt để, Liên Ngữ Hàm cau cái mũi nhỏ, không an phận trong lòng hắn: “Được được, không nói cái này nữa. Chàng có tra được là ai mang nón xanh cho chàng không?” Tiểu nha đầu biến sắc mặt còn nhanh hơn lật giấy, ánh mắt sáng lòe lòe nhìn hắn, tựa hồ rất muốn biết “Gian phu” là ai.

Bị nàng pha trò như vậy, một lần nữa nhắc chuyện “Đội nón xanh”, Lưu Diên phát hiện mình không còn tức giận, chỉ là vẫn có chút bất đắc dĩ: “Đã điều tra cả đời Tề tu nghi, nàng ta chỉ là một thứ nữ, ở Tề gia không được coi trọng, làm người chất phác thật thà, nên không thể tìm được nhiều tin tức, cũng không tra ra nàng có dính dáng với nam nhân nào. Sau khi tiến cung càng khỏi nhắc đến, ở dưới mắt ta nàng mang bầu thế nào ta cũng không biết, hiện tại làm ta thấy ba nhi tử kia cũng nghi ngờ.”

Liên Ngữ Hàm cười ngã vào lòng hắn, cười nửa ngày không ngừng, Lưu Diên sủng nịch nhìn nàng, vươn tay vỗ vỗ lưng nàng thuận khí. Đợi tới khi nàng cười đủ, mới xoa xoa lệ trong khóe mắt, cười nói: “Nói thật, bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung làm ra chuyện này ta không ngạc nhiên, cố tình lại là Tề tu nghi…”

Nói đến đây, sắc mặt nàng nghiêm túc hơn: “Tu nghi cấp Tam phẩm, phẩm vị không cao không thấp, lại vừa vặn có thể tự mình nuôi nấng hài tử. Tề tu nghi gia thế bình thường, làm người điệu thấp, xem bộ dáng ngày thường, mỗi người đều nói nàng là người chất phác thật thà, ngay cả ta lúc trước cũng nghĩ như vậy.” Nàng nhíu nhíu mày, “Chàng nói xem, kẻ cùng Tề tu nghi thông gian có phải đã nhìn đúng điểm này hay không, nên mới chọn nàng xuống tay?”

Điều Ngữ Hàm nói không phải Lưu Diên không suy xét qua, chỉ là lúc này nghe được từ miệng nàng, trong lòng lại có một cảm thụ khác. Hắn trầm ngâm hồi lâu, khẽ thở dài: “Nếu thật sự như lời nàng nói, kiếp trước —— kế hoạch của người nọ thiếu chút nữa đã thành công.”

“Đúng vậy.” Tâm trạng Liên Ngữ Hàm phức tạp: “Nếu Lưu Trạch là gian phu của Tề tu nghi, đây có lẽ là hậu chiêu hắn lưu lại. Hoàng hậu và Nhị hoàng tử mưu phản, không có hy vọng; Tam hoàng tử cưới cô nương Lý thị Thanh châu, cũng không có hy vọng; về phần Đại hoàng tử, mặc kệ thế nào, phỏng chừng sẽ là đối tượng loại bỏ đầu tiên trong cung biến… Chỉ còn lại Tứ hoàng tử có thể kế vị.” Nụ cười của nàng có chút lạnh: “Ta lại bị một đao vào tim, tuy rằng không chết như bọn họ mong muốn, nhưng không có thể có hài tử…” Trái tim Lưu Diên đặt hết trên người nàng, nàng không thể sinh con, vậy thì đại biểu từ đó về sau, hậu cung này sẽ không có những hoàng tử, hoàng nữ khác được sinh ra.

Nhớ lại những tinh phong huyết vũ trong kiếp trước, tâm Lưu Diên càng lạnh. Hắn tuy vô tình với những nữ nhân khác trong hậu cung, nhưng rất có cảm tình với bốn nhi tử, chung quy phụ tử thiên tính, máu mủ tình thâm. Nhưng mà, trong bốn nhi tử, đại nhi tử bị Sở vương hại, nhị nhi tử bị Sở vương giật giây cùng với hoàng hậu tạo phản, tam nhi tử từ nhỏ tâm tư bất chính, Tứ nhi tử vốn không có vấn đề gì, hiện tại lại phát hiện tám thành không phải con hắn…

Thoại bản cũng không phấn khích như vậy.

Lưu Diên cười khổ: “Đời trước có lẽ không biết càng tốt, đời này trở về, thấy những người này như vậy, có người ngày sau phải chết, có người ngày sau muốn ta chết… Hoàng hậu và Sở vương thì thôi không nói làm gì, chỉ là ——” Thần sắc hắn ảm đạm, “Cô cô Dương Hạ, còn có Trạm nhi…”

Đại trưởng công chúa Dương Hạ là cô cô ruột của hắn, nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, cũng rất tình cảm với hắn. Sau khi hắn đăng cơ, cũng mang đến tôn vinh cho đại trưởng công chúa Dương Hạ, hoàng hậu hắn cưới là cháu ruột của phò mã Quách Khúc. Mà Nhị hoàng tử Lưu Trạm, thân là đích tử duy nhất của hắn, tâm tư hắn dành cho Lưu Trạm nhiều hơn các hoàng tử khác rất nhiều.

Nhưng, hai thân nhân được hắn coi trọng đều tham dự vào chuyện bức cung mưu phản. Lưu Diên thật sự không biết hiện tại nên dùng thái độ gì đối mặt với bọn họ.

Liên Ngữ Hàm ngước mắt nhìn, dạ minh châu bên ngoài trướng tỏa ra ánh sáng rạng ngời, phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lưu Diên trẻ tuổi, đường nét thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm. Nàng bỗng nhiên có chút khó chịu, vươn tay sờ mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Ta đã mang đến quá nhiều mệt mỏi cho chàng…”

Đúng vậy. Nếu như không có nàng, Sở vương sẽ không có biện pháp đội cho bọn họ cái mũ “Yêu nghiệt họa quốc, quân chủ không hiền” gây kích động thiên hạ; nếu như không có nàng, hoàng hậu sẽ không vì thất sủng mà được ăn cả ngã về không, đáp ứng tham dự Sở vương mưu phản; nếu như không có nàng, hắn sẽ không rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh…

Lưu Diên sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vành mắt hơi đỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mỉm cười nỉ non: “Vui vẻ chịu đựng.”

Tiểu cô nương được ám vệ mang đến hoàng cung, bên trong sân của Tam cô nương ở An quốc phủ sớm đã tắt đèn, bốn phía yên tĩnh như tờ. Lưu Diên luyến tiếc để nàng trở về giữa đêm hôm gió lạnh, dỗ một chốc, cũng khiến nàng đồng ý ở lại.

Trong điện Hàm Chương, ấm áp như mùa xuân, đế vương anh tuấn cao ngất ôm tiểu nữ hài yêu kiều ngủ say. Đây vốn là chuyện vi phạm thế tục, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thật yên tĩnh ấm áp. Hai người đều cất giấu bí mật chưa từng nói với đối phương, lúc này lại có cùng một tư thế không đề phòng lẫn nhau.

Không thể không khiến người khác thở dài: Khó lý giải chữ Tình!

***

Đợi đến khi cấm đoán của Liên Ngữ Tương chấm dứt, tháng giêng đã nhanh qua.

Hôm Tiết nguyên tiêu, con đường trước cửa Tề gia vô cùng náo nhiệt đón Tề tu nghi về nhà thăm viếng. Hậu cung phi tần có thể về nhà mẹ đẻ thăm viếng, trong thời kì Thừa Bình đế, Tề tu nghi là người duy nhất, cho nên không chỉ Tề gia tự kiêu ngạo, người bên ngoài cũng biết Tề tu nghi đang nhận thịnh sủng.

Vì để cho nương nương đang mang long thai về nhà có chỗ nghỉ chân, Tề gia vừa nhận được tin ngay lập tức bắt đầu xây dựng rầm rộ, không biết đập bao nhiêu bạc vào đó, xây một khu vườn lớn xa hoa lộng lẫy.

Khu vườn này quả thật tiêu phí không ít tiền nên cực kì tráng lệ, nhưng chỉ có tác dụng trong một đêm, sau đó liền đóng lại. Dù sao cũng là hành cung Tề tu nghi đặt chân, mọi người trong Tề gia không dám làm việc khác ở đó, may mắn Tề tu nghi là một người hiểu biết, sau khi hồi cung đã chuyển lời về nhà, để cho đám tỷ muội, chất nữ, ngoại sinh nữ (cháu gái bên ngoại)vào ở trong vườn, tự chọn chỗ, đến khi nào đầy mới thôi.

Lời vừa truyền đến, đến hết tháng giêng, chư vị cô nương Tề gia vội vàng dọn vào, trong đó gồm cả mấy cô nương quan hệ không tồi với Liên Ngữ Dung.

“… Nàng ở tại Lục Dã Các, nói đó là nơi cực kỳ thanh u, lịch sự tao nhã.”Hai gò má Liên Ngữ Dung ửng đỏ, hiển nhiên là thập phần chờ mong với việc sắp đi tới thăm viếng khu vườn nhà Tề gia: “Mấy muội muội nể mặt ta, chúng ta cùng đi nhé!” Thứ nữ như nàng chưa bao giờ một mình đi ra ngoài, cho nên nàng đang thuyết phục ba người kia đi cùng mình.

Sau một tháng bị cấm túc chẳng những Liên Ngữ Tương không gầy đi, ngược lại còn béo lên mấy ký, sắc mặt hồng nhuận, không nhìn ra một chút dấu vết nào lúc trước mất mặt. Ánh mắt nàng hơi thay đổi, cười dài đáp ứng:“Nhất định muội sẽ đi.” Khu vườn nhà Đại quan trong “Hồng Lâu Mộng” nàng từng muốn đến xem không biết bao nhiêu lần, nay có cái “Đại quan viên” này cho nàng tham quan, cớ sao không đi?

Nàng đồng ý rồi, lại chu đáo thay Liên Ngữ Dung hỏi một câu: “Tam muội muội và Tứ muội muội thì sao?”

Liên Ngữ Yên nhỏ hơn Liên Ngữ Hàm một tuổi, sang năm mới bảy tuổi, tuy vẫn là một đứa trẻ con, nhưng được Tứ phu nhân dạy dỗ rất nhu thuận. Dù nghe được câu hỏi của Liên Ngữ Tương, nhưng Tam tỷ tỷ chưa trả lời, nàng không dám lướt qua mở miệng trước. Liên Ngữ Tương biết thói quen này của nàng, nên tuy rằng hỏi hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Liên Tam.

Liên Ngữ Hàm đang ngắm nghía quả cầu vàng cầm trên tay, không ngẩng đầu, miễn cưỡng trả lời: “Ta không đi đâu, nữ hài nhi nhà đó rất đông, ta đến đều hành lễ với ta, phiền toái lắm, mấy tỷ cũng xấu hổ.”

Liên Ngữ Tương bị kiềm hãm —— thiếu chút nữa nàng quên Liên Tam là một quận chúa có thực ấp được triều đình cung phụng.

Liên Ngữ Dung nghĩ một lúc, quả nhiên đúng như lời Liên Tam nói, nếu nàng đi, mọi người lại càng xấu hổ. Vừa nghĩ như thế, nàng nhất thời có cảm giác Tam muội muội vẫn là người thực săn sóc, ánh mắt nhìn Liên Tam lập tức càng dịu dàng, giọng nói ôn nhu đến mức sắp thành nước: “Vẫn là Tam muội muội nghĩ chu đáo.”

“Ha ha.” Liên Ngữ Hàm ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, tung quả cầu vàng được mệnh danh “Hán đế quả”  từ trên xuống dưới, ngồi suy nghĩ chuyện tương lai.

Nàng không yên lòng, vẻ mặt đăm chiêu.

Tác giả có lời muốn nói:

Lại nói, viết đến đoạn Tề Tu nghi mang thai long chủng, ta nghĩ đến một câu ——

“Nương nương chúc mừng ngài mang long chủng —— là khủng long!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui