“Ta đã nhiều năm ăn chay, cháo thanh đạm như vậy cũng là đầy đủ.” Tô Hoàn Thanh trả lời.
Thì ra A Thanh ăn chay, nàng cảm thấy A Thanh sống thật sự nhạt nhẽo, nếu A Thanh không ăn thịt, vậy mình liền bán gà rừng đổi chút gạo.
Bất quá hiện tại câu cầu bị sập, cũng chỉ có thể nuôi thêm vài ngày nữa mới đem lên thị trấn bán.
“A Thanh, ngươi đây là muốn biến thành thần tiên hay sao?” A Chấp một chút cũng không hy vọng đối phương trở thành thần tiên bay đi, nàng cảm thấy A Thanh nên có nhiều pháo hoa khí mới tốt.
Tô Hoàn Thanh hơi mỉm cười, nàng là người tu hành, lại càng có khuynh hướng tu thân dưỡng tính đến mức tựa như tu tiên, cũng không có chấp niệm.
A Chấp rửa xong quả dại vừa hái trên núi hôm nay, chọn ra trái thoạt nhìn lớn nhất chín nhất đưa cho Tô Hoàn Thanh.
Tô Hoàn Thanh tiếp nhận, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Tuy không phải đặc biệt ngọt nhưng vì mấy ngày qua trời mưa, nước quả thập phần dồi dào, ăn cũng ngon miệng.
“Nếu không mưa, sẽ ngọt hơn một chút.” A Chấp cũng cắn một miếng, cảm giác không ngọt như ngày thường mình vẫn ăn, không quá vừa lòng cho nên giải thích với người kia.
“Ăn rất ngon.” Quả không lớn, Tô Hoàn Thanh rất nhanh đã ăn xong, lại cầm một trái khác lên.
Hôm qua đến hôm nay đều ba bữa cháo loãng, cho dù Tô Hoàn Thanh ăn ít thế nào thì cũng là không đủ no, bất quá nàng không nói với A Chấp.
“Ngươi thích ăn trái cây sao?” A Chấp hỏi, thấy đối phương thích ăn, trong lòng nàng có chút cao hứng.
“Ừm, ngày thường ta đi hái thuốc cũng sẽ ngắt một ít quả dại.” Tô Hoàn Thanh gật đầu, nàng đôi khi lên núi liền ở trên đó cả ngày, cũng sẽ hái chút trái cây rừng cho đỡ đói.
Nàng thật sự thích mấy loại quả nhiều nước và có vị ngọt.
“Ăn cháo xong, ta và ngươi cùng vào núi hái thuốc, lại ngắt thêm.” Không phải tất cả quả rừng đều ăn ngon mà đa số rất chua, A Chấp xem như là vô cùng quen thuộc nơi này, cho nên biết rõ loại quả nào ngon.
“Ừm.” Tô Hoàn Thanh gật đầu, ăn hết năm trái, mới không lấy thêm nữa.
“Lần này ta vào trong núi, bắt được một con thỏ mẹ đang mang thai, về sau sẽ sinh ra rất nhiều thỏ con.” A Chấp thật sự cao hứng.
“Ừm.” Tô Hoàn Thanh tuy rằng không dùng đồ mặn, nhưng là cũng không để ý người khác ăn.
“Còn bắt được một con gà rừng, chờ thêm mấy ngày nữa nước sông hạ xuống, ta sửa cầu độc mộc xong liền cầm lên trấn trên đổi chút thóc gạo.” A Chấp lấy thỏ hoang và gà rừng từ giỏ tre ra, nhốt vào lồng gỗ, sau đó thả vào đó chút cây cỏ.
Còn lại giỏ đựng chuột núi, A Chấp không lấy ra vì đa số người khác không ăn, A Thanh phỏng chừng nghe cũng chưa nghe qua, để tránh làm A Thanh nhìn mình kỳ quái cho nên nàng cũng không muốn để đối phương biết mình ăn loại thực phẩm như vậy.
A Chấp không chỉ ăn chuột mà cả rắn và mấy con tương tự, chỉ cần là động vật còn sống, bắt được thì nàng đều ăn.
Nàng không muốn đối phương biết là bởi vì giữ hình tượng của mình trong lòng A Thanh.
Tuy cũng không rõ hình tượng của mình với A Thanh là cái gì, nhưng nàng hy vọng ít nhất không giống kẻ dã man ăn mọi thứ.
Tô Hoàn Thanh đứng một bên nhìn A Chấp làm mấy việc kia, có loại cảm giác đặc biệt bình tĩnh.
A Chấp làm xong, xoay người lại thì phát hiện đối phương đang nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười tươi.
Nàng cảm thấy, chỉ cần ở bên cạnh A Thanh, sẽ thật vui vẻ.
Nụ cười của A Chấp rõ ràng rất đơn thuần chân thành, nhưng có lẽ dung mạo của nàng quá mức xuất chúng cho nên nhìn qua luôn có chút cảm giác hồng nhan họa quốc.
Tô Hoàn Thanh thầm nghĩ, người có mỹ mạo như vậy lại ẩn cư ở nơi này, ngược lại còn là chuyện tốt, miễn cho vận mệnh tái sinh trắc trở.
“Có lẽ cháo đã chín rồi, chúng ta vào nhà thôi.” A Chấp nói.
“Ừm.” Tô Hoàn Thanh đi theo.
Thời điểm A Chấp múc cháo ra, liền phát hiện người kia nấu cũng thật sự loãng, nàng nghĩ thầm A Thanh khẳng định là biết thóc gạo trong nhà không còn nhiều, cho nên chỉ dám lấy một ít, cũng chỉ thả chút ngô đậu, nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy ủy khuất A Thanh.
“A Thanh, nếu ngươi thấy ở lại nơi này thật sự kham khổ, có thể tùy thời rời đi.” Tuy nội tâm thập phần muốn đối phương lưu lại, nhưng nàng cũng không đành lòng để A Thanh phải chịu khổ.
Bất quá tưởng tượng đến cảnh A Thanh rời đi, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, quả thực là rối rắm.
“Nếu ta rời đi nhất định là vì cơ duyên, chứ tuyệt đối không phải vì cuộc sống kham khổ, ta không sợ kham khổ.” Tô Hoàn Thanh lần nữa nhắc lại.
“Nhưng ta luôn sợ sẽ ủy khuất ngươi.” Bởi vì A Thanh thật sự tốt bụng, cho nên giờ phút này thiện lương trong lòng A Chấp đã chiến thắng sự tà ác bất kể mọi thứ muốn người kia ở lại.
“Sẽ không ủy khuất.” Tô Hoàn Thanh biết rõ A Chấp rất muốn mình ở lại đây, nhưng cũng sợ khiến mình chịu khổ, có thể thấy được tâm nàng thật sự lương thiện, vì thế càng thêm thương cảm.
A Chấp thầm nghĩ, mình đã nói A Thanh có thể rời đi nhưng nàng muốn lưu lại, như vậy cũng sẽ là chuyện đúng lý hợp tình..