Thiên Chính Đạo Nhân

Dịch: Ly Hạ

***

Tra Nghiêm Vân lên tiếng: "Một mạng người chỉ đáng năm mươi ngàn tệ? Cả gia đình chỉ còn lại một đứa bé tám tuổi chưa hiểu chuyện, bố mẹ nó cũng không còn, sau này phải sống thế nào?"

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông không nhận ra hắn, còn tưởng rằng là một người trong thôn nên nói: "Đồng chí, không biết ý kiến của anh là gì?"

Tra Nghiêm Vân nói với quản lý Kim: "Một mạng người phải bồi thường một trăm năm mươi ngàn, mọi chi phí từ giờ cho tới năm đứa bé kia được mười tám tuổi đều phải do nhà tang lễ chi trả. Hậu sự của bốn người trong gia đình đó cũng phải do nhà tang lễ phụ trách, quản lý Kim có đáp ứng hay không?"

"Một trăm năm mươi ngàn?"

Cả phòng họp lập tức náo nhiệt, số tiền đó rất lớn. Một năm mà tài chính toàn huyện mới thu vào được một triệu tệ, người này vừa mở miệng ra đã đòi một trăm năm mươi ngàn cho một người, tổng cộng là sáu trăm ngàn, đã quá nửa ngân sách của huyện rồi. Hơn nữa còn cả tiền nuôi dưỡng đứa bé kia nữa, chi phí tổng cộng phải vào khoảng hai triệu tệ.

Quản lý Kim chưa kịp mở miệng thì một lãnh đạo sở dân chính lập tức đứng dậy phản đối: "Đồng chí, yêu cầu của anh quá cao. Đội cảnh sát giao thông cũng chỉ dựa theo quy định của luật pháp mà đề xuất thôi"

Tra Nghiêm Vân cũng không thèm quan tâm tới người này, hắn chỉ nhìn chằm chằm quản lý Kim, cao giọng hỏi một lần nữa: "Có đáp ứng hay không?"

Trên trán quản lý Kim lúc này đã lấm tấm mồ hôi, không hiểu vì sao hôm qua vị tiên sinh này còn vui vẻ ăn cơm cùng mình, không hiểu sao hôm nay lại trở mặt nhanh tới vậy?

Sáu trăm ngàn đó, cả cái nhà tang lễ một năm cũng chưa chắc đã kiếm được từng đó. Hắn nhìn thấy Tra Nghiêm Vân đang nhìn thẳng vào mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô hình.

Quản lý Kim lập tức cảm thấy chột dạ, cảm thấy dù sao cũng là tiền kiếm được từ người chết, hơn nữa còn trải qua việc được Tra Nghiêm Vân chỉ bảo hôm qua, quản lý Kim khẽ cắn răng: "Được, mọi việc cứ theo lời tiên sinh."

Cả hội nghị lại xôn xao, đội trưởng đội cảnh sát giao thông cũng đã xử lý qua nhiều vụ tai nạn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy khoản tiền bồi thường nào lớn tới vậy, ngập ngừng hỏi lại: "Quản lý Kim, có đúng là làm vậy?"

Quản lý Kim gật đầu một cái: "Cứ như vậy mà làm."

Thấy quản lý Kim đã đáp ứng, Tra Nghiêm Vân đứng lên đi ra ngoài. Triệu sở trưởng cùng Giáo sư Hà cũng đều đứng lên đi theo. Trong phòng hội nghị lúc này chỉ còn lại một đám quan chức, một cục trưởng hỏi quản lý Kim: "Lão Kim, người nọ có lai lịch ra sao?"

Quản lý Kim lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, đáp: "Là một vị thần tiên." Hắn nói xong cũng đứng dậy đi theo.

Quản lý Kim đi ra khỏi cửa đã thấy Triệu sở trưởng đang khởi động xe, vội vàng chạy ra vẫy tay ngừng xe, đưa cho Tra Nghiêm Vân một cái phong bì, mở lời: "Xin tiên sinh trở về lo liệu pháp sự, giúp tôi siêu độ vong hồn..."

Tra Nghiêm Vân khoát tay một cái: "Lễ cúng tôi biết làm, sau này anh phải chiếu cố thật tốt cho đứa bé kia. Tối nay anh nhớ phải tới thôn An Huyền, chúng tôi đi trước."

Nói xong bảo Triệu sở trưởng lái xe. Mọi việc còn lại để quản lý Kim và trưởng thôn bàn bạc, ba người bọn họ về thôn trước.

Đến nhà Vương Hâm, Triệu sở trưởng liền nói: "Đạo trưởng, hôm nay tôi rất bội phục ngài!"

Tra Nghiêm Vân cũng chỉ đáp: "Đó chỉ là việc nên làm mà thôi."

Triệu sở trưởng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giáo sư Hà đã vỗ bả vai hắn, lắc đầu một cái, tỏ ý đừng hỏi thêm gì cả. Triệu sở trưởng nhìn theo bóng lưng có chút cô độc của Tra Nghiêm Vân, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Buổi chiều hôm đó Tra Nghiêm Vân đi ngủ lấy sức, Triệu sở trưởng vì hàm chán nên ngồi đánh cờ với giáo sư Hà. Vừa đánh cờ vừa hỏi thăm giáo sư Hà chi tiết về Tra Nghiêm Vân. Giáo sư Hà nói Tra Nghiêm Vân lần chịu đả kích rất nghiêm trọng, cũng khuyên Triệu sở trưởng đừng quấy rầy hắn nhiều.

Triệu sở trưởng vẫn không muốn ngừng, hỏi giáo sư Hà sao Tra Nghiêm Vân lại biết chiếc xe kia chắc chắn có vấn đề?

Giáo sư Hà cười ha hả, nói nếu ông biết, vậy không phải ông cũng là đạo sĩ rồi sao?

Triệu sở trưởng lại càng cảm thấy khâm phục Tra Nghiêm Vân, trong đầu lập tức tràn ngập ý tưởng: Bỏ việc công chức nhàm chán theo Tra Nghiêm Vân tu đạo.

Hơn bốn giờ chiều, tiếng pháo tre trong thôn đánh thức Tra Nghiêm Vân, hắn đi ra cửa nhìn, hóa ra là xe tang đã tới thôn. Hắn thay quần áo khác, cùng giáo sư Hà và Triệu sở trưởng tới cửa thôn. Lúc này trước cửa thôn đã tụ tập rất nhiều người, một nhà này chết quá thảm, nhìn xe tang mà nhiều người cũng không kìm nổi nước mắt. Đứa bé tám tuổi kia ôm thi thể người thân cố gắng lay, nó vừa khóc vừa lay, tiếng khóc như xé rách ruột gan, vang vọng khắp cả thôn.

Không khí trong thôn cũng chìm vào sự bi thương, không ít người trong lòng không tiếp thụ nổi sự thật này. Toàn thôn chỉ có hơn trăm hộ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, nhưng chỉ qua vài ngày đã chết tới bảy người. Ai cũng canh cánh một nỗi lo, không biết người tiếp theo là ai?

Quản lý Kim theo chân đội trưởng cảnh sát và trưởng thôn. Mọi người giúp đem thi thể mang vào sân, tháo xuống cánh cửa để thi thể bốn người. Căn nhà họ Vương vốn không lớn, bốn cỗ thi thể phủ khăn trắng đã gần như choán hết gian phòng chính. Một lát sau thì có thêm một chiếc xe chở theo vòng hoa của huyện tới, bốn cái quan tài cũng được đặt ở trong sân. Mọi người đều biết trong thôn có đạo sĩ, nên tất cả đều hỏi hắn.

Đội trưởng đội cảnh sát bảo trưởng thôn gọi mọi người tới, sau đó đứng ở trong sân đọc lại biên bản cuộc hội nghị giải quyết bồi thường cho gia đình nạn nhân. Số tiền bồi thường sáu trăm ngàn sẽ tạm thời do chi bộ thôn quản lý, chờ tới khi đứa trẻ tròn mười tám tuổi sẽ bàn giao lại cho nó. Vài người giám hộ sẽ do chi bộ thôn và thân thích chọn ra, trước khi đứa bé được mười tám tuổi, có việc cần dùng tới số tiền này thì phải được những người giám hộ này cùng đồng ý thông qua. Tiền nuôi dưỡng và học phí sẽ do quản lý Kim gánh vác.

Sau khi tuyên bố xong, đội trưởng đội cảnh sát vái ba vái trước thi thể bốn người, sau đó nhìn Tra Nghiêm Vân đứng trong đám người, rồi quay về.

Quản lý Kim cũng muốn đi cùng, lại bị Tra Nghiêm Vân gọi lại: "Anh không thể đi, ở lại đây đi."

Nhìn một hàng thi thể trong nhà, hai chân quản lý Kim như nhũn ra, hắn hơi ngập ngừng một chút đành nghe theo lời Tra Nghiêm Vân, nhắm mắt ở lại.

Đứa bé tám tuổi nhà họ Vương khóc liên hồi, nó biết người đeo kính gọng vàng này chính là người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của người thân trong nhà, lập tức ngừng khóc, lao tới cắn vào tay quản lý Kim một cái. Hắn đau đến mức phải kêu to, mọi người kéo đứa bé cũng không được, mãi tới khi cắn đứt một mảng thịt của quản lý Kim, đứa bé kia mới nhả. Quản lý Kim đi cũng không được, ở lại cũng không xong, người cả thôn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, lại càng khiến hắn thêm bất an. Nhưng Tra Nghiêm Vân vẫn luôn quan sát, khiến hắn không dám bỏ về. Sau khi được băng bó, hắn đành tìm một góc khuất trong sân mà ngồi.

Tra Nghiêm Vân cũng không để ý tới hắn nữa, sau khi suy nghĩ bèn tiến tới làm tiểu liệm. Khi vén vải trắng che phủ thi thể lên nhìn thì chỉ thấy máu thịt mơ hồ, như vậy thì làm sao làm được, trong thôn cũng không có ai dám làm. Hắn đành gọi mấy người thân thích ra thương lượng, trực tiếp đưa thi thể vào trong quan tài.

Mấy người trẻ tuổi to gan trong thôn được gọi đem thi thể mang ra ngoài, không bỏ khăn trắng mà cứ thế đưa thẳng vào quan tài. Bốn cỗ quan tài này cũng chỉ là quan tài bằng gỗ mỏng, bốn thi thể chỉ sau chốc lát đã được xếp vào đó. Đảo mắt một cái, cả bốn cỗ quan tài cũng được xếp vào trong nhà.

Tra Nghiêm Vân đang chuẩn bị bày đồ cúng, nghe thấy âm thanh "tí tách” vang lên, có người đột nhiên kêu lớn một tiếng: "Máu!"

Hắn cúi đầu nhìn một cái, hóa ra vì là quan tài bằng gỗ mỏng, máu từ bên trong nhanh chóng đã rỉ ra. Chỉ một chốc sau, căn nhà đã loang lổ máu, mùi tanh tràn ra khắp, có không ít người đã bắt đầu nôn mửa. Tra Nghiêm Vân cau mày, chưa tận số mà lại phải chịu cảnh chết thảm như vậy, nhất định sẽ trở thành oan hồn.

Nhìn máu tươi đầy đất, mọi người cảm thấy khó xử, không biết nên đi hay ở. Tra Nghiêm Vân đành gọi trưởng thôn tới, bảo hắn tìm vài tấm vải bạt lớn trong thôn tới, lại gọi những người thân thích, mua thêm chút giấy vàng tới.

Trong chốc lát, mấy thứ đồ kia đã được đưa đến, Tra Nghiêm Vân trải vải bạt ra đất, mấy người vừa rồi khiêng thi thể cũng được gọi tới. Hắn bảo bọn họ đặt thi thể xuống, rồi cuốn vải lại. Mấy người này vừa phải khiêng thi thể để vào trong quan tài, tới giờ lại phải đưa thi thể ra, hơn nữa lại thấy máu chảy nhiều như vậy, chậm chạp không dám động tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui