Một tòa cung điện thần bí, nguy nga đồ sộ đứng vững trên mặt đất.Nham thạch màu đen phủ lấy cung điện, bốn bề minh châu sáng lấp lánh, ánh hiện tương quan, vô cùng thần bí.“Ngao...!”“Nguyên Thủy Luyện Kim Lô, 9 vàng...!”“Thái Thất Thanh Dương Quán, 5 vàng...!”“Đây đã là cực hạn, đừng có nhiều lời...!”“Ngao...!”Khắp nơi đều là nhân ảnh, đối diện tề tụ nhau phát ra tiếng quát như sấm. Một số người lẩm bẩm trong mồm, đột nhiên bật thốt kêu lên một tiếng thê thảm, liền tiêu tán trong cung điện.Cung điện nham thạch sừng sững, thạch bích lạnh tanh, tiếng quát như sấm.Không biết bao lâu, Diệp Phàm mới tỉnh lại.Việc đầu tiên hắn làm là đưa tay lên bụm lấy miệng của mình, sau đó ra sức hít vào không khí rồi thở hồng hộc. Cảm giác khó thở dần dần tiêu tán, rốt cuộc sau một lúc Diệp Phàm đã có thể thở được bình thường.Nhưng ngay lúc này một tràng tiếng sấm kịch liệt lọt vào trong tai của hắn, làm tai hắn như có vạn mã bôn đằng, cực kỳ đau nhức.Khó khăn xoay đầu nhìn, nhất thời liền thấy một tòa cung điện uy nga hùng vĩ, bốn bề thạch bích lạnh tanh, có một cổ khí tức tang tương không nói được, khiến cho người ta nhịn không được mà có cảm giác cổ đại xa xăm.Khắp nơi trong cung điện đều có đứng rất nhiều người, những người này trên thân mặc đủ loại y phục khác nhau, trường bào trắng tinh như tiên nhân tại thế thoát tục, áo bố lộ ra thân thể rắn chắc như là sắt thép hoặc là chiến giáp cổ kỹ cứng cáp oai vệ vô cùng.Bọn họ đứng trong cung điện, phảng phất như hòa cùng một thể với cung điện này.Tựa như là, thần tiên đang đứng trong bồng, không khỏi lộ ra khí tức thần tiên.Đáng tiếc nơi này chỉ có một cổ tang thương cổ kỹ, nào có cái gì gọi là khí tức thần tiên.“Lẽ nào đây là Địa ngục? Ta chết rồi sao?”Diệp Phàm hoài nghi chính minh đã chết, nếu không chết làm sao từ trong lòng sông đi đến được chỗ này?Trăm mối nghi hoặc trong lòng, Diệp Phàm đứng dậy, đang muốn mở miệng nói cái gì, thì đã thấy bả vai bị vỗ nhẹ, bên cạnh truyền đến tiếng nói:- Này...!