Thiên Chi Kiều Nữ

Liên Tam
trốn sau tấm bình phong nghe bát quái. Chờ đại trưởng công chúa Dương Hạ đi khuất, nàng hưng phấn lao tới, lẻn vào lòng Lưu Diên, ngước khuôn
mặt phấn nộn nộn nhỏ nhắn hỏi: “Cố Hằng có người trong lòng ư? Là ai là ai? Mau nói cho ta biết!”

Vất vả lắm
người anh em của Lưu Diên mới cúi đầu, bị nàng ngồi xuống cọ xát như
thế, lại có xu thế ngẩng cao. Một tay hắn ôm chặt tiểu bảo bối, một tay
bóp trán thở dài, còn phải trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của bé con tò mò, “Một nữ tử hương dã, có ân cứu mạng hắn.”

Ánh mắt Liên Tam cô nương trở nên bí hiểm, nghiêm túc theo dõi hắn, “Làm sao chàng biết? Cố Hằng không đi xin ban hôn, cũng không có khả năng hắn kể chuyện này cho chàng.”

“Dù trên tay Cố Hằng không có nhiều binh lính, cũng chẳng ra hồn, nhưng vẫn là con trai Cố lão tướng quân.” Lưu Diên xoa bàn tay nhỏ bé của nàng cười, “Đột nhiên xuất hiện một cô gái lai lịch không rõ, cử chỉ cổ quái bên cạnh hắn, ta nên điều tra, để ngừa vạn nhất.”

“Đúng vậy.” Liên Tam gật đầu, không giảm hứng thú, môi mắt cong cong cười, “Lúc này hắn mang cô nương kia về không? Ân cứu mạng, không có gì báo đáp,
đành lấy thân báo đáp… Trước đây ta từng thấy trong thoại bản, chẳng lẽ
giờ được tận mắt chứng kiến náo nhiệt?” Đôi mắt sáng rực nhìn hắn.

Lưu Diên bị nàng chọc cười, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ, cười bảo: “Chỉ sợ tuồng náo nhiệt này nàng không được xem. Theo tin tức ám vệ truyền
về, mặc dù nàng ta có dung mạo tàm tạm nhưng là người tính tình ngay
thẳng, không biết chữ cũng không hiểu lễ nghĩa. Đến giờ Cố Hằng chưa đưa nàng ta về Cố gia, e là đã tìm một sân an trí bên ngoài, tính sau khi
cưới chính thê nạp làm thiếp.”

“Như vậy a…” Liên Tam cau mày, nghĩ đến tiểu tướng quân tuấn mỹ từng có duyên gặp
một lần tại Thanh Châu, trong lòng có vài phần thất vọng, lại có cảm
giác nằm trong dự kiến.

Nàng hiếm
khi bị chuyện của người khác ảnh hưởng đến cảm xúc, trầm mặc một lúc
lâu. Lưu Diên vô cùng mẫn cảm khi cảm xúc của nàng thay đổi, lập tức ăn
dấm chua, cố ý hừ hừ hai tiếng. Thấy sự chú ý của nàng chưa quay về bản
thân, hắn cọ vài cái vào cổ nàng, bàn tay to ấm áp cầm eo nhỏ, vẽ vòng
vòng. “Để bụng Cố Hằng như thế hử? Hắn đẹp trai hơn ta sao?”

Liên Tam lấy lại tinh thần, hơi buồn nói: “Không phải. Chỉ là, đời trước hắn và biểu ca Lâm Việt đều bỏ mình trên chiến
trường. Kiếp này, anh họ gặp chuyện không may, làm cho ta chú ý đến hắn
nhiều một ít. Cố tình hắn sống sót, quan to lộc hậu, phong cảnh vô hạn,
lại sắp có kiều thê mỹ thiếp…”

Lưu Diên đau lòng, ôm nàng chặt hơn, không dám tùy tiện mở miệng. Liên Tam thở dài, dựa vào trong ngực hắn, nói khẽ: “Thời điểm anh họ còn ở U châu, mợ ta vừa ý cháu gái Lưu Thái Phó, muốn đính
hạ hôn sự cho huynh ấy. Lúc ấy nhà ta cũng sốt ruột hôn sự của Trọng Lê
ca ca, ta nghĩ, không biết lúc nào biểu ca trở về, sớm ước định, vạn
nhất huynh ấy kéo dài, mấy năm không trở lại, chẳng phải phí công một
hồi? Lưu cô nương kia ta vừa mắt, vì thế ta liền… Ta liền đào góc tường
biểu ca.”

“Kết quả, Trọng Lê ca ca không muốn thành hôn mà biểu ca cũng không thể trở về.” Trong mắt Liên Tam hiện lên một tầng sương mù, cái chết của Hàn Lâm
Việt cuối cùng vẫn để lại trong lòng nàng một vết thương rất sâu.

Vào lúc này, mặc dù Lưu Diên là vua của một nước đành bó tay, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, im lặng an ủi.

Trong con
mắt chú mục của mọi người, hôn sự của Cố Hằng hạ màn. Đại bá mẫu Cố Hằng đến phủ Lưu Thái Phó uống trà, sau khi trở về từ Cố gia truyền ra tin
tức, việc hôn nhân Cố Hằng đã định, đối tượng chính là tôn nữ Lưu Dao
Tranh, con gái khuê nữ duy nhất của Lưu Thái Phó.

Khi Cố Hằng
đến điện Tuyên Thất cầu ban hôn thì vừa vặn chạm mặt Liên Tam ôm gà
trắng đi tìm Lưu Diên, Trương Phúc khom người đón Liên Tam vào cửa,
không cần thông báo, khi đến điện mới tượng trưng nói một câu: “Bệ hạ, công chúa đến.”

Cố Hằng đang quỳ trình bày rõ ý bản thân, Lưu Diên chưa kịp bình thân, cho nên lúc này hắn vẫn quỳ.

“Phụ hoàng, vì sao Cố tiểu tướng quân quỳ?” Ôm gà Đại Bạch, Liên Tam bắt đầu nhập vai, thiên chân đáng yêu nháy mắt với “Phụ hoàng”, cười ngọt như mật.

“Khụ… Hàm nhi đến khi nào?”

Liên Tam đúng lễ nghĩa ngồi xuống một cái ghế dưới điện, ngoan ngoãn nói: “Con đến bồi phụ hoàng dùng điểm tâm.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Lưu Diên 囧 nghe câu trả lời của nàng, ho khù khụ. Liên Tam vội
vàng buông con gà, nhu thuận bưng tách trà, mắt mở to lo lắng, “Phụ hoàng, người không sao chứ?”

Thấy nàng như vậy, Lưu Diên khỏe hẳn, “… Không sao.”

Sắp trở
thành phông nền, Cố Hằng yên lặng cúi đầu. Nghe tiếng nói trong veo của
Liên Tam, hắn rất muốn ngẩng đầu lên nhìn một cái. Đêm hôm đó, Thanh
Châu cháy lớn: Trận hỏa hoạn đỏ rực nửa bầu trời, thiếu nữ xinh đẹp như
tiểu tiên tử để lại ấn tượng sâu đậm cho hắn.

Nơi nào có
Liên Tam, trong Lưu Diên chỉ có nàng, vứt béng chuyện ban hôn. Ngược lại là Liên Tam có lòng, nàng đến chính vì chuyện này, một lần nữa hỏi: “Phụ hoàng, người chưa nói cho con biết vì sao bắt Cố tiểu tướng quân quỳ đâu!”

Lưu Diên lắc đầu cười nói: “Việc này ta không thể nói rõ với con.” Chuyển hướng Cố Hằng, “Cố khanh, khanh đứng lên đi, tự nói với nàng.”

Cố Hằng cảm
tạ, đứng lên, rốt cuộc gặp lại tiểu quận chúa từng gặp một lần. Lúc này
nàng đã là công chúa, mặc thường phục công chúa có hình Phượng Hoàng
thêu bằng chỉ vàng viền bạc, xinh đẹp thanh lịch, đang tươi cười nhìn
hắn.

“Bẩm công chúa, thần ngưỡng mộ tôn nữ Lưu Thái Phó, đang cầu bệ hạ chỉ hôn cho thần.” Câu trả lời đúng quy củ, nhưng hôm nay lúc đôi mắt đen láy kia nhìn
chằm chằm bản thân, Cố Hằng rất khó mở miệng. Hắn đột nhiên nhớ lại đêm ở Thanh Châu, nữ hài nhi tôn quý đẹp như mộng ảo này cũng nhìn hắn như
vậy, nghiêm túc nói cho hắn biết —— “Đợi ngày huynh khải hoàn về kinh, ta sẽ đến cửa thành xem náo nhiệt.”

Hắn rất muốn hỏi Liên Tam: Ngày ta về kinh, muội có tới không?

Quả nhiên là Lưu Dao Tranh. Đôi mắt Liên Tam càng thâm thúy, ý cười giảm bớt vài phần, “Cố tướng quân, Lưu cô nương có chút sâu xa với bản cung, ở đây bản cung
lắm miệng thay nàng hỏi một câu —— nếu cưới vợ, khanh tính giải quyết ân nhân cứu mạng kia như thế nào?”

Cố Hằng
ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt biến ảo, rốt cuộc, hắn đã hiểu mấu chốt của
việc này, tất nhiên không phải tiểu công chúa tự điều tra, tám phần là
phụ hoàng nói với nàng. Hắn vội vàng quay đầu, “bộp bộp” quỳ xuống trước mặt Lưu Diên, “Bệ hạ thứ tội!”

“Hửm? Khanh có tội gì?” Lưu Diên hứng thú nhìn hắn.

Cố Hằng nghẹn lời.

Liên Tam thản nhiên nói: “Cố tướng quân không cần kinh hoảng, lẽ ra đây là việc tư của khanh, tuy là Thánh Thượng cũng không có đạo lý nhúng tay. Khanh cứ nói ý định của
bản thân, bản cung từng gọi Lưu cô nương một tiếng tỷ tỷ, nếu trước khi
thành thân khanh khiến nàng ấy sống gian nan, bản cung tự nhiên không
thể khoanh tay đứng nhìn.”

“…” Cố Hằng hình như rất do dự, có điều cuối cùng hắn vẫn vực dậy can đảm nam tử hán nên có, “A La có ân cứu mạng thần, lại không để ý ngàn dặm xa xôi tùy thần nhập
kinh. Thần đã hứa hẹn chung thân với nàng, đợi chính thê qua cửa sẽ nạp
nàng làm quý thiếp.”

“Ồ!” Liên Tam cười thành tiếng, “Tính mạng Cố tướng quân không đáng giá? Một vị trí thiếp thất là hết?” Trong mắt nàng không còn ý cười lúc trước, chỉ còn vẻ trào phúng cùng với khinh miệt.

Cố Hằng
nghẹn họng, không nói nên lời. Hắn cảm thấy tức giận: đầu tiên ra mặt
cho Lưu Dao Tranh, sau lại không đáng giá vì A La, công chúa điện hạ đến cùng giúp ai! Bị công chúa hỉ nộ vô thường này làm hồ đồ, hắn dứt khoát dập đầu với Thánh Thượng anh minh, “Bệ hạ thứ tội, lúc trước là
thần suy xét không chu toàn, lấy hôn sự quấy rầy bệ hạ. Việc này tạm
thời từ bỏ, đợi thần xử lý rõ việc nhà sẽ đến bẩm.”

Lưu Diên không nói, nhìn tiểu tâm can, Liên Tam nháy mắt với hắn, lạnh giọng: “Khanh nói từ bỏ thì từ bỏ chắc? Cọc hôn sự này Cố gia các người đã tuyên
dương bốn phía, khắp kinh đô ai chẳng biết. Lúc này lời của khanh đụng
trên chạm dưới, một câu là từ bỏ hôn sự, khanh muốn mặt mũi Dao Tranh tỷ tỷ để vào đâu!” Lưu Dao Tranh thật sự xui xẻo, đời trước bị Hàn Lâm Việt náo loạn từ hôn, đời này lại có vị hôn phu loạn thất bát nháo.

Cố Hằng
thiếu niên đắc chí, lòng dạ cao ngạo, bị mấy câu của Liên Tam chọc giận, lúc này càng sốt ruột, thiếu chút nữa nói thẳng “Công chúa muốn thần
làm như thế nào?!”

May mắn, trước khi hắn mở miệng, thanh âm Lưu Diên trầm thấp uy nghiêm đè lại, “Cố khanh trở về đi, giải quyết việc nhà đến nơi đến chốn.” Ánh mắt hắn thâm trầm soi thẳng vào Cố Hằng, khiến mồ hôi lạnh ướt đẫm, “Việc nhà việc nước chuyện thiên hạ, gia đình không xử lý tốt, bị nhi nữ tình trường quấn lấy, nói gì đến quốc sự, chuyện thiên hạ! Cố khanh, chớ
khiến trẫm thất vọng.”

Trong chớp
mắt Cố Hằng hít thở không thông, đó là uy nghiêm nặng ngàn cân của người đứng đầu, ép hắn không thở nổi. Đến khi Lưu Diên nói xong, hắn như sống sót sau tai nạn, dập đầu rồi vội vàng lui xuống.

“Bảo bối, thế nào? Ban nãy ta nói, có phải rất khí thế không?” Lưu Diên đắc ý.

Liên Tam ôm lấy con gà trắng vòng qua vòng lại dưới chân nàng, mất hứng vuốt ve, “Chàng cho hắn lui xuống nhanh thế làm gì! Ta mới chê cười hắn hai câu. Loại đàn ông này nhìn đã thấy phiền!”

Lời này làm Lưu Diên triệt để yên tâm, mắt cười sung sướng bước xuống bậc thang, lại gần nàng a dua: “Đúng đúng! Vừa muốn tiểu thư nhà người ta làm chính thê, lại cảm thấy thương tiếc nữ tử làm quý thiếp, hưởng hết tề nhân chi phúc (1), nào có chuyện tốt đẹp như vậy!” Phê phán không lưu tình!

(1) (phúc của người Tề): ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

“Á à, nghe giọng điệu chàng, hình như có điểm hâm mộ ghen ghét nhỉ?” Liên Tam am hiểu nhất chính là càn quấy nói bậy, lựa xương trong trứng
gà, giận chó đánh mèo. Nàng lập tức nghiêng người liếc hắn, cười lạnh.

Lưu Diên hô to oan uổng, “Oan chết ta!” Thấy Liên Tam còn định bới móc, hắn nhanh chóng dùng miệng cắt lời, ngăn cản nàng định mượn cớ nói tiếp đề tài này. Aizz, thật sự là ngọt ngào và
tra tấn!

***

Cuối cùng Cố Hằng vẫn nói thẳng chuyện ân nhân cứu mạng với Lưu gia. Hiển nhiên Lưu
Thái Phó nổi bão. Cháu ông ta chưa gả vào, bên nhà đó đã định sẵn một
quý thiếp! Chuyện quái gì vậy!

Lưu Thái Phó nhất quyết không đồng ý hôn sự này. May mà lúc trước hai nhà Lưu Cố
trông cậy vào Thánh Thượng chỉ hôn cho thêm chút vinh diệu, bởi vậy chưa bắt đầu chuẩn bị. Chẳng qua điều tiếng không dễ nghe, chuyện đính hôn
đâu phải tiến hành bí mật. Chỉ như vậy đã đủ khiến tiếng tăm Lưu Dao
Tranh quét sạch, nếu như lúc trước chuyện với Tạ An chỉ có mình nàng
biết, nay cả kinh đô biết tuốt. Mẫu thân Lưu Dao Tranh khóc lóc trước
mặt Lưu Thái Phó, ầm ĩ khiến Lưu Thái Phó cũng chần chừ.

Chuyện Liên
Tam nhúng tay không bị che giấu, làm cho Lưu gia biết được. Người nhà họ Lưu cảm kích công chúa điện hạ, đã đau đầu vì mối nhân duyên này. Trong lòng Lưu Dao Tranh có chủ ý, chọn ngày trời trong nắng ấm, tiến cung
cầu kiến công chúa Vĩnh Ninh.

Liên Tam
trông thấy Lưu Dao Tranh thì nhớ đến Hàn Lâm Việt, cảm thấy không thể
tránh né địa dũng khởi một trận áy náy, đối xử với nàng hòa nhã hơn mọi
người.

Lưu Dao Tranh là cô nương tốt dịu dàng thản nhiên, đoan trang tú lệ, giọng nói từ tốn: “… Công chúa có ý tốt, Dao Tranh tâm lĩnh. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (2), nào có chỗ cho ta xen vào.” Nàng hơi cụp mi cười, có chút sầu não, “Dù lời này hơi vượt khuôn phép ta vẫn phải nói, nếu không có A La cô
nương, ngày sau chuyện hắn cưới tiểu thiếp là đương nhiên, nam nhân tam
thê tứ thiếp quá bình thường, ta sớm thành thói quen.”

(2) Mạng sống do cha mẹ ban cho. Việc hôn nhân phụ thuộc vào lời của bà mối.

Nữ nhân như
Lưu Dao Tranh, từ lúc sinh ra bắt đầu đã chịu tội, chịu cách thức giáo
dục của tiểu thư khuê các chính thống. Mẫu thân dạy nàng như thế nào làm một chủ mẫu tốt, hoàn cảnh gia đình dạy nàng xử lý chuyện khuất tất sau hậu trạch. Chính thê, thiếp, thông phòng, đích tử thứ tử… Từ lúc mới
sinh đã định sẵn nàng sẽ đi lên con đường này.

Có lẽ nàng từng có một lựa chọn rất tốt, thiếu niên kia như trăng sáng giữa trời quang, ngượng ngùng xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui