“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Thấy A Chấp vẫn lui về phía sau, Tô Hoàn Thanh liền nắm chặt tay nàng, ngữ khí vừa mềm nhẹ lại vừa kiên định.
Có một câu này của A Thanh, A Chấp cảm thấy cho dù A Thanh bảo nàng lên núi đao, xuống biển lửa thì nàng cũng sẽ nguyện ý.
Cho nên A Chấp để mặc cho đối phương nắm tay mình.
“Bệnh tình của nhi tử ngươi hẳn là bị bộc phát đột ngột, chúng ta đi thôi.” Tô Hoàn Thanh nói với nông phụ.
“Có lẽ chính là do sát tinh làm hại, nếu nàng rời khỏi thôn này, bệnh của Nhị Lang tức khắc sẽ khỏi.” Nông phụ đem nguyên nhân khiến nhi tử bị bệnh đỗ lỗi cho A Chấp.
“Hoang đường, thế gian này sao có thể không ai bị bệnh, nếu ngươi nói như vậy, hết thảy mọi bệnh nhân chẳng phải là đều có thể không trị mà lành hay sao?” Tô Hoàn Thanh hỏi ngược lại.
Nông phụ nghe xong, không còn lời nào để nói, hơn nữa gần đây vị Tô đại phu này đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân, bản thân vẫn rất tin phục nhưng lại thập phần kiêng kị với mệnh sát tinh của A Chấp.
“Đại phu, nhất định là ngươi bị tai họa này mê hoặc, không biết lợi hại trong đó……” Nông phụ mềm mỏng nói với Tô Hoàn Thanh.
“Cứu người quan trọng, chuyện A Chấp chờ khi xem bệnh cho Nhị Lang nhà ngươi xong rồi nói sau.” Tô Hoàn Thanh cảm thấy việc cấp bách hiện giờ chính là khám chữa cho nam hài kia, không thể chậm trễ khiến bệnh tình thêm nguy kịch.
Nông phụ xác thật vô cùng lo lắng cho con trai thứ hai của mình, vì vậy cũng không dám dây dưa nhiều.
Tô Hoàn Thanh nắm tay A Chấp tiến vào thôn, làm tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc.
A Chấp nhìn biểu tình chán ghét của thôn dân, trong lòng thấp thỏm, nàng không sợ người ta có ác ý với mình mà chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho A Thanh, hoặc là khiến A Thanh bị mất đi uy vọng.
Bất quá A Thanh vẫn luôn nắm chặt bàn tay nàng suốt cả quãng đường, chưa từng buông lỏng, nhìn bóng lưng của Tô Hoàn Thanh, hốc mắt A Chấp liền đỏ bừng.
Đúng lúc này, tiểu hài tử ngày thường thích ném cục đá vào A Chấp theo thói quen định nhặt đá lên chọi vào người nàng.
Bởi vì không hề phòng bị, A Chấp quả nhiên bị ném trúng.
Bất quá tiểu hài tử ném cục đá khá nhỏ, cũng không dùng nhiều lực đạo cho nên nàng chỉ hơi đau một chút.
Tô Hoàn Thanh lập tức cau mày nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là thời điểm đứa trẻ kia định ném lần thứ hai, nàng liền dùng thân mình chắn cục đá, không để A Chấp bị ném trúng.
A Chấp nhìn Tô Hoàn Thanh che chở mình, thầm nghĩ so với bản thân bị ném trúng còn có cảm giác khó chịu hơn, hốc mắt lại càng đỏ.
“A Thanh…… Bỏ đi, ta sẽ trở về nhà.” A Chấp một chút cũng không muốn A Thanh bị người ta chỉ trích, nàng sớm đã quen bị bọn họ đối đãi như vậy.
Tô Hoàn Thanh nhìn đôi mắt đỏ bừng của đối phương, cho rằng A Chấp sợ hãi.
“Ngươi cứ việc đi theo ta là được.” Tô Hoàn Thanh kiên định nói, mình đã đáp ứng A Chấp, sẽ hóa độ cho nàng.
Tô Hoàn Thanh từng cứu chữa cho rất nhiều người bệnh trong thôn, mẫu thân của hài tử kia thấy Tô đại phu bị ném trúng, liền chạy đến giữ chặt con mình không để nó tiếp tục ném đá nữa.
Còn đám đông thôn dân đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt nhìn Tô đại phu cũng trở nên rất kỳ quái.
Tuy rằng A Thanh đem đến cảm giác kiên định khiến người ta tin phục, nhưng A Chấp vẫn như đứng đống lửa ngồi đống than, nàng không muốn nghe bất luận lời nói xấu nào về A Thanh cả.
Chính là khi nàng nhìn đến đối phương lại phát hiện A Thanh tựa hồ một chút cũng không thèm để ý mấy lời ra tiếng vào kia, thập phần kiên định tiếp tục đi về phía trước.
“Ta sẽ không để ôn thần này tiến vào phòng bệnh!” Sau khi bước qua đại môn, nông phụ kiên quyết muốn A Chấp ở lại trong đình viện, không cho nàng nhập phòng.
Tô Hoàn Thanh nôn nóng cứu người, sợ sẽ chậm trễ thời gian khám chữa, cho nên cũng không thể chu toàn hết thảy mọi chuyện.
“Ngươi ở lại đây chờ ta.” Tô Hoàn Thanh nói.
“Ừm.” A Chấp gật đầu.
Tô Hoàn Thanh tiến vào phòng, lập tức bắt mạch cho nam hài kia, sau khi hỏi một số vấn đề liền châm cứu cho hắn.
Nửa canh giờ sau, Tô Hoàn Thanh cứu chữa thập phần hữu hiệu, nam hài không còn thấy đau nữa, sắc mặt cũng đã tốt hơn nhiều, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
“Ở đây ta không có đủ thảo dược, ngươi hãy đến hiệu thuốc mua một ít.” Sau khi Tô Hoàn Thanh dặn dò nông phụ những việc cần chú ý, liền đưa đơn thuốc để nàng lập tức đi lấy thêm.
Nông phụ thấy bệnh tình của con trai mình đã bình ổn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức kêu con lớn tới hiệu thuốc.
Nàng thập phần cảm kích Tô Hoàn Thanh, chỉ là khi nghĩ đến A Chấp vẫn đang ở ngoài, tâm tình liền có chút phức tạp.
Thời điểm Tô Hoàn Thanh và nông phụ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy A Chấp đang bị mấy người dân vây quanh.
“Tôn tẩu, Nhị Lang nhà ngươi thế nào rồi?” Trưởng thôn quan tâm nói.
“Được Tô đại phu cứu chữa cho nên bệnh tình cũng đã ổn định, tu dưỡng vài ngày là không có gì đáng ngại nữa.” Tôn tẩu trả lời.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Thôn trưởng và mấy người khác đồng thanh nói, nhưng bọn họ vẫn thực sự không yên tâm khi A Chấp xuất hiện trong làng.
“Tô đại phu, chúng ta đều biết ngươi y thuật cao minh, lại là một đại phu có thiện tâm, nhưng chuyện về sát tinh này, ngươi hẳn là không biết.
Nàng khắc chết cả nhà không nói, ngay cả lão bà tử sát chồng cũng bị nàng khắc chết.
Trước ngày tân hôn còn khắc chết vị hôn phu, sau đó ở trấn trên có nhà giàu muốn nạp nàng làm thiếp, đêm thành thân hôm đó liền chết bất đắc kỳ tử, phàm là người có quan hệ với nàng đều sẽ phải chết, ngươi ngàn vạn đừng để nàng lừa……” Trưởng thôn nói cho Tô Hoàn Thanh về thân thế của A Chấp, hắn nghĩ vị Tô đại phu này đã bị tai họa mê hoặc.
A Chấp thập phần thấp thỏm, tuy nàng từng nói với A Thanh chuyện mình khắc người ta nhưng cũng không nói toàn bộ.
Nàng sợ A Thanh sẽ cho rằng bản thân cố ý giấu diếm, mặc dù đúng là nàng cố ý giấu diếm.
“Ta biết, A Chấp không hề gạt ta, từ ngày đầu tiên nhận thức, nàng đã nói với ta rồi.” Tô Hoàn Thanh gật đầu trả lời.
“Tô đại phu, người này xác thật tà môn, ngài ngàn vạn đừng liên quan đến nàng, cũng đừng đưa nàng vào thôn.” Trưởng thôn thấy dáng vẻ không chút để ý của người đối diện, nội tâm thực sự nôn nóng, hắn cảm giác Tô đại phu vẫn chưa đem lợi hại đặt vào lòng.
“Thời niên thiếu, ta từng học qua thuật số, mệnh bàn của A Chấp xác thật là cô khắc hơn so với người bình thường, nhưng nếu đem nguyên nhân khiến bọn họ phải chết đổ lên đầu nàng thì cũng không ổn.
Mỗi người đều có mệnh bàn riêng, không dễ thay đổi được, mệnh cách của bọn họ vốn dĩ chính là như vậy.” Tô Hoàn Thanh nói những suy nghĩ của mình cho đám đông nghe.
“Ngươi nói số mệnh mấy người đó vì không tốt nên mới chết, thì không khỏi cũng quá khéo.
Vì cái gì có người sống rất thọ, mà tất cả những người có quan hệ với nàng đều rơi vào tử lộ đây?” Một thôn dân nghi ngờ..