Thiên Chi Kiều Nữ

Nghe Lý Ung nói vậy, Liên Tam quay đầu, hơi suy tư nhìn ông, xem một lúc chính nàng bật cười trước, “Lúc Thánh Thượng còn trẻ cũng vô cùng tuấn tú, chẳng qua giờ ngài ấy
hơn ba mươi, đâu thể so sánh với Cố tiểu tướng quân tươi ngon mọng
nước.”

Lời này đại nghịch bất đạo, hạ nhân trong phòng túa mồ hôi lạnh, ngược lại Liên Tạm vẫn thản nhiên. Lý Ung nghẹn
họng, nửa ngày mới phun ra một câu nhạt nhẽo: “Thánh Thượng là vua của một nước, uy nghi tự nhiên mà có, tim rồng mắt phượng… Không thể lấy dung mạo để bàn luận xấu đẹp…”

Liên Tam cười nhạo một tiếng, quạt giấy màu xanh gập vào rồi xòe ra, vừa phe phẩy vừa nói: “Dầu gì cũng là phụ hoàng của ta, sao ta không thể bàn luận dung mạo đẹp
xấu? May mà cha không học theo đám cổ lỗ sĩ kia nuôi râu dài, nếu vậy,
thật sự ta không thể dùng bữa với ông.”

Lý Ung
yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, hóa ra điện hạ yêu thích mĩ sắc… Ông có cảm giác bừng tỉnh: đến nay ông hiểu rõ công dụng của sữa dê đưa vào điện Tuyên Thất mỗi ngày. Trước đây ông từng nghe nói, nhiều phu nhân
thích dùng sữa dê lau mặt rửa tay, thậm chí pha nước tắm, chỉ vì giữ gìn tuổi xuân không già —— dù suy đoán này thật đáng sợ, nhưng theo hiểu
biết của ông về Thánh Thượng, đây đúng là việc Thánh Thượng có thể làm.

Sau khi Cố Hằng và tướng lãnh cao cấp đi qua, tiếp theo là đám tù binh
Nhung Địch. Tù binh bị buộc xích sắt, xâu thành một chuỗi dài, lết từng
bước. Mặc dù những tù binh này ai nấy thần sắc uể oải, quần áo tả tơi,
nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của dân chúng vây xem. Vì
sống dưới chân Thiên Tử, bản chất quần chúng khá tốt, cho nên dù họ xúc
động nhưng không có hành động xúc động như ném trứng gà, cục đá. Người
Nhung Địch mũi cao mắt sâu, có màu mắt xanh lam, xanh lá cây, không ít
người da trắng giống người dân Trung Nguyên, khiến dân chúng được mở
mang tầm mắt.

Không lâu sau, bóng lưng Cố Hằng cưỡi
ngựa dần dần xa. Tuy nhiên, dù các tướng quân cùng với tù binh đã đi
đằng trước, phía sau còn nhiều quan quân bậc trung và cấp thấp, trong đó càng không thiếu thanh thiếu niên tuấn lãng. Tiếng hoan hô dưới lầu hết đợt này tới đợt khác, không có dấu hiệu biến mất.

Dưới lầu người đông chen chúc, toàn là các phu nhân, tiểu thư cố tình đến
xem Cố tiểu tướng quân, lúc này họ vẫn ngồi yên, định đợi người bên
đường tản bớt rồi mới hồi phủ.

Liên Tam ngược lại
không quan tâm, nàng chỉ ra ngoài xem náo nhiệt. Mấy ngày nay, Lưu Diên
bận rộn đến mức không có sức lăn lộn trên giường. Nàng ở trong cung phát chán, thường xuyên có vị biểu tỷ Thục phi dẫn Tam hoàng tử đến “vấn an” nàng, chọc nàng rất bực bội. Dưới cơn nóng giận, tại điện Tuyên Thất
nàng hung hăng trừng trị Lưu Diên một trận, ép hắn giao ra giải dược
phong bế nội lực. Mà Lưu Diên vốn thật sự không định giam lỏng nàng, nay thấy nàng không có ý định trốn mất, lại bị ôn hương nhuyễn ngọc chà
đạp, làm gì có chuyện không đồng ý.

Đợi đến khi đoàn
quân nhập kinh đi hết, đám người vây xem dần tản mát, phía dưới lầu
trống trải hẳn. Liên Tam uống thêm mấy chén trà, lại ăn mấy miếng điểm
tâm, cảm thấy bình thường, liền lười ngồi thêm, miễn cưỡng phe phẩy quạt ngọc, nhàn nhã ra khỏi nhã gian, vừa đi vừa nói: “Lục Tụ tìm tiểu
nhị trong điếm, hỏi xem gần đây có tiệm ăn nào mới mở không. Lâu rồi ta
không ra ngoài, không biết ở đâu có đồ ăn ngon.”

Lục Tụ cười dạ, xuống lầu trước, tìm tiểu nhị. Đoàn người Liên Tam chậm rì
rì đi sau, lúc đi qua một nhã gian thì vừa vặn bên trong có nha hoàn mở
cửa. Mấy mỹ nhân lộng lẫy từ trong bước ra, mặt đối mặt với Liên Tam.

Sắc mặt Quách Bội cứng đờ, không thể nói rằng nàng ta không có ấn tượng sâu đậm với Liên Tam —— người từng tát nàng ta khiến nàng ta suốt đời khó
quên. Lúc Liên Tam nhìn thẳng mặt nàng thì thậm chí nàng phản xạ có điều kiện co quắp một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục thần sắc không ai bì kịp, cố ý ưỡn ngực, hếch cằm nhìn lại Liên Tam, dồn sức đợi bùng nổ.

Nào ngờ ánh mắt Liên Tam chỉ liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục được đám
tùy tùng vây quanh tiến về phía trước, không tạm dừng dù chỉ một chút.
Quách Bội nghẹn một hơi trước ngực, mặt đỏ bừng, nàng tiến lên hai bước, đang định mở miệng, chợt nhớ ra nay vị trước mắt này là công chúa, đành dừng chân, trơ mắt nhìn Liên Tam biến mất tại khúc quặt.

Không phải không ai phát hiện biểu hiện kì lạ của Quách Bội. Hai cô gái trẻ
bước ra cùng nàng là chi bên (1) của Quách thị, đằng sau có một mỹ phụ
trung niên quần áo hoa lệ rơi chậm phía sau một bước, lúc đi ra không
trông thấy Liên Tam. Phụ nhân trung niên thấy Quách Bội đứng ngốc trước
cửa, khó hiểu hỏi: “Bội nhi, con đứng đây làm gì?”

(1) cùng họ Quách nhưng khác chi.

Quách Bội cứng ngắc, có chút không tình nguyện trả lời mẫu thân: “Vừa xong công chúa Vĩnh Ninh đi qua.”

Quách mẫu ngẩn ra, chợt cau mày, “Công chúa Vĩnh Ninh… Không phải là quận chúa An quốc phủ ban đầu có chút mâu thuẫn với con chứ?”

Quách Bội gật gật đầu, hai nữ hài họ Quách bên cạnh dù im lặng nhưng trong
mắt chợt lóe vẻ sáng tỏ —— nếu là vị kia, biểu hiện ban nãy của Quách
Bội chẳng kỳ lạ. Hai quý nữ cùng ngang ngược kiêu ngạo, hễ chạm mặt, chỉ so thắt lưng ai cứng rắn hơn. Hiển nhiên, trước mặt người ta Quách Bội
không gây ra nổi chút sóng gió.

Sắc mặt Quách mẫu hơi phức tạp, nuôi chiều ra một nữ nhi như Quách Bội, có thể suy ra, bà ta
chẳng phải người hiền lành. Nếu thường lui tới, đụng chạm đám người đến
tố cáo con gái chịu ủy khuất, bà ta vứt hết phong độ trưởng bối, giễu
cợt độc miệng đuổi họ về. Chỉ riêng Liên Tam đã thành công chúa, còn có
thân thế bí ẩn như vậy…

Nuốt xuống khẩu khí này, sắc mặt bà ta không tốt, dẫn dầu, “Đi thôi, đứng đây làm chi.”

Trên đường về Quách phủ, Quách Bội không chen chúc một xe với hai đường tỷ
muội, mà ngồi trên xe ngựa đỏ thắm, tua rua lộng lẫy của mẫu thân. Nàng
tựa vào đầu gối Quách mẫu, có chút bất lực hỏi: “Nương, ả cũng tới xem Cố Hằng. Nếu ả xin Hoàng Thượng tứ hôn thì nên làm thế nào?”

Quách mẫu dùng đầu ngón tay điểm trán nữ nhi, cười nói: “Đúng là lớn rồi không thương mẹ, mới gặp mặt một lần, trong lòng con chỉ có hắn?” Thấy Quách Bội hờn dỗi không chịu bỏ qua, bà liên tục vỗ tay con trấn an, “Con yên tâm. Con không tin mẹ, còn không tin tổ mẫu con? Bà chọn Cố Hằng
cho con nghĩa là nắm chắc mười phần. Về phần công chúa Vĩnh Ninh kia…
nếu ả sống chết đòi gả cho Cố Hằng, Thánh Thượng cũng không cho phép.
Thánh Thượng sáng suốt nhìn xa trông rộng, tướng tài hiếm có!”

Quách Bội không hiểu hết lời mẫu thân, nhưng nàng ta nghe thấy giọng điệu bình tĩnh, nhất thời yên tâm, nhe răng cười, “Có lời này của nương, con an tâm.”

Nếu để Liên Tam nghe thấy, tất nhiên sẽ cười lạnh: ngươi yên tâm quá sớm!

***

Bận cả ngày, Lưu Diên trở lại tẩm điện thì thấy Liên Tam đang ngồi trên
xích đu ở nội điện. Hắn ngồi xổm xuống trước người nàng, cười nói: “Sao nàng tới đây? Ta đang định đổi y phục đến điện Chiêu Dương.”

Liên Tam đứng lên, kéo hắn ngồi xuống xích đu, còn mình ngồi trên đùi hắn, ôm cổ Lưu Diên, hiếu kỳ: “Hôm nay ta ra đường cái xem, sao không thấy đám sứ giả Nhung Địch?”

Lưu Diên ôm chặt eo nhỏ của nàng, hôn lên khuôn mặt non mềm một cái, trả lời: “Dù sao cũng là đi sứ, tuy mục đích là cầu hòa nhưng không thể không cho
chúng chút thể diện. Hôm nay trong đoàn vào thành có tù binh của chúng,
những người đó nhếch nhác thảm hại, bị người dân căm thù, sợ khi vào
thành xảy ra tình huống bất trắc. Mấy ngày trước, Lễ bộ cân nhắc, cố ý
sắp xếp sứ đoàn Nhung Địch vào bằng Nam Môn.”

Mắt Liên Tam sáng rực, “Hôm nay chàng khao thưởng tam quân, ngày mai sứ đoàn Nhung Địch vào triều.
Ta thấy người Nhung Địch rất khác chúng ta, trắng trẻo cao gầy, không
biết công chúa Nhung Địch đưa tới làm lễ vật trông thế nào.”

Lưu Diên nhíu mày, “a” một tiếng thật dài, thích thú cười nói: “Nếu nàng không nhắc, ta sắp quên có người như vậy.” Sống mũi cao cọ cọ vào lỗ tai trắng nõn, mang theo chút giọng mũi thì thầm mềm mại: “Ừm, bảo bối ghen tị?”

“Ta ghen cái gì?” Liên Tam mở to mắt, vô tội chớp chớp, “Chẳng lẽ phụ hoàng cho ta thêm một mẫu phi mới?”

Lưu Diên thật sự rất thích tính cách này của nàng, không nhịn được cười hôn xuống, lại qua một trận dây dưa xoa nắn.

Môi lưỡi khó chia lìa một lúc, cuối cùng tách ra. Lưu Diên thở hồng hộc,
Liên Tam nhờ tập võ khí tức lâu dài, ngoài trên mặt hơi hồng hồng thì
không chút rối loạn. “Hôm nay tại trà lâu ở đường Đông, ta chạm mặt huyện chủ Đồng An, nàng cố ý đi xem Cố Hằng sao?” Liên Tam đoán rất chuẩn.

“Ừ.” Lưu Diên gật đầu, “Đại trưởng công chúa Dương Hạ lén hỏi ý ta, hình như định gả huyện chủ Đồng An cho Cố Hằng.” Sau, hắn lại bổ sung một câu, “Ta không tỏ thái độ.”

“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Liên Tam giận tái mặt, cực kì không vui.

Thịt thiên nga…

“Được nàng đánh giá cao như thế, Cố Hằng sẽ thụ sủng nhược kinh.” Lưu Diên nói hơi chua.

Liên Tam kéo mặt hắn xuống, trực tiếp hôn một cái, hôn xong lau miệng, lời thề son sắt tỏ vẻ: “Trong mắt con, Phụ hoàng đẹp trai nhất, cùng lắm Cố Hằng chỉ là đóa hoa dại. Thật sự, cha xem mắt con rất chân thành!”

Lưu Diên bị chọc cười, tay cào nhẹ lòng bàn tay nàng, lôi món nợ cũ ra tính sổ, “Ta đẹp nhất? Thế Thẩm Hi đâu? Trọng Lê ca ca nhà nàng đâu?”

Thẩm Hi bỏ qua, nhắc tới Tạ An, sắc mặt Liên Tam có chút không tốt, “Ta có gì với bọn họ? Dù sao đều là có duyên không phận.”

Lưu Diên tự biết nói lỡ, bận rộn xoay chuyển: “Nói đến Thẩm Hi, ta nhớ đến một chuyện buồn cười.”

Liên Tam ném cho hắn ánh mắt sắc như sao, tích chữ như vàng: “Nói!”

“Bảo bối không biết, không phải Thẩm Hi hồi Giang Nam sao?” Lưu Diên cười ngượng ngùng nói: “Đối ngoại hắn xưng là trở về thành hôn, nhưng thật ra ta ra lệnh cho hắn đi giúp phụ thân nàng giải quyết đám sĩ lâm Giang Nam.” Kiếp trước
Thẩm Hi chết trung liệt, dù Lưu Diên bất mãn chuyện hắn với bảo bối, lại chưa bao giờ làm khó hắn, thậm chí quan tâm nhiều đến con đường làm
quan của hắn.

“Sau khi hắn trở về, chính sự xuống dốc, hôn sự cũng thế.” Nói đến đây hắn cười, “Hắn có cô em họ con dì, hai người thanh mai trúc mã cùng lớn lên, chắc là
nàng cũng biết. Vốn đôi bên tình đầu ý hợp, trưởng bối trong nhà vui như mở cờ, hôn sự này tự nhiên nước chảy thành sông. Không biết xảy ra sự
cố gì, Thẩm Hi quả là thành thân nhưng làm tân lang hai lần. Hắn không
chỉ cưới biểu muội làm chính thê, còn nạp luôn một thứ muội của biểu
muội kia.”

Liên Tam bỗng bật cười, “Chuyện gì vậy? Nga hoàng nữ anh (2) ư?”

(2) Điển tích về hai chị em cùng chung một chồng. Nga Hoàng và Nữ Anh đều
là con gái vua Nghiêu, cùng gả cho vua Thuấn Diêu Trọng Hoa. Nga Hoàng
là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai
chị em không bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường
nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.

Dạo này tự dưng thấy mình chăm chỉ edit TCKN ghê á, tiến độ đều đều luôn dù chương dài dần đều. Có lẽ trong tiềm thức cũng muốn nó nhanh hoàn chăng =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui