Thiện Cơ - Minh Dã


A Chấp xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Hoàn Thanh mặc bạch y đang đứng phía xa, nhịn không được liền gọi lớn:
"A Thanh."
Tô Hoàn Thanh nghe thấy giọng A Chấp, cũng xoay người lại, nhìn đến nữ tử một thân hồng y, còn cả lớp trang điểm trên mặt nàng, trong lúc nhất thời khó mà nhận ra nổi, hiện tại A Chấp thoạt nhìn mỹ diễm đến mức càng thêm yêu tà. Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, nội tâm tựa hồ có gì đó rơi lộp bộp, đến khi thấy Hán Vương cũng đang ngồi đó, Tô Hoàn Thanh đột nhiên bất an lo lắng, nàng cảm giác nữ tử có dung mạo như vậy hẳn là nên giấu ở nơi hương dã, nếu như xuất thế, cũng không biết sẽ mang đến cho A Chấp chuyển cơ ra sao?
"A Chấp, sao ngươi lại tới đây?" Tô Hoàn Thanh đi đến gần, hỏi người trước mặt. Nàng vốn dự định sẽ trở về sớm một chút, chỉ là khó mà thoát thân khỏi Triệu Tập, buộc phải kéo dài thời gian ở lại. Nghĩ đến đây, Tô Hoàn Thanh cũng có chút ảo não.
"A Thanh rời đi đã nhiều ngày mà chưa về nhà, ta thật lo lắng ngươi gặp chuyện, cho nên liền đi ra ngoài tìm ngươi." A Chấp theo thật trả lời.
"Là ta suy nghĩ không chu toàn, hẳn là nên trở về nói rõ nguyên do mới đúng, đã khiến ngươi phải lo lắng."
Triệu Tập thấy Tô Hoàn Thanh đang nói chuyện với A Chấp, liền chú ý đến nữ tử kia. Thời điểm nhìn dung mạo của nàng, cũng phải kinh diễm một hồi, mỹ nhân mặc hồng y trước mặt thật sự khiến hậu cung ba ngàn giai lệ phải ảm đạm thất sắc. Bất quá hắn không phải nam nhân đặc biệt xem trọng vẻ ngoài, bằng không cũng sẽ không thích A Hoàn như vậy. A Hoàn chỉ có thể xem như thanh tú, không tính là mỹ lệ.
Triệu Tập thấy Triệu Dịch ngồi trong đình, hoàng huynh tuy không đến mức tránh xa nữ sắc nhưng cũng hiếm khi gần gũi nữ nhân. Hiện giờ lại cùng một nữ tử dùng cơm, thật có chút hiếm lạ.
"A Hoàn, nàng là ai?" Triệu Tập hỏi.
"Nàng kêu A Chấp, nói cụ thể lại thành ra phức tạp, nói đơn giản thì nàng gần như là đồ đệ của ta. Hơn một năm, luôn chiếu cố chăm sóc cho ta, quan hệ thân thiết như tỷ muội." Tô Hoàn Thanh trả lời.
"Một năm này, cảm tạ cô nương đã luôn chiếu cố A Hoàn." Triệu Tập hiểu rõ, A Hoàn là người ôn nhu thiện lương, đối với ai cũng đều tốt nhưng kỳ thực cảm tình cũng sẽ không quá sâu. Mình và nàng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa cũng chỉ sâu đậm hơn người bình thường một ít. Hiện tại nàng có thể coi A Chấp giống như tỷ muội, Triệu Tập liền biết nữ tử tên gọi A Chấp kia nhất định đã chiếm phân lượng trong lòng A Hoàn.
A Chấp không biết nam tử diện mạo tựa như quan ngọc, một thân hoa y trẻ tuổi đó là ai nhưng mấy câu hắn nói khiến nàng vô cùng chói tai, dường như quan hệ giữa hắn và A Thanh không hề tầm thường, mà mình bất quá chỉ là ngoại nhân. Nàng chiếu cố A Thanh là vì thích A Thanh, cam tâm tình nguyện, đâu có liên quan tới hắn, cần hắn phải cảm tạ chứ! Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn A Thanh, nàng không lạ gì, nồng đậm tình cảm.
"Là A Thanh chiếu cố ta mới phải, ta bất quá chỉ là làm mấy chuyện vụn vặt thường ngày, không đáng nhắc đến, không cần công tử nói cảm ơn." Giọng điệu của A Chấp tuy rằng lễ độ, lại mơ hồ lộ ra cảm giác không khách khí.
Triệu Tập thấy A Chấp nói như vậy, âm thầm sửng sốt hồi lâu, hắn phát hiện cô nương kia tựa hồ không có hảo cảm với mình.
"A Chấp, thấy Hoàng Thượng sao dám không hành lễ!" Không chỉ Triệu Tập cảm giác được điều đó mà cả Triệu Dịch cũng nhận ra được. Hắn nói câu kia là vì không muốn A Chấp đắc tội Triệu Tập.
Tô Hoàn Thanh cũng có thể cảm giác nàng giống như bài xích A Tập.
A Chấp nghe xong, trong lòng khẽ động, nam nhân này chính là Hoàng đế, nàng cảm thấy có chút hoảng hốt. Loại hoảng ý này không phải do nàng sợ hãi thân phận của Triệu Tập, mà là thân phận của Triệu Tập khả năng mang tính khủng hoảng cho A Thanh.
"Dân nữ bái kiến Hoàng Thượng." A Chấp không muốn quỳ xuống, nhưng lại không thể không quỳ.
"Đứng dậy đi, ngươi là tỷ muội tốt của A Hoàn, không cần đa lễ." Tuy A Chấp vừa rồi có chút không thích hợp nhưng Triệu Tập thấy nàng là nữ nhân, cũng không quá để bụng.
Tô Hoàn Thanh duỗi tay đỡ A Chấp đứng lên.
A Chấp ngẩng đầu liếc một cái, nhìn đến Tô Hoàn Thanh, thấy Tô Hoàn Thanh ôn nhu mỉm cười, nàng lập tức tâm sinh ấm áp. Bất luận xảy ra chuyện gì thì mình cũng đã tìm được A Thanh, cũng đã thấy được A Thanh.
"Hoàng Thượng, ta cùng A Chấp nhiều ngày không gặp, muốn trò chuyện với nàng." Tô Hoàn Thanh nói.
"Ngươi mới mấy ngày không gặp nàng, đã nhớ thương nàng. Bốn năm chưa gặp ta, cũng chẳng thấy ngươi nhớ thương ta." Trong lòng Triệu Tập hụt hẫng.
Tô Hoàn Thanh không ngờ Triệu Tập lại nói mấy lời này trước mặt người khác như vậy, thật sự có chút xấu hổ.
A Chấp thấy Triệu Tập không chút che giấu tình cảm của hắn với A Thanh, nội tâm lập tức có loại cảm giác khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui